"Tang Tử, đi lấy ít thuốc tiêu sưng giảm đau tới đây." Tô Phi Sắc dứt
lời, liền tự mình tiến lên nâng Tri Cầm đứng dậy: "Chuyện ngày hôm nay
ủy khuất ngươi rồi."
Hốc mắt Tri Cầm lập tức đỏ lên, vội vàng giơ tay lau nước mắt: "Không ủy khuất, phòng của tiểu thư vốn không phải ai cũng có thể tùy tiện ra
vào, Tri Cầm thân là nô tỳ của tiểu thư, chỉ là làm chuyện bản thân nên
làm mà thôi."
Không khóc lóc kể lể, không tranh công, thật là một nha hoàn rất khá, Tô Phi Sắc tán dương hơi gật đầu, móc từ trong lòng ra một thỏi bạc rồi bỏ vào trong tay Tri Cầm: "Mặt này cũng không biết phải mấy ngày mới hết
sưng, ngươi cầm bạc đi mua chút gì ngon mà ăn, lát nữa ta lại bảo Tang
Tử đi lấy cho ngươi một bình phấn trân châu."
Mặt này của Tri Cầm là bởi vì nàng nên mới bị đánh, dĩ nhiên nàng phải xử lý tốt.
Tuyệt đối không bạc đãi người trung tâm với mình, đó vẫn luôn là nguyên tắc làm người của nàng.
"Tiểu thư, ngài đối tốt với nô tỳ như vậy, nô tỳ..." Tri Cầm cảm động đến rơi nước mắt.
Tri Kỳ đứng ở một bên thì lại ghen tị đến đỏ cả hai mắt, phấn trân châu
là thứ gì? Đó chính là dùng từng viên trân châu lớn mài ra mà thành.
Đừng nói là người nhà bình thường, cho dù có là tiểu thư con nhà quan
cũng không hay có, vậy mà bây giờ Tô Phi Sắc lại thưởng nó cho Tri Cầm
dùng, là do hôm nay bị dọa đến mức choáng váng đầu óc rồi sao?
Lấy thứ đồ quý giá như vậy cho nha hoàn?
Tô Phi Sắc vỗ vỗ bả vai Tri Cầm: "Ta trước giờ không bạc đãi người trung tâm với ta, hôm nay ngươi đã làm không tồi, đây cũng là ngươi xứng đáng được nhận."
Nghe thấy lời này, Tri Kỳ nhanh chóng tiến lên giả bộ bày ra dáng vẻ lo
lắng: "Đúng vậy, hôm nay thật là dọa chết nô tỳ rồi, may mà Cửu Thiên
Tuế tới đúng lúc, nếu không bị đánh hai mươi đại bản thì Tri Cầm không
chết cũng tàn phế."
Lúc này mới nghĩ tới việc lấy lòng nàng sao? Không khỏi cũng quá muộn
rồi! Tô Phi Sắc nhẹ cong khóe môi: "Tri Cầm, ngươi lui xuống trước đi,
Tang Tử sẽ đưa đồ qua cho ngươi sau."
"Dạ vâng." Tri Cầm ôm mặt lui ra, trong lòng lại tràn đầy cảm kích, nàng ấy biết mình đã gặp đúng chủ tử rồi.
Tri Kỳ thấy vậy không khỏi khẽ nhíu mày, Tri Cầm lui ra nghỉ ngơi, vậy nàng ta thì sao?
Chẳng lẽ mọi việc trong viện nàng ta phải tự làm hết?
"Tri Kỳ." Đúng lúc này, giọng nói của Tô Phi Sắc truyền đến.
Tri Kỳ vội vàng ân cần ngẩng đầu: "Tiểu thư, ngài có chuyện gì cứ việc phân phó."
Chẳng lẽ Tô Phi Sắc thưởng cho Tri Cầm xong, bây giờ muốn thưởng cho
nàng ta? Nghĩ đến đây, trong lòng Tri Kỳ lập tức nhiều thêm mấy phần
mong chờ.
Tô Phi Sắc thấy vẻ mặt mơ mộng hão huyền này của nàng ta, không khỏi
cười lạnh, nhưng ngoài mặt cũng không biểu hiện ra: "Mặt của Tri Cầm dù
sao cũng là vì ta nên mới bị thương, trước khi mặt của nàng ấy khỏi hẳn, mọi việc ở trong viện đành giao cho ngươi."
Thà rằng đắc tội quân tử, chứ không đắc tội tiểu nhân.
Đối phó với loại người giống như Tri Kỳ thì nên từ từ ra tay, tránh cho nàng ta chó cùng rựt giậu gây nên việc gì đó.
Ban thưởng biến mất, còn đổi lại lượng việc gấp đôi, khuôn mặt nhỏ của Tri Kỳ lập tức liền suy sụp xuống.
"Sao? Không vui? Cũng phải, bây giờ ta cũng không phải người nắm quyền
quản lý phủ Thừa tướng, hay là để ta đi nói với cha, để ông ấy điều
ngươi tới nơi khác vậy?" Tô Phi Sắc làm ra vẻ tốt bụng nói.
Tri Kỳ lại bỗng nhiên kinh hãi.
Mặc dù Tô Phi Sắc cũng không được sủng ái bao nhiêu, nhưng dù sao cũng
là tiểu thư của phủ Thừa tướng, sao có thể để cho một nha hoàn nho nhỏ
như nàng ta coi thường được.
Nếu như để cho Tô Đức Ngôn biết nàng ta có loại suy nghĩ này có khi còn lập tức đuổi nàng ta đi mất.
Nghĩ đến đây, nàng ta vội vàng lắc đầu: "Sao có thể chứ? Được hầu hạ
tiểu thư là phúc phần của Tri Kỳ, vừa rồi Tri Kỳ chỉ là lo lắng cho mặt
của Tri Cầm mà thôi, cũng không biết có bị lưu lại sẹo hay không nữa."
Nếu như lưu lại sẹo thì chính là tốt nhất!
"Yên tâm đi, có ta ở đây tuyệt đối sẽ không để cho mặt Tri Cầm lưu lại
sẹo đâu." Dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Tri Kỳ, Tô Phi
Sắc lạnh lùng nói.
Tri Kỳ nuốt nuốt nước miếng: "Nếu như tiểu thư không còn chuyện khác phân phó vậy nô tỳ đành lui xuống trước?"
"Ừ." Tô Phi Sắc cũng không muốn dây dưa thêm với nàng ta, liền xoay người đi vào trong phòng.
Một buổi trưa cũng không thấy Tang Tử đâu, mãi cho đến qua giờ cơm chiều nàng ấy mới đi đưa thuốc và phấn trân châu qua cho Tri Cầm, sau đó mới
vào trong phòng báo lại: "Tiểu thư, mọi chuyện đều đã làm ổn thỏa, ngài
định khi nào thì qua đó?"
"Bây giờ." Tô Phi Sắc khẽ híp mắt, lạnh lùng nói.
Hai người nhanh chóng ra khỏi viện, Tang Tử đã sớm chuẩn bị xong xe ngựa đang chờ sẵn ở hẻm nhỏ ngoài viện.
Hai người vừa lên xe ngựa, xe ngựa lập tức chạy về phía một chỗ ám lao của Đông Xưởng.
Đây là nơi mà Tô Phi Sắc bảo Tang Tử đi mượn của Ngọc Tuyền Cơ.
Dù sao phủ Thừa tướng cũng không phải là địa bàn của nàng, tra hỏi phạm
nhân lại sẽ có động tĩnh rất lớn, rất có nguy cơ bị người khác phát
hiện.
"Tiểu thư, chính là ở đây." Tang Tử ngựa quen đường cũ đỡ Tô Phi Sắc đi vào.
Nàng ấy đã từng là nha hoàn bên người của Ngọc Tuyền Cơ, ám lao này nàng ấy cũng đi tới cùng vài lần, cho nên cũng không quá xa lạ.
Đẩy cửa ra, chỉ thấy ở trong đống cỏ khô có một gã nam tử trung niên đang cuộn tròn.
Ông ta đã bị người trói gô lại, trong miệng nhét giẻ, đôi mắt cũng bị bịt kín.
Nhưng chỉ cần nhìn quần áo của ông ta là có thể nhận ra, đây chính là gã đại phu đã chẩn bệnh ra rằng Lý thị mang thai kia.
Tô Phi Sắc ngồi xuống chiếc ghế dựa ở trước mặt đại phu, lại để cho Tang Tử rót cho nàng một chén nước, lúc này mới chậm rãi mở miệng: "Gỡ vải
trên mặt ông ta xuống đi, bịt mắt thì sao nói chuyện được."
Vải che mắt được gỡ ra, đại phu cuối cùng cũng thấy rõ được người trước mặt, vừa nhìn thấy, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy Tô Phi Sắc đang ngồi ngay ngắn ở trước mặt ông ta, trên người
là bộ váy dài màu xanh nhạt thanh nhã, càng nổi bật thêm làn da tuyết
trắng không cần son phấn, mà hai mắt nàng thì lại sáng quắc, giống như
ngọc lưu li không nhiễm bụi trần, tuy rằng trên mặt không cảm xúc cũng
vẫn làm cho người ta cảm thấy cao quý mà lại phi phàm.
"Đại phu đã nhìn đủ chưa?" Tô Phi Sắc mở miệng nói, từng chữ lạnh như băng.
Đại phu nghe xong mà không khỏi rùng mình một cái, đột nhiên lại nhớ tới lời Lý thị đã từng nói qua với ông ta, còn có chuyện về Tô Phi Sắc mà
Lý thị cũng đã từng kể nữa.
Một tiểu cô nương như vậy mà lại chính là một người tàn nhẫn độc ác ư?
Nếu như là lúc trước thì ông ta vẫn còn chưa tin, nhưng mà bây giờ...
Không tin cũng không được!
Thấy đại phu vẫn chưa trả lời Tô Phi Sắc, Tang Tử lập tức tiến lên đạp cho ông ta một cước.
Một đạp này rơi vào giữa lồng ngực của đại phu, đau đến mức ông ta kêu lên ầm ĩ.
Ông ta vội vàng bò dậy quỳ gối trước mặt Tô Phi Sắc, liều mạng dập đầu, giống như muốn xin Tô Phi Sắc tha mạng.
Tô Phi Sắc liếc mắt nhìn Tang Tử một cái, Tang Tử lập tức hiểu ý, lập tức vươn tay lấy thứ đang nhét trong đại phu ra.
Đại phu được giải thoát, vội vàng mở miệng: "Tam tiểu thư, ngài đây là
có ý gì? Đây là nơi nào? Ngài đưa ta tới đây có mục đích gì?"
"Ông một lần hỏi ta nhiều vấn đề như vậy, ta nên trả lời thế nào đây?" Tô Phi Sắc nhíu mi nói.
Tô Phi Sắc thảnh thơi cùng với ông ta hoảng loạn tạo thành sự đối lập rõ ràng, trong lòng đại phu không khỏi càng thêm rối loạn: "Tam tiểu thư,
có phải tiểu nhân đã đắc tội ngài chỗ nào rồi không, nếu phải, tiểu nhân sẽ nhận tội với ngài, chỉ là nơi này..."
"Ở đây làm sao? Ta cũng là vì thấy ông là đại công thần của phủ Thừa
tướng chúng ta cho nên mới đưa ông tới đây, nếu không nhờ ông, thì thai
nhi trong bụng của đại nương ta được an toàn cho đến bây giờ chứ?" Giọng điệu của Tô Phi Sắc càng lúc càng dâng cao, cuối cùng liền nhấc chân
dẫm mạnh một cái lên trên người đại phu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT