03

11.8

Hôm nay trai thẳng số 2 đúng là "trai thẳng" chu đáo. Lúc đó trưởng ký túc xá cũng sắp khóc rồi, haiz, cần gì phải vậy. Mặc dù lần trước tôi mới miễn cưỡng tiếp nhận rồi, nhưng bây giờ nhìn trưởng ký túc xá còn khổ sở vì tình yêu đã mất, quả nhiên thản nhiên buông xuống rất khó nha. Chắc cậu ấy sớm biết cuối cùng sẽ có ngày này, khi tới thật hồn nhiên, vẫn không ngăn được kỳ vọng tan biến.

Lúc giúp cậu ấy đeo kính đã nhìn thấy nước mắt trong mắt cậu ấy, cậu ấy khẳng định đã trốn trong nhà vệ sinh mà khóc.

Trong lòng có hơi khó chịu.

Cậu ấy đỏ mặt trở lại, cố cười vui chơi game.

Nghe nói an ủi tứ chi hữu hiệu hơn, hôm nay thử xem.

Bắt đầu giả thần giả quỷ, lấy tư cách "ngủ chung".

11.9

"Ngủ chungs" thành công, không cẩn thận còn biết được bí mật nhỏ của trưởng ký túc xá.

Cậu ấy nửa đêm chơi điện thoại rồi mới ngủ. Tôi giúp cậu ấy để điện thoại lên đầu giường, trong lúc vô tình nhìn thấy màn hình điện thoại của cậu ấy sáng lên. Còn chưa nhìn kỹ, thanh thông báo xoẹt xoẹt đổi mới. Tôi nhìn thêm một cái, phát hiện là thông báo của một diễn đàn.

Tôi tìm được diễn đàn đó, rất nhanh tìm được bài viết mới của trưởng ký túc xá. Đọc nội dung đầu tiên cũng biết là trưởng ký túc xá viết từ cái lần xí hổ nọ.

Hơi hưng phấn một cách quỷ dị nha.

Đọc từng nội dung, thấy hôm nay trưởng ký túc xá đăng được một nửa thì mất tiêu. Buồn bã để điện thoại xuống, cúi đầu nhìn gương mặt của trưởng ký túc xá.

Hóa ra cậu ấy thích số 2 lâu như vậy. Còn bị "trò lừa bịp của trai thẳng" liên lục dấy lên hy vọng, rồi lại tắt.

Đúng là cậu bé đáng thương.

Tôi khẽ chạm lông mi cong vút của cậu ấy, cậu ấy rên rỉ hai tiếng, không nói câu gì chui vào ngực tôi.

Tôi cứng đờ bị cậu ấy chui vào lòng, rất không thích ứng. Tôi không thích tiếp xúc thân mật với người khác cho lắm, bao gồm cùng ba mẹ bạn bè. Trước kia thấy ba mẹ ôm ôm hôn hôn đều cảm thấy không tưởng tượng nổi. Không phải là không yêu họ, là tôi không chịu nổi, là vấn đề của tôi.

Tóc mềm của trưởng ký túc xá để trên ngực tôi, tay tôi không biết nên để đâu.

Được rồi, không cần cân nhắc tay để đâu nữa. Trưởng ký túc xá ôm tay và eo tôi, càng dán sát hơn.

Bây giờ tôi cũng muốn đăng một bài lên diễn đàn đó: Gấp, ngủ chung với bạn cùng phòng bị ôm hai tay, thì làm gì.

Tham khảo bình luận dưới bài viết của trưởng ký túc xá, có thể tưởng tượng có bao nhiêu câu từ đen tối.

Tôi chờ cậu ấy ngủ say, mới rút tay ra. Vốn là định đặt cánh tay cậu ấy ngoan ngoãn về chỗ cũ, quỷ thần xui khiến, để cậu ấy tiếp tục ôm eo tôi, tay tôi ôm người cậu ấy.

Hóa ra cảm giác có gối ôm hình người rất tốt.

Người cậu ấy vừa mềm vừa nóng, lúc ngủ cũng không lăn tới lăn lui. Bỗng dưng như trở lại mùa đông nào đó, cùng ba mẹ đi núi tuyết trong kỳ nghỉ đông. Buổi chiều, ba mẹ ra ngoài trượt tuyết, để lại một mình tôi trong phòng khách. Tôi ngồi trên sô pha cạnh cửa sổ, chéo hướng là lò sưởi âm tường, khúc gỗ đang cháy đỏ bừng thỉnh thoảng phát ra tiếng tí tách gãy lìa, lại tung tóe mấy vệt sao lửa, giống như đom đóm.

Cửa sổ sau lưng lộ ra một khe hở nhỏ, hơi lạnh trong băng tuyết chui vào, triền miền cùng mùi khét của than củi.

Ngoài cửa sổ núi tuyết không tiếng động, không nhìn thấy một bóng người. Trên cây tùng tuyết chất đầy, cành cây thỉnh thoảng nghiêng, khiến tuyết trắng dày nặng ào ào rơi xuống. Tuyết lơ là hấp thu âm thanh của vạn vật, mọi thứ thật lặng yên.

Cầm quyển Một Chuyên Luận Về Bản Chất Con Người của David Hume tùy ý đọc mấy trang. Nghe nói, quá trình sáng tác của ông nguy nan lắm, bản thân cơ hồ bị suy sụp tinh thần. Mà vào giờ phút này, lúc tôi đọc quyển sách này, trong lòng hề có sự sốt ruột như có như không thường có khi đối mặt với người khác. Trong một sự nhẹ nhàng gần như bay lượn, trạng thái thực tế mà chân thật. Tứ chi và não tôi như tan ra, cùng hòa làm một thể với hoàn cảnh.

Tôi khẽ vuốt mái tóc dài của trưởng ký túc xá, mềm lắm, giống như con người cậu ấy vậy.

Suy nghĩ bay bổng, là trạng thái tự do.

Ngủ ngon.

11.10

Ngày hôm qua lúc trưởng ký túc xá mơ màng sắp ngủ, trò chuyện với cậu ấy vài ngày (mặc dù rất nhiều chuyện đều không có tiết lộ). Vốn định an ủi cậu ấy, kết quả biến thành tôi đi tìm ấm áp từ cậu ấy. Trước khi ngủ có một người có thể ôm, hình như thật sự rất tốt.

Buổi sáng còn chưa tới bảy giờ đã dậy, lười động, tiếp tục nhắm mắt. Không ngờ trưởng ký túc xá bắt đầu vọc... mũi của tôi... và ngực... của tôi.

Ngực của đàn ông mà có thể vọc á? Bày tỏ không hiểu.

Nhưng hình như cậu ấy chơi rất vui.

...

Được rồi, đầu vú của nam cũng sẽ có cảm giác.

...

Làm sao còn có thể nhô ra? Sáng sớm quá là có tinh thần đi... phắc...

Còn xoa nữa là có vấn đề liền! Tôi ho khan hai tiếng, nhìn cậu ấy giống như lần trước nhanh chóng rút lui xoay tay, giả vờ làm cái gì cũng không xảy ra.

Thiếu niên, lỗ tai đỏ bừng đã bán đứng cậu rồi.

Cậu ấy còn giả vờ mơ màng mới vừa tỉnh.

Giả vờ đi, tiếp tục giả vờ đi.

Còn nói mình nằm mơ, trong mơ chơi ngực chơi có vui không?

Cậu ấy nói mình suốt ngày nằm mơ, tôi cũng muốn nằm mơ một lần. Nghe nói nửa đêm nằm mơ là khi não đang xử lý cảm xúc ngày thường bị bỏ quên, tiêu hóa cảm xúc có hiềm nghi cực kỳ lớn lại bị nhẹ nhàng cho qua trong tiềm thức. Có lẽ tôi không có nhiều hứng thú như vậy, đương nhiên cũng không có nhu cầu này.

Tối hôm qua hẹn cậu ấy đi ngắm ngân hạnh, giúp cậu ấy giải sầu cũng là giúp mình giải sầu.

Thay quần áo, cho trưởng ký túc xá đội thử cái mũ màu đen của tôi, cậu ấy đội lên trông rất ngoan, như con thỏ bunny ấy, còn đội cái mũ mềm như lông của mình. Hơi dễ thương đó, nhìn thật là lâu. Hình như cậu ấy khen tôi mấy câu, miệng cậu ấy lúc nào cũng ngọt như vậy sao? Thật ra cũng không có nghe rõ rốt cuộc cậu ấy nói cái gì, chỉ chăm chăm nhìn cái mũ của cậu ấy.

Dẫn cậu ấy đến bảo tàng điêu khắc đá hắn tương đối ít người, tránh dòng người ngắm ngân hạnh mới thích chứ.

Hôm nay giống ngày thường, gió lớn. Tóc của trưởng ký túc xá bay loạn trong gió, tóc mái cũng bay lên. Thấy mép tóc của cậu ấy rồi. Ha ha ha ha ha, vốn cũng không muốn chú ý, nhưng đột nhiên nghĩ đến cậu ấy từng nhắc trong bài viết rằng mép tóc mình cao, không nhịn được nhìn thêm mấy lần. Đúng là có một chút hơi cao ha, chủ yếu là cậu ấy trắng, trắng đen so sánh rõ ràng hơn. Ha ha ha ha nói không chừng cậu ấy còn lén nhìn xem mép tóc của cậu ấy có léo lên cao hay không trước gương, hài hước thật.

Thật ra cậu áy có mỹ nhân tiêm, mép tóc cao cũng sẽ không ảnh hưởng nhiều đến giá trị nhan.

Thấy cậu ấy bị gió thổi làm cho mắt cũng sắp không mở ra được, tôi đội mũ lên đầu cậu ấy. Trưởng ký túc xá giúp tôi đeo khăn choàng của cậu ấy, tôi cúi đầu có thể thấy tóc mái của cậu ấy bị mũ ép chặt, muốn giúp cậu chỉnh lại. Vừa định giơ tay lên, thì chạm vào ánh mắt nghiêm túc của cậu ấy, chợt giật mình, tim nhảy trật nhịp. Chờ phản ứng lại, khăn choàng đã quấn lại cổ tôi, cậu ấy cũng tiếp tục đi về phía trước. Tôi tự nhiên ma sát khăn choàng mềm mại, trên vải còn có nhiệt độ của trưởng ký túc xá.

Rất thoải mái.

Hồi nhỏ đã tới bảo tàng điêu khắc đá mấy lần rồi, đã thấy cảnh ngân hạnh vào thu ở đây, đã sớm mất đi rung động của lần đầu tiên. Trưởng ký túc xá lần đầu tiên tới đây, rất hưng phấn chụp hình, cậu ấy thích là được.

Bên trong Kim cương bảo tọa có thể mất tín hiệu, rõ ràng chẳng qua chỉ là mấy lớp đá, nhưng tín hiệu lại không lọt vào được.

Tôi và trưởng ký túc xá đích thân thí nghiệm thử. Tôi ở trong bảo tọa, cậu ấy đứng trên bục cao bên ngoài. Điện thoại gọi được nhưng không có âm thanh, tôi chậm rãi đi ra từ lối đi tối đen, tiến vào ánh sáng trắng nhức mắ, rất có cảm giác đi ra từ hang núi nhỏ, chợt thấy ánh sáng trong Đào Hoa Nguyên Ký.

Quần áo của trưởng ký túc xá trong nháy mắt nọ biến thành màu vàng nhạt, khoảnh khắc ấy tôi hoài nghi có phải mình hoa mắt không, nhầm lẫn giữa ngân hạnh sáng lên dưới trời xanh sau lưng cậu ấy và cậu ấy.

Tôi gọi tên cậu ấy trong điện thoại, đến tiếng thứ hai, cậu ấy mới đáp lại. Âm thanh kia như chuyển kiếp thời không, cùng tuổi với ngân hạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play