Trương Ý Thâm lượn quanh quán bar mười vòng cuối cùng cũng tìm thấy Lộc Nghiên.

Cô ngồi nghiêm chỉnh trên ghế dài, mỗi tội ngây như phỗng.

Anh ta lau mồ hôi, kinh ngạc thốt lên: “Em về rồi à.” Rồi bưng cốc rượu lên uống như nước lã.

Thực ra lúc Lộc Nghiên quay lại đã thấy bóng anh ta đi tìm xung quanh, nhưng chắc cô vừa đi ra từ gió lạnh đầu xuân, đầu óc vẫn còn rớt ở cuộc đối thoại ban nãy, nên ngây ngốc quay về chỗ, quên mất phải gọi anh ta.

“Ừm.”

Ừm, đã về rồi.

Một đêm rất tuyệt vời, lại bị đôi môi phá vỡ.

Không phải nụ hôn đột ngột máu chó kia, mà là Hùng Húc duyên sâu tình cạn.

Anh kéo cô ra ngoài, không nói một lời, trong đêm tối, dưới đèn đường, anh rũ mi che ánh mắt, ngón tay cái lau môi cô thật mạnh.



Trái tim ổn định được vài ngày của Lộc Nghiên lại mất kiểm soát.

Lộc Nghiên đang ở trong nhà ấm bỗng bị kéo ra ngoài trời, cô hít hà cái mũi, cảm xúc lạc trôi vô định. Cô ngơ ngác nhìn Hùng Húc, anh cọ mấy cái xong cô mới phản ứng kịp, hất tay anh ra, liên tục lùi về sau.

Anh không phản ứng gì nhiều, tay trái xắn tay áo bên phải lên, thong dong chậm rãi.

Lộc Nghiên cuộn nắm đấm, đấu mắt với anh, chờ anh mở lời, lại thấy anh xắn xong bên phải thì đổi sang bên trái. Cô cau mày, còn anh thì nhếch môi cười đầy ẩn ý.

Gió đêm thoảng qua, cô khẽ run lên, cảm thấy mình đứng chẳng được tích sự gì, bực bội muốn bỏ đi, Hùng Húc liền thu lại ánh mắt trần trụi, nắm lấy cổ tay cô, “Mặt em không lệch.”

Cái quần què gì thế?

Cô giơ tay lên trước mặt hai người, “Như này là ý gì?”

*

Lộc Nghiên về đến nhà, vừa xỏ chân vào dép thì nhận được lời hẹn thứ ba của Trương Ý Thâm. Sao chờ lời hẹn của người mình không thích lại dễ dàng thế nhỉ.

Còn người mình thích, chỉ biết đưa mình đến trước tàu lượn siêu tốc nổi tiếng, khi mình sung sướng nói muốn ngồi, người ta lại tạt nước lạnh, “Xin lỗi, mời bạn ra xếp hàng.”

Fuck!

Cô nằm trên giường mất ngủ, tua đi tua lại cảnh anh đấm Trương Ý Trí và lau môi cô.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Lộc Nghiên lại bò dậy, chạy vô toilet soi gương, mọi người vốn kị soi gương lúc nửa đêm, còn cô càng soi càng hăng hái, nhìn trái ngó phải, hình như lệch thật? Rồi cô vén tóc mai, thử cắn môi ra vẻ sexy trước gương.

Cô thở dài, mẹ nó, sao mình lại đẹp thế này.

Đẹp thế này mà Hùng Húc không rung động ư?

Cô mím môi suy nghĩ nửa giây, rồi ỉu xìu nuốt xuống cái tư tưởng 18 tuổi này vào bụng.

Rung động của anh là chim động, chỉ có tác dụng trong thời gian nhất định, giống như tầm bắn, ngắn và mạnh mẽ.

Đúng là vừa tức vừa buồn cười.



Bên ngoài quán bar, anh nhìn hai tay đang nắm đầy gượng ép của họ, thản nhiên nói, “Đêm đó không bắt được em.” Hùng Húc nghĩ, nếu đã gặp thì cùng đi thôi.

“À.” Cô lắc mạnh tay anh ra.

“Em còn giận à?” Anh sán lại, hơi thở phả vào mặt cô.

Đêm khuya Lộc Nghiên nằm hồi tưởng, cảm giác như hơi thở ấm nóng ấy vẫn còn lưu lại trên lỗ chân lông của cô, rồi tự động lan khắp toàn thân.

Lúc ấy cô làm sao nhún nhường được, dùng hết sức bình sinh trợn to mắt, gân cổ cãi, “Anh tưởng bở vừa thôi.”

“Thế tức là không giận rồi.” Anh vuốt ve eo cô, “Vậy tối nay?”

Ôi thằng chó này!

Ánh đèn ngoài cửa sổ giăng sáng căn phòng, Lộc Nghiên nhớ lại vẫn thấy giận tím người, “Hùng Húc, anh muốn làm thì quỳ xuống cho tôi.”

Thích làm đúng không? Tôi thành toàn cho anh. Quỳ xuống nói anh đã bị tôi chinh phục! Bằng không, bà đây còn lâu mới hầu hạ loại ngựa giống nhà anh.

Anh cười khẽ, chắc cũng thấy lời này trẻ con lố bịch, nhưng vẫn nể tình ngậm lấy vành tai cô, lưỡi lân la dỗ dành: “Quỳ ở đây không tiện, lên phòng quỳ cho em nhé.”

Lúc ấy eo Lục Nghiên mềm nhũn, căn bản không nghe rõ anh nói gì, chỉ dùng hết ý chí đẩy anh ra, quay người vào quán bar.

Nhưng bây giờ về nhà, đêm dài, lòng không yên, cô nhớ lại bàn tay trên eo, cái lưỡi bên tai, không nhịn nổi mà thở hổn hển.

Cô nghe thấy tiếng lòng mình kêu gào đói khát. Xuyên qua thời không, bàn tay của cô bị một bàn tay to lớn bao phủ, chui vào vườn đào không biết đã ướt tự lúc nào.

Đêm xuân, tiếng nỉ non vờn quanh chiếc giường đơn.

*

Sáng sớm Hùng Húc thức giấc, nhận được một tin nhắn thoại cộc lốc.



Anh híp mắt click mở, đang mơ màng lập tức tỉnh táo, nghe xong phía dưới liền bật dậy.

Anh vội tuốt, chẳng nhớ nổi là “chào cờ” sẵn hay nghe giọng cô xong mới cứng.

Sau mấy chục cái, anh cảm thấy không có tài liệu tham chiếu thật mất hứng, bèn vô thức mở vòng bạn bè của Lộc Nghiên ra tìm ảnh, mở xong mới nhớ cô không chụp tự sướng, nhưng anh phát hiện cô vừa mới cập nhật.

Con nhóc này, đăng hình một dòng suối nhỏ. Ôi thân tôi.

*

Giữa giờ cơm trưa Lộc Nghiên nhận được hồi âm: “Thoải mái không?”

Cô dửng dưng thoát khung chat với anh, tiếp tục trả lời Trương Ý Thâm.

“Nắng xuân chan hòa, tan làm ra hồ ngắm cảnh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play