Edit: Hanna
Thượng Thanh bắt taxi về nhà, xe tiến vào trong một cái đường nhỏ.
Tài xế kêu một tiếng, “Ôi, quái nhỉ? Tôi nhớ rõ nơi này có một cái đường ra, sao giờ lại không thấy nữa rồi?”
Thiếu niên ngồi ghế sau ngẩng đầu, “Thôi, vậy dừng ở chỗ này đi bác tài.”
Y thanh toán tiền rồi xuống xe, nhìn taxi quay xe về con đường đã đi qua, “Ra đây đi.”
Lá rụng trên mặt đất bỗng dưng bị một trận cuồng phong cuốn lên, rồi lại một lần nữa rơi xuống, đứng trước mắt đây không phải là Phó Liễm Tri thì là ai?
Thượng Thanh đá đống lá rụng vào trong âm khí của Phó Liễm Tri, “Anh sao mà vẫn còn ở cái dạng người không ra người quỷ không ra quỷ này hả? Bao giờ chân anh mới mọc ra hả?”
Phó Liễm Tri giống như thần đèn vậy, nửa người trên bay ở trong không trung, vô tội nói: “Máu của em chỉ có thể giúp ta duy trì hồn phách ổn định, nếu muốn hoàn toàn khôi phục thì vẫn yêu cầu phải ký khế ước với em.” Hắn một lần nữa bay đến trước mặt Thượng Thanh, “Xin hỏi ta phải làm thế nào mới có vinh hạnh cùng em ký khế ước đây?”
Thượng Thanh hừ một tiếng, “Nằm mơ ấy.”
Ký khế ước là ràng buộc linh hồn mình, không thể tùy tùy tiện tiện mà ký được. Sau khi ký khế ước xong, hồn phách của Quỷ Vương không đáng tin này có lẽ có thể khôi phục, nhưng y thì chẳng có chỗ tốt gì.
Phó Liễm Tri đã sớm đoán được đáp án, chỉ là tiếc nuối mà thở dài, “Vậy thôi, chúng ta thực hiện giao dịch trước, giọt máu thứ hai của tháng này.”
Thượng Thanh không tình nguyện vươn ra một đầu ngón tay. Phó Liễm Tri nâng tay lên ngậm lấy, nhẹ nhàng cắn xuống, mút vào…
Giọt máu thơm ngon vừa xuống bụng, Thượng Thanh liền rút ngón tay về, trấn định nói: “Đủ rồi.”
Phó Liễm Tri tiếc nuối thở dài, thật là trèo cao ngã đau giờ đã học khôn thêm một chút, lòng cảnh giác của thiếu niên trở nên nặng hơn rồi.
Thượng Thanh chậm rãi đi bộ về phía nhà mình, Phó Liễm Tri ‘bò’ theo bên cạnh y, dưới thân kéo theo một đoàn âm khí. Lá rụng vụn giấy dọc theo đường đi đều bị cuốn hết đi, so với công nhân vệ sinh quét còn sạch sẽ hơn.
Thượng Thanh nhịn không được nghĩ, nếu ‘vật nhỏ’ này có thể nuôi trong nhà phỏng chừng tiết kiệm được không biết bao nhiêu tiền vệ sinh, lại còn bảo vệ môi trường và không gây tiếng ồn nữa.
Nhưng mà đợi y lấy lại tinh thần, khuôn mặt tuấn mỹ của Phó Liễm Tri đang dán sát trước mắt y, một đôi con ngươi lãnh tĩnh nhìn y.
Thượng Thanh không nhịn nổi nữa đánh ra một đạo linh lực, “Dựa gần như vậy làm cái gì hả?”
Phó Liễm Tri nghiêng người tránh thoát, buồn bã nói: “Sao em đối xử với hai bị bạn nhỏ kia thân thiện đến vậy, còn với ta thì hung dữ thế?”
Thượng Thanh đáp: “Bọn họ là bạn bè của tôi.”
Phó Liễm Tri nói: “Ta nguyện ý làm bạn bè của em mà.”
Thượng Thanh thẳng thừng: “Tôi không nguyện ý.” Y quay đầu lại. “Dừng lại, đến nơi này thôi. Anh không được tiến vào nhà tôi, nếu không khỏi buôn bán gì sất.”
Phó Liễm Tri thở dài nhìn y đi vào, trong lòng tự hỏi các bạn trẻ đều có lòng cảnh giác lớn như vậy sao? Hắn đâu phải người xấu đâu trời…
Phía sau vang lên tiếng sột soạt, hắn vừa quay đầu liền thấy tiểu quỷ đầu bự chảng đang đẩy bụi cỏ xông ra ngoài, trong ngực còn ôm hồng trà đường đỏ táo đỏ….
Phó Liễm Tri ngẩng đầu nhìn trời, xoay đầu nó 180o, “Ngoan, quay về mộ ngồi ngốc ở đó đi.”
Thuộc hạ Quỷ Vương nhà khác tốt xấu gì cũng có đầy quỷ tướng, sao hắn lại chỉ có một đứa tiểu quỷ ngốc đần như vậy chứ?
Hắn cẩn thận nhớ lại lệ quỷ bị hắn cắt thành mấy khối vuông chằn chặn, không còn gì để nói. Thôi, ngốc thì cứ ngốc đi.
Thượng Thanh về đến nhà, liếc một cái liền thấy Viên Viên thương tâm ngồi trên ghế sô pha, thuận miệng hỏi thăm: “Làm sao thế?”
Viên Viên vừa ngẩng đầu thấy y, nước mắt liền lã chã chảy xuống.
Thượng Thanh hoảng sợ, trong lòng tử hỏi nước mắt này sao mà chảy ra vừa nhanh vừa dễ dàng như thế chứ? Từ đã, nước mắt?
Viên Viên khóc lóc chạy tới, bi thương kể cho y nghe kẹp tóc mà mình thích nhất đã bị mất rồi, chính là kẹp tóc dâu tây kia. Bé cũng không dám đi tìm, sợ mẹ biết rồi sau đó sẽ mắng bé.
Chỉ là Thượng Thanh nghe vào tai này ra tai kia, vẫn luôn nhìn chằm chằm nước mắt trên mặt tiểu cô nương. Cuối cùng không chịu nổi nữa lấy ra hai cái bình ngọc nhỏ, tiếp đó đặt ở phía dưới cằm bé…
Xác thật có chút vô nhân tính tí nhưng y thực sự cảm thấy quá là lãng phí luôn á.
Viên Viên: ???
Thượng Thanh ho nhẹ một tiếng, “Nước mắt có thể vẽ bùa, một tấm có thể bán được rất nhiều tiền, còn có thể trừng phạt người xấu.”
Viên Viên nghe vậy liền bất động, chính mình còn ngoan ngoãn lấy hai cái bình đặt ở ngay dưới mắt, thút tha thút thít nói, “Vậy anh hai có thể cho em, cho em mười đồng không? Em muốn mua một cái kẹp tóc mới.”
Thượng Thanh làm một động tác ‘ok’.
Viên Viên nhận được câu trả lời liền cảm thấy mỹ mãn, ngồi trên ghế sô pha nghiêm túc thu hết nước mắt của mình lại.
Lúc Chu phu nhân trở về liền thấy một màn này, khóe miệng run rẩy đi lên lầu. Bà tự biết con gái mình lớn lên không thông minh lắm, nhưng không nghĩ tới còn có thể ngốc đến vậy…
Đang miên man suy nghĩ, bỗng di động của bà ta vang lên, sau khi tiếp điện thoại thì sắc mặt biến đổi, sốt ruột quát, “Hai mươi vạn thì có thể làm cái gì, ngay cả túi xách cũng không mua được. Vì chuyện này tôi đã tốn hết năm trăm vạn đấy.”
“Tiền cổ tức cuối năm mới được phân chia, trong khoảng thời gian này tôi lấy cái gì tiêu hả?”
“Chứng cứ gì nữa? Lời nói của tôi chẳng lẽ không phải là chứng cứ sao? Hai đứa khốn nạn Tân Minh với Lý Thiến kia chính là độc thủ sau màn, vì sao anh không điều tra bọn họ? Người một nhà? Bọn nó coi tôi là người một nhà sao?”
Đầu dây bên kia không biết đã nói gì, làm Chu phu nhân tức giận đến quăng điện thoại xuống đất, khóe mắt đỏ bừng, “Con gái gả chồng như bát nước bỏ đi hả… Được lắm!”
Ngày hôm sau, trước khi Thượng Thanh đi học, cảm giác được không khí trong nhà có chút thay đổi rất rõ ràng. Đám người hầu qua lại đều mang mang tâm trạng hỉ khí rừng rực, có một loại vui sướng thầm lặng ở trong lòng ai cũng ngầm hiểu mà không ai nói ra.
Hắn tò mò hỏi Triệu quản gia: “Hôm nay có chuyện tốt gì xảy ra sao?”
Triệu quản gia cười đáp: “Ôi chao tiểu thiếu gia của tôi, cậu nhìn chuẩn thật đấy! Hôm nay không phải cuối cùng lão gia cũng đi công tác sao, chúng tôi rất…” Ông ta nói được một nửa mới phản ứng lại, ngượng ngùng nói: “Thì.. chúng tôi chỉ là bất đắc dĩ mà…”
Thượng Thanh lắc đầu, căn cứ vào nhân duyên của người cha tệ bạc này ngày nào đó bị người ta hạ độc cũng chưa biết chừng ấy!
