Đối với Trì Phi Điềm mà nói, hôm nay là một ngày rung động lòng người. Để hoàn thành nhiệm vụ xem mắt mà Vương Lệ Quyên giao, anh chỉ có thể kiên nhẫn ngồi lại, ngờ đâu lại hái được một quả bạn trai khổng lồ và sau ba năm, anh mới có lại một nụ hôn.
Đối tượng lại còn là cùng một người!
# tiến triển có phải nhanh quá không #?
Phố lên đèn rực rỡ, hai người tản bộ dọc theo con đường, Tống Quy Phàm vô cùng tự nhiên đi ở bên ngoài anh.
Phía trước có một sạp hàng nhỏ, ông cụ nhăn nheo đang bán kẹo bông đường, nặn ra một cục bông trắng nõn từ trong máy, bị gió thổi đổ sang một bên, nhìn cứ như hoa tuyết.
Một đôi tình nhân đi qua mua một cây kẹo bông, anh thè lưỡi liếm một miếng, em há miệng cắn một cái, thân mật ăn cùng nhau, khi kẹo bông dần hết, môi hai người dính vào một chỗ, vô cùng lãng mạn mà hôn, sau đó ăn ý mà cười cười, dáng vẻ thoạt nhìn vô cùng hạnh phúc.
Mẹ nó chứ, tình yêu khác phái lại đi làm tổn thương cún độc thân.
… Trong đầu Trì Phi Điềm lặng lẽ giơ lên bó đuốc, trong lòng nhịn không được mà tính toán.
“Tống Quy Phàm, mang tiền lẻ không? Em muốn ăn kẹo bông.” Trì Phi Điềm chớp chớp mắt, ý bảo, em ban cho anh cơ hội thể hiện.
Mấy thiếu niên đạp xe đạp đột nhiên xông tới, Tống Quy Phàm nghiêng mình che chắn cho Trì Phi Điềm ở bên trong.
“Em không phải là không thích ăn ngọt ư?” Tống Quy Phàm nhíu mày nhìn thoáng qua mấy cái tên tóc HKT kiêu ngạo đằng kia.
Phía trước có một đôi tình nhân dừng chân trước sạp bán đồ trang sức, cô gái chu chiếc miệng nhỏ nhắn lên, chỉ vào một chiếc vòng tay lấp la lấp lánh, bộ dáng vô cùng dễ thương nũng nịu: “Em muốn nó cơ ~.”
Trì Phi Điềm phỉ báng: A a a a a thật là hạnh phúc mà, đây mới là dáng vẻ yêu đương bình thường chứ! Da mặt Tống Quy Phàm rất mỏng, chắc anh phải ra tay rồi.
“Ờm… Em muốn ăn.” Dù da mặt Trì Phi Điềm dày đến mấy cũng thực sự nói không nên lời cái chữ “cơ” kia.
“Ăn nhiều sẽ bị tiểu đường.” Tống Quy Phàm thản nhiên nói, đưa tay vò rối mái tóc của Trì Phi Điềm, lưu luyến lướt qua khóe mắt anh vài giây, “Già sẽ phải uống nhiều nước rồi đi tiểu rất là phiền toái.”
Trì Phi Điềm: “… …”
Thế giới của học bá thật khó hiểu, lãng mạn một chút thì chết sao!
Trì Phi Điềm kéo ống tay áo hắn, u oán nói: “Không phải anh theo đuổi em sao? Vậy phải đáp ứng em ba chuyện…”
Tống Quy Phàm trả lời không chút chậm trễ: “Một trăm chuyện cũng được.”
Trì Phi Điềm nhanh nhẹn đổi giọng, “Được, vậy một trăm chuyện nhé!”
Tống Quy Phàm: “…”
“Chuyện đầu tiên.” Trì Phi Điềm hào hứng bừng bừng nắm cánh tay Tống Quy Phàm, ánh mắt nhìn chòng chọc vào kẹo bông trắng như tuyết: “Chuyện đầu tiên là em muốn ăn cái kia, muốn anh mua cho em… ờm… cơ ~.”
Tống Quy Phàm im lặng nhìn cánh tay bị nắm lấy của mình, đáy lòng hơi tê dại, lông tơ mẫn cảm dựng cả lên.
“Không được.” Phải giữ vững nguyên tắc, năm đó Tống Quy Phàm có một biệt danh tên là “Tống vô diện”, ý nói mặt không cảm xúc lại còn không hợp tình người.
Nhưng với hắn, từ trước đến nay Trì Phi Điềm không phải người khác.
Dừng một chút, tai Tống Quy Phàm hơi đỏ lên, chuyển mắt qua hướng khác, giọng nói nhỏ đến cơ hồ không nghe được, bổ sung thêm một câu: “Hôn anh một cái anh sẽ mua cho em…”
Tiếc là, xe cộ trên đường quá mức ồn ào, hoàn toàn giấu hết đi tiếng nói ngượng ngùng lí nhí trong cổ họng của hắn.
Trì Phi Điềm giận lắm, ban đầu là anh muốn theo đuổi tôi mà, đuổi tới tay rồi thì lại trở mặt, đúng là lòng lang dạ sói mà QAQ.
“Hừ, điêu thần lớn mật, trẫm chỉ muốn ăn một cái kẹo bông, mi lại tìm mọi cách cản trở, có ý gì đây?” Trì Phi Điềm đi tới trước cái sạp bán quần áo và trang sức cổ đại, quấn lên mình một đống chiến bào màu vàng, lập tức thể hiện kỹ năng diễn xuất max điểm.
Chủ sạp và mấy đôi tình nhân gần đó dùng ánh mắt như gặp trúng não tàn nhìn cái người mặc áo khoác hoa xanh nom trông quả bóng bay phối thêm hoàng bào.
# bệnh viên tâm thần ở bên phải mời quẹo vào rồi đi thẳng thêm năm mươi bước không nên mất mặt xấu hổ mà chinh phạt ở chỗ này #
Chủ sạp phục sức cổ trang không thể kéo được hoàng bào về, vẻ mặt đau khổ nhìn Trì Phi Điềm TAT.
Tống Quy Phàm sững sờ, nhanh chóng phản ứng lại, vẻ mặt bình tĩnh diễn kịch với anh: “Thần không dám, thần trung thành và tận tâm, nhật nguyệt chứng giám… Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Hắn ít xem phim truyền hình, móc gan móc phổi ra cũng chỉ nghĩ được mấy câu này, miệng lưỡi có hơi vụng về.
Trì Phi Điềm càng diễn càng hăng, tiêu sái mà đạp chân lên lan can màu xanh: “Trẫm bây giờ cho khanh cơ hội bày tỏ lòng trung thành, chỉ cần khanh vơ vét hết ba ngàn mỹ nhân, làm phong phú hậu cung, trẫm sẽ xem như khanh lấy công chuộc tội.”
Chân anh chống không vững, suýt nữa đạp hụt, Tống Quy Phàm đỡ lấy anh từ phía sau, thản nhiên nói: “Hoàng Thượng, không thể hoang dâm vô độ.”
Ngã ngửa! Kịch bản đâu phải thế chứ!
Tống Quy Phàm chả biết phối hợp gì cả.
Trì Phi Điềm oán niệm nhìn sang Tống Quy Phàm, dựa theo kịch bản của anh thì phải là…. ngôn tình hay
Tống thần tử ghen lắm nhưng ngấm ngầm chịu đựng, khổ sở rũ mí mắt xuống, đè nén lại vài phần không cam lòng trong giọng nói: “Thử hỏi bệ hạ muốn tìm nữ tử có tư sắc ra sao?”
Trì Hoàng Thượng tiến lên một bước, cười đầy tà mị, ngón tay nâng cằm Tống thần tử lên: “Thiên tư quốc sắc như ái khanh là được.”
Tống thần tử thẹn thùng cười, phô ra mị hoặc.
… Não bổ kết thúc.
Chậc chậc, anh vẫn luôn muốn nâng cằm Tống Quy Phàm lên thử coi sao.
Cơ mà Tống Quy Phàm căn bản không đi theo cốt truyện của anh!
“Trẫm cứ muốn hoang dâm vô độ đấy! Ta muốn ba ngàn hậu cung, ai nấy đều phải thiên tư quốc sắc, thì sao nào?” Trì Phi Điềm nhếch miệng.
Tống Quy Phàm đột nhiên lạnh lùng nói: “Thần cho phép Hoàng Thượng hoang dâm vô độ!” Còn chưa dứt lời, hắn đã tiến tới một bước, nhẹ nhàng nâng đầu Trì Phi Điềm lên, một nụ hôn không hề do dự đặt xuống môi anh.
“…”
# cả thế giới đều an tĩnh #
… thần cho phép Hoàng Thượng hoang dâm vô độ.
Hoang, anh bao nuôi em.
Dâm, anh thỏa mãn em.
Trì Phi Điềm suýt nữa bị câu nói kia của Tống Quy Phàm làm cho ngã ngửa, chỉ biết ngây ngốc trợn tròn mắt nhìn hắn, khoảng cách rất gần, đôi mắt Tống Quy Phàm rất đẹp, đường nét lông mày sắc bén, lông mi rất dài, còn hơi ưu nhã mà cong cong, hệt như cây quạt nhè nhẹ nhàng xoay xoay, thổi bùng ngọn lửa tình trong lòng anh. Một người như hắn, có thể không ở mãi trong lòng anh nhiều năm được ư, vô luận xảy ra chuyện gì, bất kể xuất hiện một ai, cũng không thể nào thay thế được vị trí của hắn…
Lễ tình nhân vô cùng đông đúc, xung quanh đã bắt đầu có người vây xem, hình như còn có phát ra “~”, ai nấy đều hào hứng bừng bừng ngắm nhìn đôi tình nhân đang show ân ái, cô gái chọt eo chàng trai: “Ê, hay bọn mình cũng hôn một cái đi, nhìn sướng phải biết.”
Chàng trai mặt than: “…”
Cả người Trì Phi Điềm hốt hoảng, tuy rằng bóng tối ở góc đường không tệ, cơ mà với lượng người tấp nập như thế, sao Tống Quy Phàm có thể làm ra chuyện này chứ…
“Tập trung.” Tống Quy Phàm bất mãn véo eo của anh một cái, hôn càng sâu hơn.
Đôi môi hai người hòa quyện, lưỡi Tống Quy Phàm lướt qua môi trên của anh, nhẹ nhàng ngậm lấy đầu lưỡi anh, lực đạo không mạnh không nhẹ, chỗ ấy như liên kết với toàn bộ thần kinh, khiến Trì Phi Điềm tê dại từ đầu tới chân, lãng đãng như có ai đó đang cầm kim châm vào mình…
Trái tim Trì Phi Điềm đập rất nhanh, anh cũng cảm nhận được sức đập dữ dội tới từ Tống Quy Phàm, anh nhớ lại nụ hôn đầu tiên năm cấp ba của hai người…
Lúc ấy nhà Tống Quy Phàm có chuyện, đang ở thời gian yếu đuối nhất, Trì Phi Điềm nhẹ nhàng lẻn đến từ phía sau hắn, thừa lúc hắn đang ngủ mà bỏ một cái bánh sừng bỏ lên bàn, lại nhịn không được quay người ngắm hắn thêm vài chút.
Nhìn một lần đã nhịn không nổi, bèn cẩn thận cúi đầu xuống, in lại một nụ hôn trên đôi môi mỏng của hắn.
Tống Quy Phàm nằm gục trên bàn, bụng hình như rất đau, hơn nữa còn ngủ khá sâu.
Nhưng lúc môi anh in lên bờ môi Tống Quy Phàm, lông mày Tống Quy Phàm khẽ giật giật, như có như không nhíu lại.
…
Dưới ánh đèn, trong con ngươi Tống Quy Phàm phản chiếu bóng dáng nho nhỏ của Trì Phi Điềm, đầy ắp hình ảnh của anh.
Thừa lúc Trì Phi Điềm không chú ý, chủ sạp bán phục sức cổ trang nhanh chóng kéo hoàng bào của mình về, đau khổ run rẩy.
# gì vậy chứ, đã nhìn mà không mua còn muốn show ân ái trước mặt ông à #?
# hai cái người bại hoại #
TAT
Tống Quy Phàm buông Trì Phi Điềm ra, ngón cái xẹt qua miệng anh, nhẹ nhàng lau lau, trong giọng nói không giấu nổi sự vui vẻ: “Anh đi mua kẹo bông.”
Trì Phi Điềm vội phản ứng lại, trái tim đập hơi nhanh… Hôn môi trên đường đấy, tôi sướng đến phát khóc rồi nè hự hự!
Lần sau sẽ xài thử phương thức hôn môi khác!
Có lẽ anh nên đặt mua quyển Một trăm cách show ân ái, sau đó bảo Tống Quy Phàm học cho tốt, hắn không phải học bá sao, tin chắc học một tí sẽ hiểu liền.
“Kẹo bông?” Trì Phi Điềm thu liễm lại vẻ mặt si hán của mình, hỏi: “Không phải anh nói ăn nhiều sẽ mắc bệnh tiểu đường sao?”
Tống Quy Phàm mua một cây kẹo bông trắng như tuyết từ chỗ ông cụ, tiến tới dí vào miệng Trì Phi Điềm.
Tuy không thích đồ ngọt, nhưng tự hoa khôi giảng đường đút anh ăn đấy. Cho dù đây là hạc-đỉnh-hồng cũng phải ăn hết.
(1) hạc đỉnh hồng: thuốc độc
Trì Phi Điềm hạnh phúc há miệng ra…
Tống Quy Phàm rụt kẹo bông về phía mình, mặt không cảm xúc cắn một miếng.
Mẹ nó! Quần ông cũng cởi rồi mà anh lại không cho ông ăn!
Trì Phi Điềm đang muốn tạc mao thì Tống Quy Phàm đột nhiên dừng bước, nghiêm túc nhìn anh.
Trì Phi Điềm cũng không rõ lắm nên dừng theo.
Đôi mắt Tống Quy Phàm dao động vài giây, cuối cùng kiên định, ánh nhìn cẩn thận rơi lên khuôn mặt Trì Phi Điềm, do dự hồi lâu mới nói: “Anh sẽ đảm bảo cho em luôn khỏe mạnh, nhưng Tiểu Trì à, nếu như tương lai chúng ta già rồi, dẫu cho em có mắc bệnh tiểu đường, uống nhiều tiểu nhiều thì anh cũng chịu được.”
Nói xong, hắn lại rũ mắt xuống, tai đỏ lên một mảnh.
Giọng hắn rất bình tĩnh, lúc nói chuyện ấy, trên mặt cũng không có cảm xúc gì mấy, nhưng mà chẳng hiểu sao phút giây này Trì Phi Điềm lại có thể cảm nhận được sự nghiêm túc và chân thành của hắn.
Trì Phi Điềm cảm thấy, sự lo lắng không tin tưởng xưa kia của anh có lẽ đều là vô nghĩa, Tống Quy Phàm trước đây đồng ý lời chia tay của anh, có phải có ẩn tình khác hay chăng?
…
Dù cho em già đến đi không vững, lại còn mắc bệnh tiểu đường, đi ba bước sẽ phải dừng lại tiểu một vũng, anh cũng sẽ không rời em nửa bước…
Đây có phải là ý của Tống Quy Phàm không?
… Tuy rằng rất cảm động, nhưng sao cứ cảm giác có chỗ nào đó không thích hợp!
# nhật ký hoa khôi giảng đường #
Ngày 3 tháng 5 năm 2007
Ngay khi hơi thở của Tiểu Trì tới gần, tôi đã tỉnh rồi.
… Tôi dường như có công năng phản ứng tự động với em ấy.
Khiến tôi không biết phải làm sao là, em ấy dùng môi mình chạm vào môi tôi.
Tôi đang tự hỏi, nên hôn trả lại em ấy, khiến em ấy kinh ngạc, hay giả bộ như không biết, hưởng thụ nụ hôn này… thì em ấy đã đi mất rồi.
Môi em ấy rất mềm, rất mát, rất thoải mái.
… Lần đầu tiên tôi căm thù phản ứng chậm tới nửa nhịp của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT