Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Ngọc Tuyền Cơ, dường như muốn từ chỗ của Ngọc Tuyền Cơ nhìn ra chút đáp án.
Nhưng Ngọc Tuyền Cơ lại chỉ nhếch môi cười, ném cho nàng một ánh mắt ngươi đoán xem.
Nàng đoán ư? Nàng cũng đâu phải là con giun trong bụng hắn chứ!
Cho dù có phải, thì trong bụng Ngọc Tuyền Cơ nhiều tâm địa gian giảo như vậy, ai biết lần này hắn lại động căn nào chứ.
"Nếu Tam tiểu thư cũng cảm thấy mùi vị canh này không tồi, vậy mời phu nhân
mau uống canh đi, bổn đốc còn phải cầm chén đi nữa, dù sao cũng là cái
chén vàng, cũng đáng chút bạc." Dừng một lát, mày Ngọc Tuyền Cơ đột
nhiên nhíu lại, ngay cả giọng nói cũng lạnh đi mấy độ: "Phu nhân chậm
chạp không uống, hẳn không phải là muốn lấy cái chén của bổn đốc đó
chứ?"
Phụt, lời kia của hắn vừa thốt ra, Tô Phi Sắc suýt nữa nghẹn cười đến trọng thương.
Giàu nhất Tống Quốc là kinh thành, mà giàu nhất kinh thành là Ngọc Tuyền Cơ.
Nhưng bây giờ dáng vẻ của hắn lại chẳng khác nào tiểu hài tử sợ bị người khác cướp mất món đồ chơi, thật là đáng yêu.
Đáng yêu? Liên hệ hình tượng Ngọc Tuyền Cơ cắt thịt người cùng với hai chữ
đáng yêu này lại với nhau, Tô Phi Sắc chỉ cảm thấy rùng mình.
Ảo giác, nhất định là ảo giác rồi.
"Không dám không dám..." Lý thị xấu hổ giật giật khóe miệng, mau chóng uống
hết chén canh trong tay rồi đưa trả cái chén lại cho tiểu thái giám.
Tránh cho truyền ra ngoài lời đồn phu nhân phủ thừa tướng bá chiếm chén vàng
của Cửu Thiên Tuế, nếu không mặt già của bà ta thật không có chỗ giấu
mất.
Ngọc Tuyền Cơ nhận lại được chén vàng, khóe môi lập tức cảm
thấy mỹ mãn giương lên, tiểu thái giám bên cạnh hắn thấy vậy đột nhiên
hô to: "Thôi chết, lấy nhầm rồi."
"Lấy nhầm?" Ngọc Tuyền Cơ nhướng mày, bày ra vẻ kinh ngạc.
Nhưng hắn che mắt được người khác cũng không thể lừa được Tô Phi Sắc, lấy
nhầm cái gì chứ, sợ rằng đều là Ngọc Tuyền Cơ sắp đặt thì có.
Như vậy cũng rất tốt, nàng ngược lại muốn xem thử cuối cùng Ngọc Tuyền Cơ đang bày trò gì.
Tiểu thái giám vội vàng tiến lên quỳ xuống: "Hồi bẩm Cửu Thiên Tuế, hôm nay
Hoàng Thượng ngự tứ hai chén canh, một chén là cho phu nhân thừa tướng
phu nhân uống an thai, một chén còn lại là cho ngài uống lưu thông máu
khư ứ, trong chén kia của ngài có bỏ cả hoa hồng nữa, phu nhân thừa
tướng lại là người có thai, tuyệt đối không thể động vào hoa hồng, nếu
như động vào..."
Hoa hồng? Tô Phi Sắc hơi híp mắt, kiếp trước dù
sao nàng cũng là người đã từng ra chiến trường, cũng có chút hiểu biết
đối với dược liệu.
Hoa hồng có tác dụng lưu thông máu thông kinh, tán ứ giảm đau, người bình thường dùng thì không sao, nhưng nếu thai
phụ ăn nhầm sẽ có nguy cơ bị sinh non.
Truyện được edit và đăng tải tại dembuon
Chẳng trách vừa rồi Ngọc Tuyền Cơ lại cho nàng uống canh kia, thì ra là đã
đoán chắc nàng uống vào cũng sẽ không có việc gì, chỉ là...
Trắng trợn táo bạo hại phu nhân của trọng thần như thế, chẳng lẽ Ngọc Tuyền Cơ không sợ Tô Đức Ngôn chó cùng rựt giậu sao?
Không đợi Tô Phi Sắc nghĩ nhiều, Tô Đức Ngôn đã bò dậy từ trên mặt đất, hoảng loạn kêu lên với đám hạ nhân: "Mời đại phu, mau đi mời đại phu!"
Bích Vân Uyển lập tức loạn thành một đoàn, Ngọc Tuyền Cơ lại vẫn bình tĩnh
nhìn Lý thị như cũ, cười đến vẻ mặt ý vị thâm trường: "Hoa hồng từ trong cung có hiệu quả cực kỳ tốt, vậy mà phu nhân uống cả chén lại không hề
hấn tí gì, xem ra đứa bé này hẳn là người có phúc."
Người khác
nghe xong lời này sẽ chỉ cảm thấy Ngọc Tuyền Cơ là đang tự giải vây cho
bản thân, nhưng Tô Phi Sắc lại hiểu được hàm ý trong lời nói của hắn.
Xem ra Ngọc Tuyền Cơ cũng nghi ngờ Lý thị mang thai là giả, cho nên mới dùng cách này để nghiệm chứng.
Nếu Lý thị mang thai là giả, vậy chén hoa hồng dĩ nhiên sẽ không có tác dụng, nhưng nếu như Lý thị mang thai là thật...
Chẳng lẽ Ngọc Tuyền Cơ thật sự nắm chắc một chuyện mạo hiểm như vậy sao?
Hay là hắn vốn không hề bận tâm đến sống chết của đứa bé trong bụng Lý thị?
Tô Phi Sắc trừng mắt liếc nhìn Ngọc Tuyền Cơ một cái, sau đó bèn nhanh chóng xoay người muốn tới đỡ Lý thị.
Trải qua kiếp trước, bây giờ nàng hận nhất chính là những kẻ ức hiếp thai phụ.
Tuy rằng nàng rất ghét Lý thị, nhưng đứa bé trong bụng Lý thị là vô tội.
Nhưng Lý thị vốn đã bị Ngọc Tuyền Cơ dọa sợ tới mức kinh hoảng thất thố, bây
giờ nhìn thấy Tô Phi Sắc đi tới, lại tưởng là nàng muốn tới vạch trần bà ta, cũng không rảnh lo thai phụ ăn phải hoa hồng sẽ có phản ứng gì, đã
lập tức ngã xuống mặt đất ôm bụng giả vờ đau.
Bà ta không giả vờ còn đỡ, vừa giả vờ xong thì bước chân của Tô Phi Sắc đã lập tức ngừng lại.
Không đúng, Lý thị sớm không đau, muộn không đau, lại cố tình đau đúng lúc
nàng đi tới, rõ ràng là đang muốn giả vờ cho nàng xem.
Giả vờ? Thì ra là thế! Khóe môi Tô Phi Sắc nhẹ cong, dứt khoát buông hai tay xuống lui sang một bên xem kịch.
Nhưng cũng đúng vào lúc này, tiểu thái giám vừa rồi nói lấy nhầm lại đột
nhiên kêu to lên: "Ai nha, Cửu Thiên Tuế, không nhầm không nhầm, chén mà phu nhân uống kia đúng là canh an thai mà Hoàng Thượng ngự tứ, chén có
bỏ hoa hồng của ngài vẫn còn ở trong hộp đồ ăn."
Lời kia của hắn
vừa thốt ra, Bích Vân Uyển vừa rồi còn kêu loạn lập tức liền trở nên yên tĩnh, giống như một cây châm rơi xuống cũng có thể nghe thấy, mà Lý thị thì đang ôm bụng xấu hổ nằm trên mặt đất, không biết nên tiếp tục kêu
đau hay là dừng lại ở đây.
Tô Phi Sắc cũng lập tức bừng tỉnh đại
ngộ, thì ra là thế, chén canh kia vốn không hề bỏ hoa hồng, chỉ là canh
an thai bình thường, Ngọc Tuyền Cơ cũng không phải không quan tâm đến
sống chết của đứa bé trong bụng Lý thị, hắn chỉ dùng chút mưu mẹo để
khiến cho Lý thị tự bại lộ mà thôi.
Mưu kế thật hay, ngay cả nàng cũng bị lừa.
Tô Phi Sắc nhìn thoáng qua Lý thị đang cứng đờ ở trên mặt đất không biết nên xử lý như thế nào, không khỏi cười lạnh.
Nàng cũng có chút tò mò Lý thị sẽ giải thích ra sao đây.
"Ai da, phu nhân nhất định là bị dọa sợ cho nên động thai khí rồi, Châu
Nhi, mau, đi mời đại phu tới đây." Lâm ma ma là người đầu tiên phản ứng
lại, vội vàng đưa mắt ra hiệu với nha hoàn Châu Nhi.
Châu Nhi nghe lệnh, lập tức chạy ra ngoài.
Chủ tử ngốc, may mà hạ nhân vẫn còn nhanh trí.
Vậy mà cũng nghĩ ra được cái cớ động thai khí, nếu không nhiều người đang nhìn như vậy, mặt mũi của Lý thị sẽ bị vứt hết.
Lý thị nghe Lâm ma ma nói như vậy xong cũng lập tức phản ứng lại, lập tức
khuôn mặt đau đớn ôm bụng nói với Tô Đức Ngôn: "Lão gia, con của chúng
ta... Con của chúng ta hẳn là sẽ không sao chứ?"
"Sẽ không, sẽ
không, đại phu sẽ tới nhanh thôi." Tô Đức Ngôn vội vàng tiến lên ôm lấy
Lý thị, trong lòng gần như đều hỏi thăm hết mười tám đời tổ tông của
Ngọc Tuyền Cơ một lần.
Nếu như con trai bảo bối của ông ta bị làm sao, ông ta nhất định sẽ huy động các đại thần dâng tấu chương lên Tống Lăng Tu.
Cho dù không thể dồn được Ngọc Tuyền Cơ vào chỗ chết, cũng không để cho hắn vẫn tự do tự tại như trước nữa.
"Nếu phu nhân chỉ là bị động thai khí, vậy bổn đốc đành cáo từ trước." Mục
đích của hắn đã đạt được, dĩ nhiên cũng chẳng ở lại đây làm gì nữa.
Khuấy tung nhà người ta lên xong, còn mình thì vỗ mông chạy lấy người?
Tô Đức Ngôn quả thật tức giận đến mức muốn ngất xỉu, nhưng cũng không dám
nói thêm gì, Ngọc Tuyền Cơ chịu đi đã là chuyện may mắn nhất của ông ta
rồi.
"Trong nhà có việc, vi thần không tiễn Cửu Thiên Tuế được, Cửu Thiên Tuế đi thong thả." Tô Đức Ngôn cắn răng nặn ra mấy chữ.
Ngọc Tuyền Cơ cũng không so đo, bàn tay vung lên, mười sáu thị vệ lập tức
cực kỳ chuyên nghiệp quay đầu kiệu, mà trong nháy mắt lúc cỗ kiệu sắp
được nâng ra khỏi Bích Vân Uyển kia, Ngọc Tuyền Cơ đột nhiên quay đầu
chớp mắt một cái với Tô Phi Sắc.
Chuyện tiếp theo đành dựa vào bản thân nàng.
Tô Phi Sắc hiểu ý cười, xem ra hôm nay Ngọc Tuyền Cơ không chỉ giúp nàng
xác định được Lý thị là mang thai giả, mà còn giúp nàng lôi đầu gã đại
phu đã bị Lý thị thu mua kia ra.
Ngọc Tuyền Cơ rời đi không bao lâu, đại phu cũng đã tới.
Một vài người dùng cáng nâng Lý thị trở lại viện của bà ta, Bích Vân Uyển lập tức thanh tịnh trở lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT