Phiên ngoại 2 – Tô Vinh Thời (Trưởng ký túc xá) và Bách Diên (B)
Ngày quốc khánh đầu tiên, Tô Vinh Thời cùng Bách Diên cùng đi xem Hồ Trường Tân, phim dài ba tiếng. Danh sách rất dài cuối phim lật qua từng trang, nhưng không có một người đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi. Đến khi ánh đèn sáng lên, Bách Diên và Tô Vinh Thời nhìn nhau.
Bách Diên hơi giật mình, sau đó nhẹ nhàng sờ mặt Tô Vinh Thời, cười: "Sao mà khóc mắt cũng sưng?"
Tô Vinh Thời chạm mí mắt của mình, đúng là hơi sưng lên rồi, còn hơi nóng nữa. Cậu nghiêng đầu, nhấp một hớp coca lạnh, cúi đầu ngượng ngùng nói: "Thì... không nhịn được, muốn khóc."
Bách Diên than nhẹ một tiếng, tháo xuống mắt kính của Tô Vinh Thời, lấy khăn giấy lau giọt nước đọng trên tròng kính, ngước mắt nhìn cậu, "Cơm nước xong đi Bắc Hải dạo nhé, hôm nay hiếm thấy không có mưa."
Sau khi vào thu đế đô cứ hay mưa, khuya ngày hôm trước Tô Vinh Thời còn bị sấm làm tỉnh giấc. Hôm nay là ngày quốc khách, trùng hợp ông trời tốt tính, nhiệt độ hơi thấp, nhưng quang đãng vạn dặm.
Tô Vinh Thời và Bách Diên ăn xong một bữa trưa ngon miệng, ngồi tàu điện ngầm tuyến số 8 từ trạm Thập Sát Hải, họ ở trong đám người du lịch quốc khánh chậm rãi chen chúc đến công viên Bắc Hải.
Hai người họ đi hơn nửa vòng, rốt cuộc leo lên chiếc thuyền nhỏ đậu sát bến tàu. Trên hồ gió nhẹ mát rượi, Tô Vinh Thời dựa vào Bách Diên, rỗi rảnh thích nhìn mặt hồ lăn tăn, cành dương liễu lay động theo gió và tháp trắng xinh đẹp đằng xa.
Bách Diên một tay ôm eo Tô Vinh Thời, tay kia gõ nhịp trên bánh lái, nhìn mặt hồ rộng rãi, thong thả ngâm nga: "Một con sông lớn cơn sóng rộng, gió thổi mùi hoa lúa đôi bờ sông..."
Tô Vinh Thời nắm bàn tay bên eo, lắc đầu cũng hát theo: "Nhà tôi ở ngay trên bờ, nghe quen câu hò của người cầm lái..."
"Xin lỗi, lạc giọng rồi." Tô Vinh Thời chôn mặt trên vai Bách Diên, cười khẽ hai tiếng, "Bắt tone cao quá."
Bách Diên vuốt tóc cậu, "Vậy thì hát lại."
Bách Diên điều khiển bánh lái, lái thuyền nhỏ xa bờ. Thuyền nhỏ màu trắng sượt ngang chiếc thuyền cùng hướng bên cạnh, trên thuyền kia là một gia đình, nhìn học sinh tiểu học mới lớp ba lớp bốn đội nón đỏ kẹp giữa ba mẹ.
Bách Diên và Tô Vinh Thời mở đầu, lần nữa hát vang. Học sinh tiểu học trên thuyền đối diện cũng dùng chất giọng non nớt thanh thúy hợp ca với nhóm Tô Vinh Thời.
Ba của học sinh tiểu học nắm tay của bé con, hát theo với giọng hát rõ ràng trầm thấp. Mẹ bé con cầm điện thoại, cười quay phim cho họ, trong miệng cũng ngâm nga ca khúc nghe nhiều nên quen.
Tiếng hát du dương quanh quẩn trên mặt hồ Bắc Hải, vang xa một vòng rồi một vòng. Trên nóc thuyền nhỏ màu trắng cờ đỏ lung lay, phản chiếu trước tường đỏ tháp trắng.
"Trên mảnh đất ấm áp này, khắp nơi đều có ánh nắng hòa bình."
Toàn văn hoàn (mà nó lạ lắm)
Lời tác giả: Nhân vật trong truyện bây giờ cũng năm tư rồi, nói về tình huống của họ xíu nha. Trưởng ký túc xá được tuyển thẳng nghiên cứu sinh ngành tài chính đại học R; B thực tập trong công ty chứng khoán, chuẩn bị tuyển dụng mùa thu, trúng tuyển hai công ty; A và D cùng chuẩn bị, một bên thi nghiên cứu sinh, một bên chuẩn bị xin xuất ngoại; Y Miểu (E) và Phù Ích Khiêm (F) cũng học ở trường Châu Âu. Mà mẹ ruột của họ (tui) vẫn còn ở đáng thương thi nghiên cứu sinh há há há há há
Editor: Kết truyện rồi nhưng mà tôi thấy nó vẫn lạ lắm các bạn, kết kỳ cục kẹo á >< cơ mà có ai đọc tên truyện hiểu nhầm đây là h văn khum nào (ᵔ◡ᵔ)