Chương 10: Trừng phạt, "Hai người phải hiểu, thiện ác tất báo không phải quy luật..."

Edit: Hanna

Bên ngoài căn hộ, ba người chen chúng trong một bụi cỏ, nhìn lên cửa sổ vẫn luôn không có động tĩnh gì kia. Thượng Thanh nghiêng đầu liếc mắt nhìn, hỏi bọn họ: "Có muốn xem không?"

Mạnh Hoài cùng Du Tử Minh hai mắt nhìn nhau, gật đầu.

Thượng Thanh lấy ra một chiếc kính âm dương, vung tay một cái, kính âm dương liền hiện ra cảnh tượng bên trong ảo cảnh.

Trong lòng Tôn Bạch Tường hoảng hốt một chốc, ký ức mười năm sau đã bị che phủ lại, gã chỉ nhớ mình là một cậu học sinh mười tám tuổi.

Trên tay gã là cái đĩa còn dính dầu mỡ nhớp nháp, tản ra mùi vị khó ngửi. Trong lòng Tôn Bạch Tường bỗng dưng lên cơn tức giận, vì sao gã phải làm cái việc bưng bê chén đĩa rửa bát này?

Tại sao gã lại bị một cặp vợ chồng kinh doanh cửa hàng bán đồ ăn sáng thu dưỡng mà không phải là được ông chủ lớn nhà có tiền mang về nuôi?

Vì sao chỉ có một trăm tệ tiền net mà bố mẹ gã cũng không muốn cho gã? Quả nhiên không phải thân sinh... Hừ!

Bố nuôi vừa khuấy đồ ăn trong nồi vừa lớn tiếng mắng: "Còn sững người ra đấy, không mau tới giúp đỡ đi."

Tôn Bạch Tường bỗng nhiên tức giận, mạnh tay ném thẳng đống chén đĩa trên tay xuống đất, "Tôi không làm! Thích thì tự đi mà làm!"

Bố nuôi giật mình, cầm xẻng cơm quất lên lưng gã một cái, lưu lại một cái dấu đầy mỡ, "Thằng nhóc con nhà mày còn dám ném loạn đồ hả? Mấy cái đĩa này không cần bỏ tiền ra mua hả?"

Tôn Bạch Tường nghiêng người né tránh, chế nhạo hỏi lại: "Thì sao? Đến cái đĩa còn quý giá hơn so với tôi đúng không?"

Bố nuôi còn định nói thêm mấy câu, mẹ nuôi đầu đầy mồ hôi vào giục: "Trước đừng quản nó nữa, ông mau về làm việc tiếp đi, còn cần hai chén sữa đậu nành nữa đấy."

Bố nuôi không kịp nói câu nào nữa, lập tức trở về nấu sữa đậu nành.

Tôn Bạch Tường hừ lạnh một tiếng, bưng một phần bữa sáng tự mình ăn.

Buổi sáng bận bịu đến hơn mười giờ, cửa hàng bán đồ ăn sáng thiếu người, bố mẹ nuôi mệt đến nỗi toàn thân đau nhức, giúp nhau ấn huyệt xoa bóp một chút rồi đi lên phòng ở ở tầng trên, thấy Tôn Bạch Tường đang vắt chân xem TV.

Mẹ nuôi ngừng lại hỏi, "Tiểu Tường, con ăn sáng chưa? Chưa ăn thì mẹ nấu cho nhé?"

Tôn Bạch Tường lạnh nhạt nói: "Chờ bà làm xong thì tôi đã sớm chết đói rồi."

Bố nuôi lườm gã một cái, "Mày ăn nói đàng hoàng với mẹ mày vào."

Rồi ông quay người bước vào phòng ngủ, lấy ra một xấp tiền, "Mấy ngày nữa đi học rồi phải không? Đây là học phí, mày xem đủ chưa?"

Tôn Bạch Tường lộ ra vẻ mặt vui mừng, đếm xong thì nhíu mày lại, "Sao có chút éc vậy, tiền tiêu hàng tháng đâu?"

Bố nuôi nói: "Bao nhiêu đây còn chưa đủ sao? Mày còn muốn nhiêu nữa?"

Tôn Bạch Tường đáp: "Tôi đi học ở thành phố lớn, mỗi tháng phải có ít nhất năm ngàn tệ tiền tiêu hàng tháng, ít hơn người ta cười cho ý!"

Bố nuôi kích động đứng phắt lên: "Năm ngàn? Cái nhà này mở cửa hàng bán đồ ăn sáng, nào kiếm ra được nhiều như thế! Chỉ có vậy thôi đấy, mày có cầm nữa hay không?"

Tôn Bạch Tường lạnh lùng nhìn ông, "Biết ngay mấy người không coi tôi là con ruột mà. Tôi mới thấy lạ, hai tháng nghỉ hè ngày nào tôi cũng phụ giúp làm việc bên trong cửa hàng, cho dù thuê một đứa làm cu li một tháng cũng phải trả cho nó ba ngàn tệ. Không cho tiền tiêu hàng tháng cũng được, trả lương đây."

Mẹ nuôi không nhịn được tiến lên một bước, "Con nói gì vớ va vớ vẩn vậy! Nếu chúng ta không coi con là con ruột sao có thể nuôi con ăn học lên đến đại học? Con thanh niên mười mấy tuổi đầu rồi nghỉ hè ở nhà không giúp đỡ việc nhà, lười thối lười thây, không sợ người ta chê cười thì thôi đi, còn không thấy xấu hổ mà đòi lương à?"

Tôn Bạch Tường cười lạnh, "Là tôi cần mấy người nuôi tôi sao? Mấy người nhận nuôi tôi còn chẳng phải hi vọng sau này tôi dưỡng lão cho mấy người à? Không phải do hai người là gà không biết đẻ nên mới nhận nuôi tôi sao?"

Mẹ nuôi tỏ vẻ khiếp sợ nhìn gã, dường như không ngờ tới gã sẽ nói ra những lời như vậy, "Con... Con... Tiểu Tường à, bố mẹ lúc nào nói hi vọng sau này con chu cấp tuổi già cho chúng ta? Từ nhỏ con đã hết ăn rồi lại nằm, nấu cho bố mẹ được một bữa cơm chưa? Bưng cho bố mẹ được một chén nước chưa? Chúng ta..."

Tôn Bạch Tường quyết định không thèm nghe lời bọn họ nữa, không quan tâm đút chồng tiền kia vào túi, "Tiền tiêu hàng tháng mau đi chuẩn bị cho đủ đi."

Sau đó trở về phòng ngủ và ngủ ngon đi như chưa có chuyện gì.

Bên ngoài ảo cảnh, Mạnh Hoài tức giận đến nỗi cái mặt phúng phính đỏ chót, "Tên này sao khốn nạn như vậy chứ?! Cửa hàng bán đồ ăn sáng có bao khó khăn, nó mở mồm là cắn năm ngàn, hơn nữa còn là năm ngàn của mười năm trước!"

Du Tử Minh chậc chậc hai tiếng, "Người không có lương tâm như vậy đừng nói cho năm ngàn, cho dù cho gã mười vạn trăm vạn cũng đều không lấp được lòng tham lam của gã. Hai vợ chồng này đúng là nuôi phải kẻ ăn cây táo rào cây sung rồi!"

Thần sắc Thượng Thanh nhàn nhạt, "Tiếp tục xem đi, chuyện vô lương tâm còn ở phía sau đấy."

Ảo cảnh tiếp tục.

Buổi tối, phòng ngủ của hai vợ chồng lộ ra ánh sáng mờ nhạt, mẹ nuôi ngồi ở bên giường lau nước mắt, nói khẽ: "Đứa bé này không nuôi nổi nữa rồi. Chúng ta nuôi nó ăn học lên đến đại học đã là hết lòng hết dạ rồi, quãng đường còn lại phải để nó tự mình bước đi thôi!"

Bố nuôi không nói lời nào rít một hơi thuốc, trong làn khói mù màu xanh trắng ông cau mày, trên khuôn mặt hằn đầy tang thương và thăng trầm của cuộc đời. "Haizz, lúc còn nhỏ vẫn còn rất ngoan mà, sao càng lớn lại biến thành như vậy chứ!"

Mẹ nuôi thở dài: "Là chúng ta không có số nuôi con cái. Đứa trẻ kia tham vọng lớn, chúng ta nuôi không nổi rồi."

Bố nuôi hút hết cả một hộp thuốc lá, mới lên tiếng: "Lần này sau khi khai giảng xong đừng cho nó quay lại nữa. Năm ngàn tệ kia, thôi thì cho nó đi!"

Mẹ nuôi cũng trầm mặc, "Tôi mới may cho nó một bộ quần áo mới, tính lúc đó sẽ tặng cho mặc... Haizz! Vốn sau này định để cửa hàng này cho nó, bây giờ xem lại chắc nó cũng không thèm đâu..."

Hai vợ chồng an ủi nhau vài câu, tắt đèn đi ngủ. Lại không biết, cuộc nói chuyện của bọn họ toàn bộ đều bị Tôn Bạch Tường đang đi nhà vệ sinh nghe thấy hết.

Tôn Bạch Tường vùi mình trong bóng tối, cười lạnh: Các người nghĩ muốn bỏ tôi à? Lúc nhỏ tôi ở trước mặt mấy người làm nũng chọc mấy người cười, hiện giờ các người phát hiện tôi và con trai trong tưởng tượng của các người không giống nhau thì lại muốn vứt bỏ tôi? Nào có chuyện ngon ăn như vậy chứ!

Muốn thoát khỏi tôi ư? Đừng có mơ!

Bốn giờ rạng sang, mẹ nuôi định ra ngoài đi chợ mua thực phẩm như bình thường. Tôn Bạch Tường bí mật đi theo sau mẹ nuôi, siết cổ mẹ nuôi gã đến chết, sau đó dùng xe đi chợ của mẹ gã chở thi thể đến bờ sông, ném vào trong dòng nước mênh mông cuồn cuộn.

Sau đó gã lặng lẽ về nhà, dùng búa lén đánh chết bố nuôi của mình. Sauk hi treo một cái biển 'Nhà có việc gấp, chưa định ngày về' ở trước cửa tiệm thì trực tiếp ở trong phòng bếp phân thây bố nuôi của mình.

Tiếp đó, hắn đi tới phố bán vật liệu xây dựng mua một ít đồ, lấp lại thi thể đã nát bươm vào trong tường, sau đó nghênh ngang tiến vào phòng ngủ, moi tiền tiết kiệm trong nhà ra.

Thế mà có tới những tám vạn tệ!

Tôn Bạch Tường phỉ nhổ một ngụm, "Còn nói coi tao như con ruột, chỉ sợ ngay từ đầu đã đề phòng tao rồi! Hai lão già chết tiệt!"

Gã đợi trong cửa hàng hai ngày, phát hiện chẳng có chuyện gì xảy ra cả, liền đánh bạo đem cửa hàng cho thuê, cân nhắc tiền học phí. Gã dựa vào số tiền kia đóng học phí, sau khi tốt nghiệp lại dùng số tiền còn lại để làm vốn gây dựng sự nghiệp, mười năm qua cũng lăn lộn được thành người đứng đầu của một công ty nhỏ.

Chuyện đời vốn là nên phát triển theo hướng như vậy.

Nhưng lần này lại có chuyện không giống.

Sau khi Tôn Bạch Tường phân thây bố nuôi xong, lấy xe chở đồ trong cửa hàng đi mua vật liệu xây dựng, lúc trở về nhà lại phát hiện chồng thi thể ở trong phòng bếp biến mất không còn một miếng nào!

Gã bị dọa nhất thời mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Bị phát hiện rồi? Hay là bị trộm đi?

Mà ai lại trộm một đống thi thể cơ chứ...

Phía sau có tiếng bước chân nặng nề, gã sợ hãi quay đầu lại, nhận ra kia thế mà lại là bố nuôi đã bị gã gϊếŧ chết!

Không, là bố nuôi được ghép lại từ những mảnh thây gã đã chặt ra!

Bố nuôi khắp người đầy máu, trên người toàn là vết rách chập lại với nhau, vẻ mặt thống khổ bước tới: "Tiểu Tường, vì sao con lại muốn gϊếŧ bố, vì sao lại muốn gϊếŧ bố? Bố mẹ đối xử với con không tốt sao?"

Tôn Bạch Tường hét thảm một tiếng, "Á -- ! Quỷ, có quỷ aaa!"

Bố nuôi lê cái chân đã sắp đứt rời lần nữa từng bước từng bước một lại gần, máu dưới chân ông đọng lại thành từng vũng, "Bố mẹ cực khổ nhọc nhằn nuôi con lớn như vậy, bố mẹ đâu làm gì có lỗi với con đâu!"

Tôn Bạch Tường bị dồn đến một góc tường, co rúm lại trên mặt đất, "Không! Đừng tới đây... Đừng tới đây... Tôi sai rồi, tôi không nên gϊếŧ ông... tôi sai rồi..."

Bố nuôi khom lưng, cái hộp sọ vỡ nát nghiêng đầu trước mặt gã, dòng máu thuận theo khuôn mặt mà chảy ròng ròng xuống, "Tiểu Tường à, con nhìn bố một chút đi, con nhìn bộ dáng bây giờ của bố chút đi, sao con lại không dám nhìn? Đây không phải là do một tay con tạo thành sao?"

Tôn Bạch Tường vô cùng hoảng sợ, nơi cổ họng khọt khẹt vang vọng vài tiếng nhưng một lời cũng không thốt ra nổi. Hai tay gã vung loạn xạ, bỗng nhiên đụng phải thứ gì đó – là thanh mã tấu gã dùng để phân thây đây mà!

Nỗi sợ hãi cực hạn trái lại làm cho gã cảm thấy tràn đầy bạo ngược trong lồng ngực, tôi gϊếŧ ông được một lần còn không dám gϊếŧ ông lần thứ hai à?

Tôn Bạch Tường giơ cao cây mã tấu, chém phăng khuôn mặt dữ tợn nhưng lại cực kỳ quen thuộc kia đi, "Đi chết đi! Sao chết rồi còn không buông tha tôi? Ông đi chết đi! Đi chết đi!!!"

Thanh âm 'phập' như cắt một quả dưa hấu vang lên, Tôn Bạch Tường dùng hết sức chém, chém đến khi người trước mặt bị chặt thành thịt nát.

Vết máu bắn ra đầy đất, gã thở hổn hển trợn to mắt nhìn, ông ta đã chết chưa? Lần này chắc phải chết hẳn rồi đi?

Nụ cười giữa vết máu bắn tung tóe hiện ra, quả nhiên, lão chủ cửa hàng bán đồ ăn sáng yếu nhược này, gã có thể gϊếŧ lần thứ nhất thì có thể gϊếŧ ông ta lần thứ hai!

Bỗng nhiên, nụ cười của gã cứng đờ lại...

Giữa đống máu đọng từng vũng trên đất, đột nhiên một cánh tay máu duỗi ra, túm lấy cổ chân gã!

Vũng máu biến thành một khuôn mặt đầy thống khổ, "Tiểu Tường à, con chém bố đau quá..."

Tôn Bạch Tường thét to một tiếng: "Áaaaa! Buông tôi ta! Mau buông tôi ra!"

Máu thịt lại nhập lại thành một thân thể đứng thẳng dậy, trên người bố nuôi không ngừng chảy máu, lực đạo đè Tôn Bạch Tường lại lớn đến kinh người, "Tiểu Tường à, là do bố mẹ không dạy nổi con, không dạy con làm một người tốt là như thế nào. Lần này, để bố dạy dỗ lại con cho ra hồn nhé..."

Một cánh tay máu cầm thanh mã tấu giơ lên.