Lớp tự học sớm kết thúc, lớp trưởng qua tìm y, nói là cô La gọi y vào văn phòng. Dưới ánh mắt vui sướng khi người gặp họa của Du Tử Minh, Thượng Thanh đi vào phòng họp, phát hiện chỉ có một mình cô La đang ngồi đó.
“Ngồi đi.” Cô La chỉ vào cái ghế trước mặt, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc song ánh mắt lại rất ôn hòa, “Em đã chuyển trường được nửa tháng rồi, còn cảm thấy chưa thích ứng với cái gì không? Có thể theo kịp chương trình học không?”
Thượng Thanh nhìn về phía đằng sau cô giáo, gật đầu trả lời, “Dạ vẫn được ạ.”
Cô La hỏi tiếp, “Tuần sau là kỳ thi tháng, đây là lần đầu tiên em tham gia thi tháng, không cần phải quá áp lực, thứ tự chỉ là điều thứ yếu, chỉ cần nắm vững kiến thức là được hiểu không?”
Thượng Thanh nghiêm túc nghe, kiếp trước toàn bộ giáo dục y học được đều hoàn thành ở Trường Phong phái, những điều mà học sinh thời nay nghe muốn ngấy đối với y là cực kỳ mới mẻ.
Cô La cũng ít thấy kiểu học sinh nói cái gì cũng cẩn thận lắn nghe như vậy, không nhịn được quan tâm them mấy câu, mới thả cho về lớp.
Thượng Thanh đi đến cửa văn phòng, vô tình quay đầu lại.
Nam quỷ kia đứng ở sau lưng cô La, lải nhải suốt: “Được rồi mà, đừng sửa bài tập nữa, nghỉ ngơi một chút đi A Thanh à! Tối qua ngủ muộn như vậy, sáng nay sao lại không chợp mắt thêm một lúc nữa chứ? Lớp học sớm học Ngữ văn, giáo viên dạy Toán như em đến sớm làm cái gì, quên bản thân mình hay bị hạ đường huyết à? Trước kia kêu em ăn uống đầy đủ tập luyện thêm vào, em có bao giờ nghe đâu? Hiện giờ thì tốt rồi, không ai quản được em…”
Từng câu từng chữ như đánh vào lòng người, đáng tiếc cô La lại không thể nghe thấy.
Thượng Thanh nhẹ nhàng mở cửa văn phòng, rời đi.
Kỳ thi tháng nhanh chóng tới gần trong sự ca thán của đám học sinh, Thượng Thanh và Du Tử Minh cùng một phòng thi, còn Mạnh Hoài thành tích không tệ, ở phòng thi số ba.
Cuộc chiến đầu tiên là môn Ngữ văn qua đi, ba người họp lại với nhau, Du Tử Minh cau mày so đáp án, “Câu tiếp theo của câu ‘Đất lở núi sập tráng sĩ chết’ là gì, có phải ‘Rồi lại bùn xanh đá lớn chông gai’ không?”
Mạnh Hoài nhìn cậu ta với vẻ mặt bội phục, “Suốt ba năm cấp ba mà cả bài ‘Đường đến Thục khó’ mà ông còn chưa thuộc sao?”
(Bài Đường thục nan của Lý Bạch, xem tại đây)
Du Tử Minh nói rõ hùng hồn đầy lý lẽ: “Vớ vẩn đâu ra ba năm, tui mới bắt đầu học thuộc từ hôm trước, nhiều lắm là ba ngày thôi!”
Nói rồi chọc chọc Thượng Thanh, “Cậu nhìn cái gì đấy, mau tới so đáp án coi. Hiện giờ không chuẩn bị tâm lý tốt, đến lúc thấy thành tích thì coi chừng khó mà chấp nhận nổi nhé!”
Mạnh Hoài không còn gì để nói lắc đầu, hỏi Thượng Thanh: “Sao thế, có chuyện gì xảy ra sao?”
Thượng Thanh nhíu mày bấm đốt ngón tay một chốc, “Cô La hôm nay không tới.”
Mạnh Hoài: “Không thể nào, cô La là người rất có trách nhiệm. Mấy loại kỳ thi tháng như này sao có thể không tới được?”
Nhưng cậu ta còn chưa nói xong, lớp trưởng đứng bên cạnh liền nói: “Thôi đừng bàn nữa, cô La hôm nay không đến đâu. Cô ấy vốn là giám thị phòng thi chúng ta nhưng đột ngột xin nghỉ, thế nên phòng thi chúng ta hôm nay chỉ có một giám thị đó.”
Thượng Thanh: “Biết lý do vì sao không?”
Lớp trưởng: “Hẳn là mắc bệnh thì phải, tui nghe mấy thầy cô khác nói là đang nằm viện gì á.”
Lớp trưởng đi rồi, Mạnh Hoài và Du Tử Minh đều nhỏ giọng hỏi: “Ê cậu làm sao thế? Cô La không phải gặp chuyện gì rồi chứ?”
Thượng Thanh ngẩn ra một lúc mới nói: “Đợi thi xong chúng ta đến bệnh viện xem thử coi.”
Môn thi cuối cùng buổi chiều vừa hay là môn toán, sau khi ra khỏi phòng thi, cả người Du Tử Minh đều sắp muốn héo. Nếu như môn Văn cậu ta còn có thể tạm thời ôm may mắn, môn Toán thì thuộc về phạm trù không có may mắn cho cậu ta ôm luôn, thậm chí còn quật cho không chừa phát nào, liên tiếp đá bay ba cái rồi quăng xuống đất luôn.
…Quả thật là hai não đều không dùng được cái nào.
Ba người hỏi thăm bệnh viện mà cô La đang nằm, bắt taxi tới bệnh viện.
Trong phòng bệnh, cô La ngơ ngác ngồi một mình, miệng không ngừng tự lẩm bẩm. Nghe kỹ lại thì hóa ra là niệm một bài thơ: “Một gã khù khờ thật ngáo ngơ, Ôm tiền đi hỏi việc mua tơ. Mua tơ chẳng phải giả vờ đó, Đến để hỏi em cưới vợ thơ.”
(Bài thơ Manh 1, thuộc tập Vệ phong của Khổng Tử. Xem thêm tại đây.)
Du Tử Minh rụt cổ lại, thấp giọng nói: “Giờ còn đọc thơ làm quái gì chứ? Thành cái dạng này rồi mà vẫn còn muốn kiểm tra người ta à?”
Mạnh Hoài một lời khó nói hết nhìn đầu cậu ta, trên đầu vị này đội một cái bô à? (ý nói đầu em Minh toàn shiett)
Thượng Thanh nhìn một lát, nói: “Hai người ra ngoài chờ đi, tôi tự mình vào.”
Cửa phòng bệnh kẽo kẹt một tiếng mở ra, cô giáo La ngẩng đầu, kinh ngạc, “Chu Thượng Thanh, sao em lại tới đây?”
Thượng Thanh: “Nghe nói cô bị bệnh nên em tới thăm cô.”
Cô La theo bản năng giấu tay trái vào trong chăn, cười bảo: “Làm em lo lắng rồi, cô không có việc gì đâu. Đúng rồi, hôm nay thi tháng, em cảm thấy thế nào rồi?”
Thượng Thanh không trả lời vấn đề này, đột nhiên hỏi lại: “Ngày hôm qua em dọa anh sợ gần chết, sao lại làm ra cái chuyện như vậy chứ? Có đau hay không?”
“Nhẫn kết hôn đặt trong cái hộp giấu dưới đáy tủ quần áo, anh chỉ là nói giỡn với em thôi, đâu thể tặng cho người khác được.”
“Sau này phải ăn đủ bữa sáng, không thể tùy tiện bỏ bữa. Em mà không ăn sáng thì sắc mặt sẽ càng tái nhợt hơn đấy, anh liếc mắt một cái là nhìn ra đấy.”
“Ngủ muộn quá cũng không tốt, tóc rụng trọc luôn bây giờ. Không phải em thích nuôi tóc dài sao?
“Đậu Đậu gần đây không ăn cơm là bởi vì nó học được cách mở hộp đồ ăn vặt, ngày nào cũng vụng trộm ăn đồ ăn trong đó, em chỉ cần đặt cái hộp ngoài tầm với của nó là được rồi.”
“Ngày đó anh ra ngoài là vì muốn đi chơi bóng rổ, không phải vì muốn mua bánh đậu đỏ cho em đâu. Em đừng mãi áy náy nữa…”
Nghe những lời Thượng Thanh nói, vẻ mặt cô La từ kinh ngạc biến thành khiếp sợ, cuối cùng lệ rơi đầy mặt. Người giáo viên từ trước tới nay luôn tự giữ khuôn phép bắt lấy tay Thượng Thanh, khóc lên cầu xin: “Em rốt cuộc là ai? Em nghe những lời này từ chỗ nào? Em thấy anh ấy phải không? Đúng không?”
Thượng Thanh đỡ cô giáo dậy, nhẹ nhàng nói: “Đúng thế, em thấy được chú. Chú vẫn luôn ở bên cạnh cô, chưa bao giờ rời đi.”
Hết chương 11