Tác giả: Tiểu Vũ
Chương 35: Uống trà sữa của em thì làm người của em nhé?
Nhìn mặt của Liễu Minh trông có vẻ bình tĩnh vậy thôi nhưng thật ra trong lòng cậu cũng không hẳn là vậy, cuối cùng thì cậu cũng đã nói ra được tình cảm của mình rồi. Đấy là bảy năm, bảy năm nhung nhớ bỗng chỉ vì một lần gặp gỡ mà hóa hư không, tất cả những tình cảm bị dồn nén bao lâu nay giống như thủy triều dâng lên, dao động mạnh mẽ dưới đáy lòng cậu, từng đợt từng đợt sóng một.
Mà bây giờ đây, người nào đó vừa mới được tỏ tình lại vội vã thu thập dụng cụ, ngượng ngùng dắt tay con gái rời đi, không thèm để ý đến cậu. Lúc rời đi, Hà Thư còn lưu luyến dữ lắm, nhưng Trần Nhạc chỉ cần bảo sẽ dẫn đi trà sữa là đã chẳng còn nhớ gì cả.
Liễu Minh chỉ có thể bất lực cười khổ, cái tính đấy quả nhiên vẫn không thay đổi, cứ có chuyện là trốn, làm cậu dù tức cũng chả làm được gì.
"Làm sao thế? Bác sĩ Nhạc đâu? Anh thay băng xong rồi à?" Diễm Vân mới từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy vẻ buồn bực của Liễu Minh thì tò mò hỏi.
"Xong rồi." Liễu Minh mặt mày chán nản đáp.
"Anh ăn cháo không, em vừa mới mua về nè." Thấy Liễu Minh không muốn nói, cô cũng không hỏi nhiều nữa.
Nhận chén cháo từ tay em gái, Liễu Minh nhìn cô hỏi: "Không về đi học à?"
"Em về rồi thì ai ở lại chăm sóc anh." Diễm Vân đáp.
Liễu Minh bật cười: "Anh mày có phải con nít đâu mà cần người chăm sóc, năm nay mày cũng năm tư rồi, mau về đi học đi!"
"Ôi, anh sao đâu á. Em cứ muốn ở đây với anh đấy, làm gì nhau?" Diễm Vân cau mày, chóng nạnh nói.
"Ơ... Bây giờ còn biết cãi nữa cơ à?" Liễu Minh nhướng mày, gương mặt bình tĩnh, khóe môi hơi cong.
Cô sợ nhất là vẻ mặt này của anh mình, mỗi lần anh ấy bày ra khuôn mặt này là y như rằng chẳng có chuyện gì tốt. Diễm Vân là một cô gái biết tiến biết lùi, cô nàng vội vàng ra tiếng xin tha: "Thôi mà thôi mà, đừng giận. Em ở với anh hôm nay nữa rồi về trường học liền!"
"Giỏi!" Liễu Minh lập tức khôi phục biểu tình bình thường, tiếp tục húp cháo.
Ăn xong, uống thuốc, Liễu Minh liền nằm xuống ngủ, dù sao cũng không có việc gì để làm. Nửa giờ trước, mấy đứa nhóc trong tiệm cậu có gọi điện tới, nói là buổi chiều sẽ đến thăm bệnh. Liễu Minh cũng nhân cơ hội này mà bảo bọn họ xách thêm vài ly trà sữa tới, đem đến đưa cho Trần Nhạc, cậu biết rằng hắn nhất định sẽ rất thích.
Buổi chiều, Trần Nhạc lại đến xem Liễu Minh và bé gái giường bên một lần, cũng vừa lúc mấy đứa nhỏ trong tiệm đến thăm cậu.
Nói là mấy đứa nhưng thật ra cũng chỉ có hai người mà thôi, đấy là một đôi người yêu, năm nay vừa mới lên đại học. Bạn nam tên Gia Huy, còn bạn nữ thì gọi là Gia Hân, đến cái tên cũng có duyên, ngày ngày ở trong quán tán tỉnh nhau, làm Liễu Minh hết sức cạn lời.
"Anh Minh, anh vẫn ổn chứ?" Cô nàng Gia Hân tay xách nách mang, vừa vào lập tức lo lắng hỏi.
"Ổn ổn, hai đứa có mang trà sữa đến cho anh không đấy?" Liễu Minh cười cười nói.
Gia Huy đáp: "Có, em mang đến khá nhiều."
"Cảm ơn hai đứa nha." Nói rồi Liễu Minh nhìn sang Trần Nhạc ở bên cạnh, hắn đang thay bình truyền nước biển cho cô bé giường bên. Cậu đã thấy rất rõ ràng lông mi của người nọ khi nghe đến hai chữ "trà sữa" thì hơi rung động một chút, khiến trái tim cậu bỗng đập loạn xạ cả lên, dễ thương chết mất, sao một người lại có thể dễ thương đến như vậy cơ chứ!
Gia Huy và Gia Hân đặt đồ đạc lên chiếc bàn bên cạnh giường, rồi lại tò mò hỏi: "Anh thế này mà vẫn uống trà sữa được sao? Không sợ chết à?"
Liễu Minh không để ý đến hai đứa nhóc mỉa mai, nói: "Anh là đem cho người ta."
Lông mi của hắn lại run rẩy hai cái.
Liễu Minh thầm cười, bên cạnh Gia Hân lại hỏi: "Ai thế? Chẳng lẽ anh tia được cô y tá xinh đẹp nào à."
"Ghê ghê nha. Thế thì bị thương cũng đáng!" Vẻ mặt Gia Huy không đàng hoàng trêu.
"Đúng là đáng thật, nhưng mà không phải y tá..." Liễu Minh cười, hơi dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "Là một vị bác sĩ cơ!"
Hai đứa nhóc nghe đến đó thì hết sức tò mò, liên tục hỏi ai vậy ai vậy. Nãy giờ Liễu Minh vẫn không có rời mắt khỏi Trần Nhạc, thấy hắn vừa muốn chạy liền lên tiếng gọi: "Bác sĩ Nhạc."
Trần Nhạc làm như không nghe thấy, cúi gằm mặt đi nhanh đến cửa. Liễu Minh cười ra tiếng, trong giọng nói cũng tràn ngập ý cười: "Anh không định uống trà sữa à? Nhạc? Ngon lắm đó."
Hai đứa nhóc ở đây đều cực kì thông minh, suy nghĩ một chút là đã hiểu ra ngay. Gia Hân còn lanh lợi đẩy mạnh tiêu thụ: "Đúng vậy đúng vậy, trà sữa của anh Minh là tuyệt cú mèo luôn đó. Không thử một lần là tiếc lắm á, đảm bảo ở cái đất Hà Nội này không ai là không biết đến quán của chúng em!"
Nghe vậy Trần Nhạc lập tức chần chờ, hắn đã muốn uống thử trà sữa của quán này rất lâu rồi, nhưng mà ai ngờ ông chủ của nó lại là Liễu Minh cơ chứ.
Nhìn vẻ xoắn xuýt khó phát hiện của hắn, Liễu Minh lại tiếp tục dụ dỗ: "Hai đứa nhóc này đem tới tận năm ly đấy, uống không hết còn có thể đem về nhà nha!"
Không để ý nữa, trà sữa vẫn quan trọng nhất! Nghĩ như thế, Trần Nhạc không chạy trốn nữa, chậm chạp đi lại bên giường của Liễu Minh, ánh mắt trông mong nhìn về phía mấy ly trà sữa trên bàn.
Liễu Minh không nhịn được bật cười, kéo lấy tay của Trần Nhạc, bảo hắn ngồi xuống ghế. Hai người Gia Hân Gia Huy vô cùng biết điều tránh sang một bên, Gia Hân còn lanh lẹ bỏ đá vào trà sữa đưa sang cho Trần Nhạc. Vị bác sĩ này thật sự là đẹp quá, khó trách ông chủ của cô lại thích.
Ban nãy Liễu Minh có bảo Gia Huy không cần bỏ đá, lý do là để hắn có thể xách về từ từ uống.
Nhìn Trần Nhạc vui vẻ hút trà sữa, Liễu Minh cũng vui lây. Cậu cười tươi rói, nhìn có vẻ đặc biệt dịu dàng, nhưng lời nói ra lại không đứng đắn được như vậy: "Uống trà sữa của em thì làm người của em nhé?"
Trần Nhạc sặc, ho khan đến rơi cả nước mắt: "Bị điên à?"
Liễu Minh cuống quýt vỗ lưng cho hắn, cầm lấy khăn giấy Gia Hân đưa qua thay hắn lau nước mắt: "Xin lỗi, anh không sao chứ?"
"Đừng xưng anh em, nghe ghê quá!" Trần Nhạc tránh ra tay hắn, tự cầm lấy khăn giấy lau mặt.
"Em thích!" Thấy hắn không sao nên Liễu Minh cũng yên tâm, lại không thèm để ý mà cười đáp.
Trận ho khan ban nãy khiến sắc mặt của hắn trở nên đỏ bừng, má đỏ hây hây, bờ môi hồng hào ánh nước, đôi mắt lại tràn ngập một tầng sương, lông mi vẫn còn ướt át, rung động nhè nhẹ như cánh bướm. Liễu Minh nhìn mà ngứa ngáy tay chân, không nhịn được đưa tay ra nhéo má của hắn một cái.
Trần Nhạc kinh ngạc tới tròn xoe mắt, vừa lấy lại tinh thần đã vỗ bay tay của Liễu Minh, vội vàng chạy trốn, trước đó còn không quên xách theo trà sữa chạy.
Liễu Minh ngồi ở trên giường cười to, trong mắt toàn là yêu thương chiều chuộng, gớm đến mức hai đứa nhóc ở bên cạnh nổi đầy da gà.
"Anh Minh... Anh mới vào bệnh viện có ba ngày thôi đó, như vậy, có nhanh quá không?" Gia Huy chần chờ hỏi.
"Hai đứa không hiểu đâu..." Liễu Minh khe khẽ thở dài, cậu đã chờ bảy năm rồi.
Gia Huy và Gia Hân nhìn nhau, cạn lời.
Cứ chọc cho người ta chạy mất dép thế này, ổn không?
Bọn họ đột nhiên cảm thấy vô cùng lo lắng cho cuộc sống yêu đương mai sau của ông chủ nhà mình.
Bỏ qua chuyện này, bọn họ lại ngồi xuống nói chuyện với nhau.
Gia Hân đầy mặt hóng chuyện hỏi: "Anh có quen người lái chiếc xe tải kia không?"
Liễu Minh lắc đầu: "Không quen, sao vậy?"
Cậu đương nhiên là không quen người kia, tới khi tỉnh lại cũng không nghe thấy gì về người còn lại trong vụ tai nạn này. Lúc đó đầu óc của Liễu Minh cũng chỉ toàn Trần Nhạc, hơi sức đâu mà đi quan tâm mấy chuyện khác.
"Nghe đâu là người nọ muốn trả thù xã hội nên mới ra đường tìm người để tông, lúc đưa vào bệnh viện thì gã cũng hôn mê như anh, mới vừa tỉnh sáng nay nè. Em nghe nói là gã có vấn đề về tinh thần, sau khi bị vợ của mình bỏ thì lại càng điên, bây giờ còn đi hại người! Ghê thật sự." Gia Huy thay người yêu của mình kể.
Gia Hân thở dài: "Anh cũng xui quá đi Minh ạ!"
Nghe xong Liễu Minh chỉ cảm thấy ớn cả người, thế giới này chính là như vậy, kẻ tổn thương lại muốn tổn thương người khác. Họ đau khổ lại muốn người khác đau khổ hơn họ gấp trăm gấp ngàn lần, ngay cả đến chết cũng muốn kéo theo người khác chết cùng. Liễu Minh không hiểu cũng không muốn hiểu những người này suy nghĩ cái gì, cậu chỉ biết loại người này quá kinh tởm, kinh tởm đến cực điểm.
Nói xong chuyện này, Liễu Minh lại hỏi thêm vài chuyện ở quán, rồi để hai đứa nhóc trở về. Bản thân cậu cũng không để ý nhiều đến chuyện này nữa, chỉ cho rằng là do mình xui xẻo.
Hiện tại, quan trọng nhất vẫn là theo đuổi Trần Nhạc. Chứ người cậu thích đẹp như vậy, lơ là một chút lỡ như mất rồi sao! Phải biết rằng thời buổi bây giờ con gái đều rất đáng sợ. Huống chi còn rất nhiều đàn ông con trai cũng thích hắn, hơi, có crush giỏi quá cũng khổ lắm chứ bộ.
Lời tác giả: Comeback sau gần 2 tuần học tập mệt mỏi, mọi người có nhớ tui không? ~\(≧▽≦)/~