Tôn Bạch Tường hoảng sợ trợn to mắt: "Không! Không được! Bố, con biết sai rồi! Bố ơi con sai rồi! Cầu xin bố buông tha cho con! Bố không phải thích con nhất sao? Không phải nói con là con trai ngoan của bố sao? Con, con sau này không bao giờ làm chuyện xấu nữa... Áaaaa"

Mã tấu không do dự vung xuống, một đao chém đứt chân trái của gã, tiếp theo là chân phải, rồi đến đùi...

Tôn Bạch Tường cảm thấy như mình đang mơ một giấc mơ. Nếu không gã đã bị chém đến đứt eo thì làm sao còn sống nổi?! Gã muốn chạy trốn, gã kéo lê thân thể máu thịt be bét xương gãy lòi ra bò ra ngoài, nhưng dù bò thế nào cũng không thể thoát khỏi chỗ máu đọng thành đống này. Gã chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân bị chặt nát ra thành từng mảnh, giống như việc gã đã làm với bố nuôi vậy...

Một luồng bóng đen từ cửa sổ căn nhà bay ra ngoài, nhập vào bùa dưỡng hồn bên hông Thượng Thanh.

Thượng Thanh vươn tay sờ sờ, cảm nhận sự thống khổ mãnh liệt từ trên bùa truyền đến, ngoài ra còn có bi thương và hối hận.

Ảo cảnh kết thúc, kính âm dương khôi phục lại sự yên lặng ban đầu.

Hai người bên cạnh nhất thời đều không thốt lên lời, Thượng Thanh nhíu nhíu mày, "Hai người đừng sợ, tôi..."

Mạnh Hoài bỗng dung ngẩng đầu, "Thượng Thanh, mỗi ngày cậu đều nhìn thấy những cảnh tượng như này sao?"

Thượng Thanh không hiểu mô tê gì, chỉ gật đầu.

Mạnh Hoài liền cau mày, "Vậy có bao nhiêu khó chịu chứ?!"

Du Tử Minh cũng quàng tay qua cổ Thượng Thanh, "Tui nói này người anh em, sau này có chuyện như vậy thì nhớ gọi thêm bọn tui, một mình cậu chẳng may sợ quá thì phải làm sao?"

Thượng Thanh nhìn hai khuôn mặt lo lắng trước mắt, lần lượt vỗ đầu hai đứa: "Mấy cậu nghĩ gì thế, lá gan tôi nào có nhỏ như vậy?"

Nói rồi y phất tay một cái, "Thôi, đi thôi."

Hai người phía sau liếc nhìn nhau đuổi theo, "Chưa nói lá gan cậu nhỏ mà..."

"Là bọn tui, là bọn tui nhát gan được chưa?"

"Đúng rồi Thượng Thanh à, chúng ta đi rồi, nhỡ tên xấu xa kia không đi tự thú thì phải làm sao?"

"Chuyện này không dễ xử lý đâu. Nếu không tự thú thì đành chạy tới dọa gã ta lần nữa, cho gã sợ mất mật mới thôi!"

Thượng Thanh đi ở phía trước cười nhạt một tiếng, hai người phía sau thi nhau cãi lộn. Mạnh Hoài bỗng nhiên thở dài, "Kỳ thực đôi vợ chồng này đều là người tốt, toàn nói thiện ác tất báo, mà vì sao người tốt đều không được chết tử tế vậy trời?!"

Nhắc đến chuyện này, Du Tử Minh cũng khó chịu muốn cắn người, "Đúng vậy, tên kia cầm thú như thế, cho dù ngày mai trực tiếp xử tử cũng coi như đã được hưởng phúc mười năm rồi."

Hai người đồng thời quay đầu nhìn về phía Thượng Thanh, ý hỏi: Cầu khai sáng!

Thượng Thanh suy nghĩ một chút, giơ một ngón tay chỉ lên trời, "Hai người phải hiểu, thiện ác tất báo không phải quy luật, mà là chân lý."

Hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn bầu trời, ý là sao hả trời?!

Hết chương 10

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play