Chuyển ngữ: diuisca

Chỉnh sửa: andrea

Đây là sân chơi tình nhân, Trì Phi Điềm cùng Tống Quy Phàm đi dạo bên trong, trừ ngoại hình tương đối dễ làm người ta chú ý ra thì cũng không đụng trúng ai ác ý phỏng đoán quan hệ của hai người, kẻ tới người lui nhìn cả hai nhiều hơn vài lần thì cũng đều mang theo ý tốt.

Mấy năm nay mạng xã hội đi vào lòng người, tư tưởng của dân chúng bình thường hiển nhiên cũng thay đổi rất lớn.

Ví dụ như…

Bên kia có một cô gái giơ quả bóng bay lên, che mặt mình lại lén chụp ảnh hai người, còn nhỏ giọng nói thầm với người bên cạnh: “Hai người họ không phải là chạy ra từ lễ hội cosplay chứ…”

Trì Phi Điềm thấy trong tay cô gái cầm máy ảnh, hai mắt bèn tỏa sáng, đang muốn bày ra một pose bá đạo tàn khốc thì Tống Quy Phàm đã lạnh lùng liếc qua dọa người ta chạy mất.

Trì Phi Điềm: “…”

Trên đời này trừ anh ra có lẽ cũng không có mấy người cảm thấy Tống Quy Phàm có thể ở chung được.

[ngọn nến]

Điện thoại trong túi quần rung lên, Trì Phi Điềm thừa lúc Tống Quy Phàm đang đi mua vé xem phim, nhanh chóng lấy điện thoại ra trượt màn hình mở khóa.

Dương Hoa Lộ: Tôi đến cổng lớn rồi, hai  ông đang ở đâu vậy?

Trì Phi Điềm ngẩng đầu nhìn, hắn và anh đang đứng ở rìa sân chơi, tính mua vé một bộ phim điện ảnh chiếu lúc ba giờ, người xếp hàng rất đông, Tống Quy Phàm có dáng người cao gầy nên từ xa xa trông tới nom như hạc giữa bầy gà.

Trì Phi Điềm: Cửa ra vào rạp chiếu phim.

Dương Hoa Lộ: Ổng đâu?

Trì Phi Điềm liếc Tống Quy Phàm, hắn mua xong vé chiếu phim rồi, hình như đang chờ trà sữa, tay bỏ vào túi quần, tùy ý đứng nép một bên, cô gái có tóc đuôi ngựa màu vàng đưa một hộp bỏng ngô lớn và một ly trà sữa màu hồng cho hắn, sự thẹn thùng trên mặt tỏa ra khắp nơi.

Trì Phi Điềm: Ổng đang bắt chuyện với một cô gái =|=.

Dương Hoa Lộ: Ơ, nghe cái giọng điệu chua chát của ông kìa. Ổng vừa tỏ tình là ông đồng ý luôn sao? Đúng là sắt không thể rèn thành thép.

Trì Phi Điềm: == sao có thể chứ, tôi dễ bị theo đuổi như vậy sao?

Dương Hoa Lộ: Ơ, ông đừng có đã nghiện mà còn ngại, tôi xấu hổ thay ông đấy, cách một màn hình cũng có thể ngửi được tâm tư thiếu nữ đang lan tỏa của ông rồi →→ ông đang yêu.

Trì Phi Điềm: … ><

Dương Hoa Lộ: … Ông sao không nhân dịp này giày vò ổng một chút, bây giờ không sĩ diện tí đợi đến lúc kết hôn thì ông cũng chẳng còn mặt mũi nữa rồi →→

Kết… kết hôn sao?

Kết hôn!

Trì Phi Điềm nhanh chóng não bổ vở kịch mình cầu hôn Tống Quy Phàm, Tống Quy Phàm vô cùng thẹn thùng muốn từ chối nhưng lại ra vẻ mời chào, mặt như hoa đào nói “Anh đồng ý”…

Tuy rằng bộ dáng Tống Quy Phàm vô cùng thẹn thùng thật sự khó mà tưởng tượng được, nhưng anh không nghĩ xa hơn được nữa….

Đợi đã nào!

Tại sao lại là anh cầu hôn Tống Quy Phàm chứ, bệnh cũ của anh lại tái phát rồi sao? Bây giờ là Tống Quy Phàm theo đuổi anh đấy nhé!

Phải giữ giá!

Trì Phi Điềm hắng giọng, nhìn màn hình điện thoại luyện tập một câu “Em đồng ý”, hành khúc lễ cưới vang lên, ngay sau đó Tống Quy Phàm móc ra chiếc nhẫn trứng bồ câu (1), xin anh cho hắn đeo nó lên… Trì Phi Điềm muốn che mặt quá đi à. Người qua đường không hiểu lắm mà trợn mắt nhìn anh, anh thì vẫn hồn nhiên không để ý, rút móng vuốt ra khỏi chiếc áo hoa xanh rộng thùng thình nhanh tay gõ gõ trên màn hình điện thoại: Ai muốn kết hôn với ổng chứ ==

(1) ý ảnh là nhẫn kim cương to như trứng bồ câu, tham dễ sợ:v

Dương Hoa Lộ: Ông cái đồ yêu tinh miệng thì ngại người thì nghiện này (╯‵□′)╯︵┻━┻

Dương Hoa Lộ: À quên, ông hỏi chuyện Tôn Ngộ Sắc chưa?

Trì Phi Điềm sững sờ, suýt nữa quên mất con mắm này rồi.

Lời này của Dương Hoa Lộ trái lại lập tức kéo anh về thực tế trong sự kích động vui sướng dạt dào vì được Tống Quy Phàm tỏ tình, một tuần trước, anh còn nằm một mình lăn qua lăn lại trong hầm rượu vì được gặp Tống Quy Phàm, xúc động, lo sợ, che giấu, đau lòng, những tâm tình khác nhau khiến anh nhìn chằm chằm ánh đèn trên đỉnh đầu mà thất thần.

Lúc ấy anh còn đang không ngừng tự an ủi mình (liên tục tẩy não) rằng, yêu một người, cũng sẽ không thể yêu nhiều đến thế.

Ngày anh và Tống Quy Phàm chia tay, bởi vì cũng cách ba năm rồi nên một số chi tiết đã bị anh cố gắng lãng quên, dần dần phai mờ trong tâm trí, nhưng cảm xúc dày đặc lúc chia tay lại chẳng thể nào quên được. Nỗi buồn dễ sinh ra đồng cảm, lúc anh nghe thấy một ca khúc bi thương, trong đầu sẽ mơ mơ hồ hồ phản chiếu bóng hình Tống Quy Phàm.



||||| Truyện đề cử: Cục Cưng Có Chiêu |||||

Đó là một vết sẹo, nhưng hôm nay Tống Quy Phàm bỗng dưng xuất hiện, gắn những viên kẹo ngọt lên vết sẹo ấy.

Đúng là không chân thực chút nào!

Trì Phi Điềm nháy mắt lo được lo mất.

Dương Hoa Lộ bên kia lại không ngừng gửi tin nhắn tới.

Dương Hoa Lộ: Đợi lại nữa gặp trong rạp chiếu phim, tôi cho ông một thứ tốt hhhhhhhhhh

Dương Hoa Lộ: Này bình thường da mặt ông dày đến phát ớn, nay lại không dám hỏi Tống Quy Phàm có liên quan gì tới Tôn Ngộ Sắc hay không, ông sợ lỡ như người si hán ông không phải ổng thì sẽ tổn thương đến lòng tự trọng của ông phải không? Tôi hiểu tôi hiểu mà!

Dương Hoa Lộ: Vậy thì chúng ta chỉ có thể minh tu sạn đạo (2) hoạt động ngầm thôi →→

(2) bên ngoài biểu hiện giả dối nhưng trong lòng có dự mưu khác

Trì Phi Điềm đã không còn tâm tư suy nghĩ Dương Hoa Lộ có ý gì nữa, anh như không có việc gì mà nhét điện thoại vào túi quần, mỉm cười với Tống Quy Phàm.

Tống Quy Phàm nắm lấy bàn tay đang lộ ra bên ngoài của anh, đưa lên miệng thổi thổi, chà chà xát xát, rồi đặt trà sữa nóng hổi lên, khép tay anh lại.

Tống Quy Phàm giương mắt nhìn lên, ánh nhìn tràn đầy hình bóng của Trì Phi Điềm.

Khoảnh khắc đó, hai người như quay về nhiều năm trước đây, khi cả hai còn đang là những thiếu niên tươi trẻ, gặp gỡ nhau rồi yêu nhau, chẳng tách chẳng rời.

Mười ngón tay của cả hai đan vào nhau, nắm chặt chẽ một chỗ.

Lòng bàn tay bốc lên hơi ấm của trà sữa, bàn tay Tống Quy Phàm áp bên ngoài lại lạnh như băng, nóng lạnh hai bên cân bằng cảm giác, trong lòng Trì Phi Điềm nhảy ra một câu mưa đạn: Ban đầu là anh muốn chia tay, chia cũng chia rồi, giờ lại muốn dùng chân ái dỗ em về?

“…”

Đúng là sét đánh mịt trời, quá phá phong cảnh rồi.

Biểu cảm của Trì Phi Điềm từ =|= biến thành = 皿 =.

“Sao vậy?” Tống Quy Phàm nhạy cảm thấy được cảm xúc của anh hơi lạ, bình tĩnh hỏi, đưa tay lên phủi nhẹ những bông tuyết trên đầu anh. Những ngón tay thon dài khô ráo phủ lên trán Trì Phi Điềm, dịu dàng mà thân mật.

Trì Phi Điềm ngẩn ngơ trong một chốc.

“Không sao, mua phim gì vậy?” Trì Phi Điềm hà hơi vào bàn tay vừa cầm ly trà sữa nóng xong áp lên cổ Tống Quy Phàm: “Lạnh không? Anh mặc không nhiều lắm.”

Áo khoác Tống Quy Phàm bị bẩn nên tạm thời đưa đi giặt rồi, trên người chỉ còn một một chiếc áo lông cừu hai lớp, trông hơi phong phanh, ngón tay và hai tai có hơi đỏ lên trong giá rét, khuôn mặt tuấn tú bị không khí lạnh làm cho khô hanh.

Chỗ cổ bị Trì Phi Điềm dán tay vào nhanh chóng biến thành màu đỏ, có xu thế lan đến cả tai, yết hầu Tống Quy Phàm giật giật, buông rèm mi, ánh mắt dao động vài giây ngắn ngủi, thấp giọng nói: “Không lạnh.”

“Vào rạp chiếu phim rồi sẽ không lạnh nữa.” Trì Phi Điềm gật gật đầu, anh tính cởi áo lông ra cho Tống Quy Phàm mặc, nhưng mà nhìn lại mới thấy mình đúng là xấu thảm không nỡ nhìn thẳng.

# nếu biết Đường Thấm là cô gái tùy tiện căn bản không có hứng thú gì với mình thì mình đã không cố ý ăn mặc mắc ói như vậy #

# từ khi trở thành gay hình như giống cái gặp anh đều đi đường vòng #

Trì Phi Điềm hơi oán niệm.

“Vậy thôi sao?” Tống Quy Phàm nắm lấy tay anh đang đặt trên cổ hắn, lông mi rũ xuống, cặp mắt đen trắng trong tuyết lạnh như mang theo vài phần sương mù, trông hơi tủi thân.

Trì Phi Điềm: “… Khụ khụ.”

# tới nữa rồi #

Tống Quy Phàm giữ chặt tay Trì Phi Điềm, nhét chung vào túi áo khoác của anh.

Trì Phi Điềm cúi đầu nhìn tay mình.

Tống Quy Phàm kề sát trán mình vào trán anh: “Vào thôi, vé chiếu phim 3D có thuyết minh, sắp chiếu rồi.”

Hai người xuôi theo dòng người đi vào rạp chiếu phim, nắm tay như những đôi tình nhân bình thường.

Tống Quy phàm nắn bóp tay anh, Trì Phi Điềm nhanh chóng phản kích lại.

Tống Quy Phàm lại tiếp tục gãi gãi lòng bàn tay anh.

Mẹ nó chứ, dám chọc tôi.



Lông mày Trì Phi Điềm nhíu lại, nhanh chóng xuất đại chiêu – bản chất lưu manh – nghiêng đầu qua thổi một hơi lên tai Tống Quy Phàm, môi mở ra khẽ cắn một cái.

Nháy mắt, tai Tống Quy Phàm đỏ rực.

Nhóc con, bàn về đùa giỡn ấy, Trì Phi Điềm anh coi như là sư phụ của Tống Quy Phàm đấy!

Phim chiếu cái gì Trì Phi Điềm cũng chẳng rõ, chỉ biết là vô cùng đẹp, cô gái ngồi trước rúc vào lòng chàng trai, liên tục khóc nức nở không ngừng, còn động tình hơn cả nữ chính trên phim.

Một bên mặt của Tống Quy Phàm dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối của màn chiếu phim đặc biệt anh tuấn, Trì Phi Điềm lén liếc mắt, mấy bà cô bên cạnh nhìn thấy anh mắt trắng đảo không ngừng, đoán chừng chắc đã xem anh là sắc lang.

Lúc này, từ phía sau có một bóng người hóp lưng như mèo chạy vào, rón ra rón rén ngồi xuống sau lưng Trì Phi Điềm.

Trì Phi Điềm căng thẳng nhìn màn hình di động, Dương Hoa Lộ đưa cho anh một cái hộp nho nhỏ qua kẽ ghế, Trì Phi Điềm có tật giật mình, liếc mắt nhìn Tống Quy Phàm một cái rồi đưa tay vòng qua bên phải ghế, nhanh chóng cầm chiếc hộp kia nhét vào túi quần.

Màn hình điện thoại sáng lên.

Dương Hoa Lộ: Ông tự xem đi nhé, tôi cũng ứ phải hacker máy tính, lấy IQ của tôi thì chỉ nghĩ ra cách này thôi, chị đây chỉ có thể giúp ông tới đó, nguyện ẩn giấu công danh ~

Trì Phi Điềm: Bà mua cái gì đấy? Ba con sâu hả?

Dương Hoa Lộ: Trong đầu ông đúng là toàn mấy thứ bậy bạ →→ cho dù có mua ba con sâu thì cũng không phải để cho ông xài ==

Trì Phi Điềm: Đậu xanh, tôi ở phía trên đấy! QAQ

Dương Hoa Lộ: Đúng rồi ớ, nếu chơi cưỡi ngựa thì đúng là ông ở trên.

Trì Phi Điềm: … … (#`′)

Dương Hoa Lộ: Là máy quay mini.

Trì Phi Điềm: … … Bà cho tôi cái này làm gì??!!! Tôi thật sự trở tay không kịp đâu! Dùng thế nào? Dùng làm gì?

Trì Phi Điềm: … Có thể dùng để nhìn lén ổng tắm sao? [máu mũi]

Dương Hoa Lộ: Ha ha, Tiểu Trì ông không có ai thèm lấy đâu →→

Trì Phi Điềm: …

Dương Hoa Lộ: Không phải ông muốn biết nguyên nhân ông và ổng chia tay sao? Nếu như không thể nói ra miệng, vậy thì âm thầm mà làm, nắm giữ mật khẩu két sắt, mật khẩu thẻ tiết kiệm, mật khẩu thẻ ngân hàng, mật khẩu nhật ký, mật khẩu máy tính, thậm chí cả mật khẩu weibo, wechat, alipay… hia hia, hết thảy sẽ sáng tỏ!

Trì Phi Điềm: … Có đạo lý ==

“Không hay sao?” Tống Quy Phàm nghiêng đầu, ánh mắt như có như không liếc qua điện thoại Trì Phi Điềm làm anh sợ tới mức run bật một cái, nhanh chóng tắt rồi cất vào túi.

Tống Quy Phàm híp mắt, có chút tâm tình không rõ lướt qua đáy mắt, một giây sau khóe miệng của hắn nhếch một một chút, rèm mi lại rũ xuống…

Chưa đợi hắn chuẩn bị kỹ càng gì thì Trì Phi Điềm bỗng dưng quay đầu sát lại, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hắn.

Tống Quy Phàm vươn tay đè gáy anh lại, tay nhanh mắt lẹ đi sâu vào chiếc hôn này. Hơi thở hai người quấn lấy nhau, chiếc mũi cao thẳng của Tống Quy Phàm xẹt qua má anh, xúc cảm ấm áp đầu môi như ngàn con kiến đang thay nhau gặm cắn…

Dương Hoa Lộ ẩn giấu công danh, yên lặng tiếp tục hóp lưng như mèo đi ra, chậc chậc, xem ra chỗ này không cần công thần như cô nữa.

# nhật ký hoa khôi giảng đường #

Ngày 14 tháng 2 năm 2016

Tiểu Trì hình như quên mất tôi có năng lực gặp qua một lần sẽ không quên được…

Máy quay mini?

Lấy tính cách của em ấy, có lẽ là muốn nhìn trộm tôi tắm.



Em ấy, tựa hồ còn nghi ngờ, vẫn không tin tưởng tôi.

Mười năm sau sẽ cho em ấy đọc nhật ký hôm nay.

Hy vọng em ấy biết rằng, mười năm trước, tức là bây giờ, tất cả những lời tôi nói đều là nghiêm túc.

Chưa từng có ai nhiệt tình quan tâm tôi như vậy, cũng chưa có ai kiên nhẫn chờ tôi như thế… Em dạy anh rất nhiều điều, Tiểu Trì, yêu tất cả những gì thuộc về em.

Có thể gặp được em thật là tốt quá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play