Cho đến lúc ba người đang cùng nhau đi tới phòng trà pha lê, đầu óc Trì Phi Điềm vẫn rất lúng túng hỗn loạn, mí mắt anh cụp xuống, tay chân không tự nhiên, loạng choạng dừng trước cửa vào. Qua cánh cửa anh thoạt nhìn như một khinh khí cầu quái dị béo tròn mặc áo khoác hoa xanh đi lại chậm chạp.
Tống Quy Phàm = ông chủ.
Ông chủ = Tôn Ngộ Sắc.
Từ dấu bằng suy ra tính chất bắc cầu.
Vậy nên, Tống Quy Phàm = Tôn Ngộ Sắc?
… Tự khen cho kỹ năng toán học của mình.
Thế thì.
… “Tôi đã chuẩn bị rất nhiều năm, nhưng không biết cậu ấy thích cách tỏ tình nào, là bữa tối dưới ánh nến, hay là biển hoa hồng nhỉ?”
… “Đó là người tôi thầm mến hồi học trung học, trừ cậu ấy ra, sẽ không còn ai khác.”
… “Đại đại cậu mau nhìn tâm ý của tôi. Thích cậu! Yêu cậu!”
Yêu em.
Tống Quy Phàm thương anh sao?
Những lời đó, đều là Tống Quy Phàm tỏ tình với anh sao? Hắn từng ở chỗ anh không biết, nói với anh ba chữ ấy sao?
Trì Phi Điềm hoài nghi có phải mình yêu Tống Quy Phàm yêu đến điên rồi hay không, sao có thể cho ra kết luận như vậy được, tâm trạng anh hết sức phức tạp, lén liếc nhìn Tống Quy Phàm đang đặt bàn quầy lễ tân, từ góc này nhìn qua, có thể dễ dàng thấy được hàng lông mi đang buông xuống của hắn, đôi môi khẽ mím lại, đường cong của cằm và phần gáy vô cùng hoàn mỹ.
Nghĩ lại vừa nãy Tống Quy Phàm đặt cằm lên vai anh, tim Trì Phi Điềm lại không nhịn được đập nhanh hơn.
Đôi chân dài của Tống Quy Phàm đứng dựa vào quầy lễ tân, áo khoác ngoài cởi ra vắt trên tay, ngón tay thon dài cầm bút, động tác phóng khoáng ký tên.
Không hổ là người anh từng thích, thần thái đó khiến cho ngay cả những người đang bước chân vội vã cũng phải nhìn thêm vài lần, những nam sinh mang bạn gái đến đây chỉ sợ hối hận không thôi.
Cơ mà…
Tiếng nhạc trong phòng trà lượn quanh, giọng nữ đang hát khàn khàn lại kỳ ảo: “Giữa tất thảy cảnh còn người mất, em thích nhất là anh…”
Giữa tất thảy cảnh sắc, anh thích nhất là Tống Quy Phàm, vậy thì anh có phải là cảnh còn người mất của Tống Quy Phàm hay không?
Tống Quy Phàm si hán anh ư?
Ha ha, tỉnh mộng đi thôi.
Đầu óc Trì Phi Điềm rối loạn, càng suy nghĩ kỹ thì mũi anh càng đau xót, ngay phút này chỉ muốn ngẩng đầu lên trời hét to: A a a a a a hãy nổ súng vào tôi!
Lúc ấy Tống Quy Phàm đã đi lướt qua mấy đôi tình nhân đang chụp ảnh, trông thấy ánh mắt phức tạp của Trì Phi Điềm thì bèn mỉm cười, cần cổ lấp sau khăn quàng không biết vì lạnh quá hay bởi tâm tình ngượng ngùng mà hơi phiếm hồng.
Trì Phi Điềm loạn như bột nhão, trái tim thoáng phơi phới, đôi mắt của hoa khôi giảng đường thật là đẹp làm sao.
Nhìn hàng ngàn cây hoa lê thì nở hàng ngàn cây hoa lê!
“Ông chủ, anh và Phi Điềm quen nhau sao?” Sau khi Đường Thấm trang điểm lại thì bèn đi tới bên người Trì Phi Điềm, mắt tỏa sáng nhìn hai người họ.
Vừa nãy nếu cô nhìn không nhầm thì… Ông chủ và Tiểu Trì ôm nhau?
Đó là ôm đúng không?
Không thể nào bị thang máy xô đẩy thành như vậy được chứ?
Hơn nữa, không chỉ là ôm thôi đâu! Đó là áp tường đấy! Áp tường trên vách thủy tinh! Áp tường trước biển người tấp nập dưới mười tầng lầu đấy!
# thật là kích động dù cho nữ chính không phải cô #
“Không quen.”
“Quen.”
Hai giọng nói vang lên cùng lúc.
Trì Phi Điềm lúng túng xoay đầu.
Tống Quy Phàm nghiêng đầu nhìn anh một cái, nụ cười trên môi hơi nhạt đi, mặt không cảm xúc mấp máy miệng.
Trì Phi Điềm từng nói, ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ.
Vậy xem ra hắn chỉ có thể làm một vùng thảo nguyên rồi.
Ba người họ đứng chặn trước cửa ra vào, mấy đôi tình nhân bước qua đều nháo nhác liếc nhìn, khi nhìn Tống Quy Phàm thì thế này: (*≥▽≤*) a a a a thật cao thật đẹp trai! Nhìn tới Trì Phi Điềm và Đường Thấm thì thế này: (/// ̄皿 ̄)○ hai người này ăn mặc thật quái đản, một thằng buê đuê một cô nhà quê là cái phong cảnh quỷ dị gì!
Trì Phi Điềm mất tự nhiên giật hai bím dây lặng lẽ kéo mũ xuống. Mất mặt quá trời ạ, hôm nay đã mất lâu như vậy rồi, bây giờ còn mất trước mặt Tống Quy phàm, cả đời tên tuổi anh hùng đã bị hủy rồi…
Làm đàn ông ai chẳng có lòng hư vinh, sớm biết gặp phải Tống Quy Phàm, anh nhất định sẽ mặc trang phục uy phong và đi giày da tốt nhất.
Tống Quy Phàm nhìn anh, nhẹ nở nụ cười, bỗng nhiên nghiêng người chắn trước anh, thay anh cản lại những ánh mắt đang nhìn lén.
Trì Phi Điềm ngẩn ngơ.
“Vậy hai người có quan hệ như thế nào?” Đường Thấm xoa cằm, ánh mắt vô cùng bát quái.
“Bạn học bình thường.”
“Quan hệ người yêu.”
Hai giọng nói lại vang lên cùng lúc một lần nữa.
Đường Thấm lúng túng phát sợ, hai người này có chuyện gì vậy, sao lại luôn đồng thanh nói ra đáp án khác nhau thế! Chơi mật mã vợ chồng sao?
Lần này đến phiên Trì Phi Điềm kinh ngạc, anh vô cùng giật mình, đờ đẫn quay sang nhìn Tống Quy Phàm, hắn thì hết sức tự nhiên đặt tay lên vai anh, cách một lớp áo khẽ chà chà, vải áo rất dày, nhưng Trì Phi Điềm lại vẫn cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của hắn, một dòng cảm xúc tê dại truyền tới bả vai, uốn lượn quanh xương quai xanh, chạy khắp cả cơ thể.
Tống Quy Phàm quay đầu nhìn thẳng anh, ngón tay dùng sức, kéo anh vào vòng tay mình… Lại còn chớp chớp mắt nhè nhẹ, hai mí của hắn không rõ lắm, mí mắt nhắm lại, rồi mở ra, nhắm lại, rồi tiếp tục mở ra, cứ như chìa khóa mở cánh cửa tâm hồn của hắn, khiến cho cả người Trì Phi Điềm tựa cưỡi mây đạp gió.
“…”
Suýt nữa Trì Phi Điềm chảy máu mũi luôn rồi, bán moe cái gì chứ, sức chiến đấu của Tống Quy Phàm bán moe thực sự không thua gì bom nguyên tử, trực tiếp bùm một phát lớn trong lòng anh như vụ nổ ở Hiroshima, nhưng là nổ ra bong bóng phấn hồng.
“Quan… quan hệ người yêu sao?” Đường Thấm thiếu chút bị hù chết, ngờ vực liếc nhìn cả hai.
Tống Quy Phàm cởi áo khoác màu nâu nhạt ra, vắt lên cánh tay, lộ ra thân hình cao gầy sau áo sơ mi trắng, cổ áo cài tới khuy cuối cùng, mắt hoa đào không vui vẻ chút nào, cả người toát ra khí chất cấm dục. Trì Phi Điềm thoắt cái trông bần hơn nhiều, một cái áo khoác to đùng hoa hòe phối với quần loe, trên đầu còn đội một chiếc mũ ngây thơ chẳng ra gì…
Tổ hợp gì đây?
“Vậy, ông chủ anh ở đây là để…”
“Bắt người.”
Tống Quy Phàm mặt không biến sắc liếc Trì Phi Điềm.
Trì Phi Điềm: “…”
“Phụt! Ha ha ha ha ha ha!” Đường Thấm vui vẻ ngồi sụp xuống: “Nói đùa gì vậy, cho dù tôi ở nước ngoài về có tư tưởng cởi mở thì hai người cũng không thể chọc tôi như vậy đâu!”
Mấu chốt là, không phải ông chủ rất thích cô sao…
Hắn suy tính không muốn yếu thế trước mặt người mình thích đấy, cô hiểu mà… ai mà chẳng muốn khiến người mình thích chú ý dẫu cho phải mất mặt chứ, cô cũng hiểu luôn á!
Đường Thấm nhịn không được cuốn cuốn lọn tóc… Emma, ông chủ thật sự là vừa lạnh lùng vừa moe mà, để chọc cho cô cười mà bất chấp mọi giá luôn, nhưng cô vẫn chưa sẵn sàng để đón nhận ông chủ đâu, tình yêu văn phòng cũng không tốt lắm nhỉ, hơn nữa ông chủ tuy rằng rất đẹp trai, nhưng không phải kiểu người cô thích.
Tiếc thật đấy.
Hầy.
“Ông chủ à, duyên phận giữa người và người, thật sự không thể cưỡng cầu đâu…” Đường Thấm thở dài, nghiêm túc mở miệng, ấy vậy mà Tống Quy Phàm chỉ lạnh lùng liếc cô, ánh mắt lạnh lẽo rơi trên lọn tóc xoăn… À không, là rơi trên tay phải của cô.
Cái tay này đã làm gì sao, hình như đã chạm vào tai Trì Phi Điềm?
Đường Thấm bị ánh nhìn của ông chủ làm cho rùng cả mình, cảm thấy ngón tay của mình đông cứng như đang nằm trong tủ lạnh, bèn vội vàng nhét tay vào túi áo da báo.
“Đùa gì vậy chứ.” Trì Phi Điềm khẽ cười, trong lòng như nai con đi loạn, vừa mừng vừa ngại.
“Không hề nói đùa.” Tống Quy Phàm lại thấp giọng đáp một câu, hắn muốn nói thêm gì đó nhưng rồi lại thôi, môi mỏng mấp ma mấp máy, như bị nghẹn lại trong họng, cuối cùng đưa ra quyết định chắc chắn, tầm mắt rũ xuống tránh đi ánh nhìn của Trì Phi Điềm, vừa mới chuẩn bị tiếp lời, thì chợt nghe Trì Phi Điềm cau mày hỏi: “Ấy, mùi hôi từ đâu vậy?”
Được rồi, bây giờ không phải cơ hội tốt, ánh mắt Tống Quy Phàm thâm trầm, nuốt lại lời vừa chuẩn bị nói.
“Mùi gì?” Đường Thấm khịt khịt mũi.
Ánh mắt hai người rơi xuống áo khoác trên tay Tống Quy Phàm, phía trên có một vết nước vô cùng rõ ràng, đã thế còn tản ra một mùi khai nước tiểu…
Tống Quy Phàm: “…”
Vừa nãy trong thang máy, bé con kia đã tè một phát lên không trung, trên người Tống Quy Phàm ít nhiều gì cũng bị nước tiểu bắn trúng, mà Trì phi Điềm được anh chặn vào lòng nên không bị cái thứ chất lỏng màu vàng “nam tính” ấy tấn công…
Bây giờ hắn đang gọi ai đó tới mang áo đi giặt khô.
Từ vẻ mặt ghét bỏ của Trì Phi Điềm có thể thấy được, hiển nhiên, anh hùng cứu mỹ nhân cũng không có hiệu quả gì.
“Ha ha ha ha chúng tôi vào trước nhé, tôi muốn nói với đồng nghiệp trong công ty quá, ha ha ha ha ha ông chủ anh làm tôi cười chết rồi.” Đường Thấm vui cười trắng trợn, ôm bụng quan sát đầy thích thú.
Tống Quy Phàm đen mặt.
Tiệm giặt ủi nhanh chóng tới mang áo đi.
Trì Phi Điềm cúi đầu định đi vào, không cúi đầu thì thôi, cúi cái bèn giật mình luôn, toàn bộ sàn nhà đều là thủy tinh, liếc xuống là sẽ thấy lối đi trong suốt, có thể trông được cây cỏ hồ nước và những đôi tình nhân đang gào thét điên cuồng trên tàu lượn ở phía xa. Anh đứng trên tấm thủy tinh mỏng dính mà như tưởng mình bị treo trên bầu trời, tùy thời đều muốn té xuống mà thịt nát xương tan.
Chân Trì Phi Điềm vừa suýt nữa mềm nhũn, cổ tay đã bị người đứng phía sau giữa chặt.
Ánh mắt Tống Quy Phàm toát ra năm chữ “vậy mà không đợi anh”, trên mặt không có cảm xúc gì, nhưng đôi mắt đen lại chăm chú dõi nhìn, bàn tay nắm chặt cổ tay anh, môi mỏng mấp máy, hình như hơi tủi thân.
Trì Phi Điềm: “…”
Trì Phi Điềm nhận ra, sau khi anh phát hiện Tôn Ngộ Sắc có thể là Tống Quy Phàm thì dường như vi diệu mà đọc ra rất nhiều cảm xúc chưa bao giờ phát hiện trên khuôn mặt không biểu cảm kia…
Tựa như nhìn thấy ánh lửa trong một tảng băng!
Có phải anh điên rồi không?
“Anh biết em sợ độ cao.” Tống Quy Phàm giữ chặt vai anh, cúi đầu nhìn chằm chằm, lông mi khẽ run run như bàn chải, mí mắt biến thành một đường cong duyên dáng.
Trì Phi Điềm thấy tim mình đập nhanh lần nữa, chắc là bị chân không dưới chân dọa sợ thôi.
Tống Quy Phàm đưa tay sờ mắt anh, giúp anh nhắm mắt lại, xúc cảm ấm áp khiến đôi mắt Trì Phi Điềm run rẩy. Đầu ngón tay Tống Quy Phàm có hơi khô, nhưng không thô ráp.
Tống Quy Phàm dắt anh đi, nghiêm túc ghé vào tai anh oán niệm: “Anh biết em sợ độ cao, nhưng cô ta không biết…”
“Cho nên cô ta không tốt bằng anh.”
Trì Phi Điềm: “…”
Cái này cũng đem ra so sánh sao?! Hắn điên rồi hả?
Khóe môi Tống Quy Phàm nhếch lên vui như bắt được mồi, tiếp tục dịu dàng nói: “Em nói xem có đúng không?”
Ngón tay hắn chọt chọt trong lòng bàn tay Trì Phi Điềm hai cái, Trì Phi Điềm sững sờ, cảm giác tê dại theo lòng bàn tay lan ra rất nhanh, tới bên hông rồi đi vào trái tim.
Nếu Dương Hoa Lộ ở đây, nhất định sẽ bình phẩm rằng: Cậu cái đồ yêu tinh nhỏ mẫn cảm này, ngoài miệng nói không muốn nhưng trong lòng vẫn rất thành thật nha!
Tống Quy Phàm, hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Ba người ngồi xuống chiếc ghế nhã nhặn bên cửa kính, dưới chân là sàn gỗ màu đỏ, Trì Phi Điềm ngồi cách cửa kính một đoạn thì chứng sợ độ cao mới khá hơn một chút.
Anh liếc mắt nhìn Tống Quy Phàm đang chuyên tâm lột vỏ tôm, trong lòng bách vị tạp trần.
Lần đầu tiên thấy Tống Quy Phàm là ở buổi họp lớp, hai người ba năm không gặp, xa cách nhau đã lâu, ai nấy đều có mục đích riêng, không hy vọng đối phương nhìn ra tâm tư của mình…
Trên thực tế thì Tống Quy Phàm làm rất tốt, tới tận giờ Trì Phi Điềm vẫn đoán không ra suy nghĩ của hắn… Mà Trì Phi Điềm, hành động của anh chưa hẳn đã lừa dối được.
Nhưng đến lần này thì sao, thái độ Tống Quy Phàm đột nhiên chuyển hướng lớn một trăm tám mươi độ, không chỉ không che giấu tâm tình, lại còn cố gắng thể hiện ra cho anh xem…
Tống Quy Phàm, hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Chắc không phải muốn quay đầu ăn cỏ cũ chứ? Quả nhiên là bị mị lực bễ nghễ thiên hạ vô song của anh chinh phục sao… Đệch, chứng tương tư lại phát tác rồi. [ngọn nến]
Tâm tắc tắc, phạt khai tâm (1).
(1) trong lòng không thoải mái, không vui
Trì Phi Điềm cảm thấy, Tống Quy Phàm mà quay đầu thì chắc chắn là do không tìm được ai phù hợp, quyết định chấp nhận mình giữa biển người. Dẫu gì lấy điều kiện của Tống Quy Phàm, người hợp với hắn không có nhiều đâu.
Đối với anh mà nói, Tống Quy Phàm là người có mái tóc vàng lấp lánh, mà anh thì luôn một mực theo đuổi đằng sau, chỉ đợi hắn, chỉ thuần phục dưới hắn, cũng có thể là tình nguyện làm tù binh của hắn, quỷ ám chắc luôn. Nhưng Tống Quy Phàm thì sao, hắn có thể vĩnh viễn không vứt bỏ được đóa hoa mân côi ở trong lòng, nhưng hắn vẫn tiến thẳng về phía trước, rất hiếm quay đầu lại liếc nhìn anh một cái.
Lúc nhận ra điều này, Trì Phi Điềm mới quyết định chia tay, và sự thật chứng minh, Tống Quy Phàm hoàn toàn không hề giữ anh lại.
Vậy thì bây giờ, đến cùng là có vấn đề ở chỗ nào?
Cảm nhận được ánh mắt của Trì Phi Điềm, Tống Quy Phàm vui vẻ cong cong môi, bỏ tôm đã lột vỏ vào đĩa trước mặt Trì Phi Điềm. Ngón tay hắn thon dài, động tác bóc tôm cũng vô cùng nhã nhặn.
“Ăn đi.” Tống Quy Phàm nhếch miệng.
Trì Phi Điềm rất thích ăn tôm, trước đây đi ăn ngoài cùng Tống Quy Phàm, hắn không thích ăn cay, nhưng anh thì coi ăn cay như sinh mạng, lần nào cũng năm cân tôm mình anh cân tất.
Động tác của hắn thành thạo như thế là nhờ tập luyện nhiều mà ra đấy.
Trì Phi Điềm nhìn hắn bóc tôm một lát thì có cảm giác như mình đang trở về ngày xưa, nói đi cũng phải nói lại, tuy rằng Tống Quy Phàm chưa từng nói lời yêu, nhưng mà lại vô cùng tỉ mị dịu dàng với anh thì phải?
Ví dụ hiện tại nè.
Trì Phi Điềm trước đây rất ít khi chú ý những chi tiết nhỏ nhặt này, bây giờ vì gặp lại sau chia xa nên trái lại thấy được rất nhiều chuyện khác biệt.
Tâm tình anh mềm nhũn, trong lòng mật nước gì cũng chảy ào ra, chỉ thiếu nước quay về con đường cũ, nhào tới chỗ Tống Quy Phàm gật gù đắc ý vẫy đuôi nịnh nọt mà thôi…
Nhưng mà anh không thể không có cốt khí như vậy được, lỡ mà Tống Quy Phàm không có ý đó thì chẳng phải rất mất mặt sao?
Chuyện khiến anh mất mặt này sẽ không xảy ra lần nữa.
Si hán cũng có lòng tự trọng đấy!!
Trì Phi Điềm cắn cắn môi, đấu tranh kiên cường trong đầu, sau đó quyết định án binh bất động (2).
(2) chờ thời cơ hành động
Đường Thấm cắn đũa đầy oán niệm nhìn hai người đối diện. Không phải ông chủ thích cô sao? Vì cớ gì mà từ đầu tới cuối cứ show ân ái với Tiểu Trì chứ?
Còn nữa, Tiểu Trì không phải đối tượng xem mắt của cô sao? Lúc này sao cứ nhìn chằm chằm ông chủ, còn mang dáng vẻ mở cờ trong bụng chứ?
Mẹ nó, đau lòng quá.
Đường Thấm cúi đầu nhìn áo khoác da báo và váy hoa hồng của mình, đột nhiên cảm thấy mình gặp phải quỷ hay là chưa đủ hấp dẫn?
Bởi vì ánh mắt của cô nàng bên cạnh nhìn cô tựa hồ không phải cực kỳ hâm mộ… mà là sự thông cảm đối với cái bóng đèn mười kW.
Thế nhưng ông chủ đã dày công chọn lựa cho cô, nói rằng đa số đàn ông tinh anh đều thích cách ăn mặc này mà…
Mẹ nó, đau lòng quá.
Đường Thấm hất tóc, quyết định uống cốc nước để trấn tĩnh lại.
“Muốn ăn gì nữa không?” Tống Quy Phàm ưu nhã rót một ly rượu trái cây độ cồn thấp đặt trước mặt Trì Phi Điềm.
“Tùy đi, em không kén ăn.” Trì Phi Điềm tùy ý nói.
“Không kén ăn, với người cũng thế sao?” Đôi tay lắc ly rượu của Tống Quy Phàm hơi dừng lại, thốt nhiên hỏi.
Trì Phi Điềm: “…”
Thấy Trì Phi Điềm không nói một lời, Tống Quy Phàm hơi bất mãn, khuỷu tay đặt lên bàn, chống đầu quan sát anh, ánh mắt vô cùng thâm sâu, nom hoàn hảo như một bức tranh, không cần làm bất cứ điều gì cũng có thể phóng điện.
Trì Phi Điềm quả thực bị hắn dọa tới mức tim đập thình thịch, Tống Quy Phàm làm sao vậy? Ba năm không gặp cứ như tu thành tinh ấy, trước kia hắn chưa bao giờ nói ra mấy cái câu đùa giỡn này mà! Xưa kia hắn chỉ có thể bị mình trêu chọc cho mặt đỏ tới mang tai thôi!
Đây có phải diễn viên đóng thế không?
Trì Phi Điềm lo lắng không yên lườm Tống Quy Phàm, thấy hắn cứ nghiêm túc nhìn mình chằm chằm, nhất định phải lấy được đáp án từ anh, khuôn mặt tuấn tú thư lãng có vài phần thành thục hơn so với hồi cấp ba, cởi đi vài phần ngây ngô, tuy sắc sảo hơn không ít những vẫn là mỹ nhân 100% đấy.
Trì Phi Điềm lặng thầm nói: “Em không muốn chọn thêm lần nữa.”
Lời này của anh Đường Thấm không hiểu, những Tống Quy Phàm thì hiểu, bỗng nhiên như được ăn kẹo đường, khóe môi không kìm nổi nhếch lên cao.
Cả miệng Đường Thấm toàn vị cay, uống nước suýt sặc chết, đợi cả buổi cũng chẳng ai thèm tới vỗ lưng cho mình, cô ho khan một hồi lâu, hai người trước mặt một thì cúi đầu lo ăn, một thì nghiêng đầu nhìn người kia, ngay cả cái liếc mắt hai người cũng không thèm cho cô.
Mẹ nó, đau lòng quá.
# cô muốn phát động oán niệm công kích! #
Đường Thấm nhai rau chân vịt, miệng hỏi không rõ: “Vậy thì hai anh biết nhau rồi, cấp ba hay đại học đều học chung trường, đúng là rất có duyên.”
Có duyên sao?
Cái gì gọi là có duyên?
Trì Phi Điềm nghiêm túc nghĩ, nếu hồi cấp ba anh không quấn quít không buông Tống Quy Phàm, Tống Quy Phàm vẫn sẽ là học thần hạng nhất của lớp, nghỉ đông và nghỉ hè đều sẽ đi tham gia trại đông trại hè, tan học sẽ quy củ thực hiện một đường ba điểm (3), tới thứ hai sẽ mặc áo trắng học sinh đứng dưới cờ phát biểu.
(3) hình thức sinh hoạt của học sinh gồm phòng học, phòng ăn, phòng ngủ.
Mà anh thì sao, tiếp tục kêu gọi một đám bạn bè bất lương, kề vai sát cánh làm học tra, chuông tan buổi còn chưa vang lên đã lao ra ngoài chơi bóng rổ, thỉnh thoảng sẽ trêu chọc vài nữ sinh xinh đẹp ở trong lớp, phần lớn thời gian đều không coi chủ nhiệm ra gì, nằm bò ra bàn mà ngủ chảy cả nước miếng.
Tống Quy Phàm sẽ thi vào trường đại học tốt nhất cả nước, mà dựa vào thành thích ngày ấy của anh, cao lắm cũng chỉ thi đậu được một trường cao đẳng (4). Lại nói tiếp, nếu không phải có Tống Quy Phàm, anh không có khả năng đậu vào đại học có tiếng.
(4) nguyên văn là nhị bản, tức là trúng tuyển đợt hai, khi mà bạn không đậu bất kì một trường đại học chính quy nào trong các nguyện vọng thì cao đẳng sẽ chiêu sinh bạn về học ở đó, nên những trường đó được gọi là đại học nhị bản.
Có điều, hai người như vậy, ngay từ đầu đã chẳng có gì gọi là duyên phận.
Đó là duyên phận anh cưỡng cầu đến, cứng rắn buộc anh và Tống Quy Phàm một chỗ rất nhiều năm, sau này anh buông tay, duyên phận liền đứt gãy.
Đây có lẽ là điểm mà Trì Phi Điềm để ý nhất.
Nói anh không quan tâm là giả, anh vẫn luôn nghĩ, tại sao Tống Quy Phàm không thể chủ động một chút, vì sao Tống Quy Phàm không thương anh nhiều hơn một tí?
Trì Phi Điềm hơi chạnh lòng, cười nói: “Cũng không có gì đặc biệt, có rất nhiều người học chung cấp ba và đại học với nhau mà.” Nếu có duyên, chắc giờ hắn và anh đang ở bên nhau rồi.
Cũng như anh từng nói với Học sinh tiểu học: Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ.
Cơ mà.
Tống Quy Phàm thản nhiên nói: “Nhưng những người vẫn luôn ở cạnh nhau như chúng ta lại không nhiều đâu.” Hắn nhẹ nhàng tựa lên ghế salon, ánh nắng mùa đông len lỏi qua cửa thủy tinh, nhảy nhót trên khuôn mặt, khiến cho mặt hắn phân ra hai bên sáng tối đối lập nhau rất rõ ràng.
“Ngao!” Trì Phi Điềm đột nhiên kêu lên một tiếng.
Cái thìa của Đường Thấm suýt nữa rơi xuống đất, cô vỗ vỗ ngực mắng: “Trì Phi Điềm anh gào cái gì? Làm em sợ muốn chết.”
Tống Quy Phàm bóp nhẹ đùi anh một cái rồi nhanh tay rút về.
Thật quá đáng!
Tống Quy Phàm cái tên điên này! Sao lại bắt chước anh?
Hồi còn học cấp ba, mỗi khi Tiêu Ngọc xin nghỉ ốm về nhà, Trì Phi Điềm sẽ hưng phấn mà ngồi cạnh hắn, thừa lúc mọi người đang học mà tìm mọi cách đùa giỡn hắn.
Lúc học bù vào nghỉ hè, hai người cao nên ngồi ở hàng cuối cùng, khi đó nhà Tống Quy Phàm đã xảy ra chuyện, nên luôn ở trong ký túc xá của trường, mỗi ngày giữa trưa sau khi về nhà, Trì Phi Điềm luôn mang một hai quả quýt hoặc thanh long đi, chiều đi học thì lén lột ra, dâng lễ cho Tống đại giáo hoa.
Phân cảnh một:
Tống Quy Phàm nghiêm túc nghe giảng bài, Trì Phi Điềm nằm bên cạnh dựng sách ngủ ngon, chờ đến khi tan học thì dây dưa không ngớt năn nỉ Tống Quy Phàm giảng lại cho mình. Tống Quy Phàm lặng lẽ lau nước bọt của Tiểu Trì chảy trên sách mình, ném cho anh một ánh nhìn lạnh nhạt, cao lãnh vỗ đầu anh: “Đề này giảng tới ba lần rồi, sau này đừng có ngồi cạnh tôi nữa.”
Phân cảnh hai:
Tống Quy Phàm nghiêm túc nghe giảng bài, Trì Phi Điềm tinh thần phấn chấn, nghe được mười phút thì bắt đầu đứng núi này trông núi nọ, tìm một tấm gương lén ngắm Tống Quy Phàm qua hình ảnh phản chiếu rồi vẽ loạn trên sách học, năm phút sau, ném tấm gương qua chỗ khác, trực tiếp gục xuống bàn si hán nhìn ra sau, năm phút qua nữa, lại ngủ rồi.
…
Cứ quấn lấy nhau như vậy, Trì Phi Điềm cuối cùng cũng thi đậu một trường với Tống Quy Phàm.
Nguyên nhân có lẽ là vì…
Tống Quy Phàm nói, thi lọt top 300 sẽ được nắm tay một lần, thi lọt top 100 sẽ được ôm một lần.
Trì Phi Điềm trông mong hỏi: “Thế có được hôn không?”
Tống Quy Phàm lập tức xấu hổ như trái cà chua, lạnh lùng quay lưng đi, ném lại một câu: “Trừ khi thành tích của cậu vượt qua tôi.”
“…”
Trì Phi Điềm, được.
Trì Phi Điềm đang nhớ lại chuyện này thì hình như Tống Quy Phàm cũng thế, mặt hắn đỏ au, mắt nhìn chằm chằm Trì Phi Điềm.
# quả nhiên là đàn ông trưởng thành thay đổi vèo vèo #
Đường Thấm bỗng dưng nhớ tới một việc.
“Nhắc mới nhớ, nãy tôi còn đang nói với Tiểu Trì rất nhiều chuyện về ông chủ đấy, không ngờ hai người lại quen nhau ha ha ha ha!” Cô cười gượng nói.
Đời người thật trùng hợp, cô ban nãy còn đang oán trách mấy cái sự tích của ông chủ kỳ ba với Trì Phi Điềm, không ngờ tới giao tình của anh và ông chủ còn sâu hơn cô! [ngọn nến]
Xong đời rồi, ngộ nhỡ ông chủ biết mình nói hắn cao lãnh, mặt than, kỳ ba, có ý với mình…
Không cần nghĩ nữa, mất việc như chơi. QAQ
“Nói tôi gì cơ?” Tống Quy Phàm cười như không cười.
Trì Phi Điềm thoáng nhìn cái là biết hắn có ý gì, chắc là cho mình nhớ mãi không quên hắn, đuổi theo Đường Thấm để hỏi tin tức của anh chứ gì.
Trì Phi Điềm liếc mắt.
Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ, nếu Tống Quy Phàm muốn theo đuổi anh, nhất định phải trải qua 9981 kiếp nạn…
Điện thoại Trì Phi Điềm rung lên, anh liếc mắt nhìn Đường Thấm và Tống Quy Phàm ngồi bên cạnh một cái rồi lén nhìn qua điện thoại, là tin nhắn Dương Hoa Lộ gửi tới.
Trì Phi Điềm quả thực nghẹn muốn chết, vội vàng nói ngắn gọn chuyện Tống Quy Phàm có thể chính là Tôn Ngộ Sắc. Đống gạch kia là Tống Quy Phàm đưa tới thì không sai đâu, nhưng mà cái tên luôn si hán anh ở trên mạng sao có thể là Tống Quy Phàm được? Nói không chừng là có nhân viên nào trong công ty đùa dai… đây là khả năng lớn nhất có thể xảy ra.
Dương Hoa Lộ nói: Ông đã từng nghĩ tới chưa, nguyên nhân gốc rễ khiến ông và Tống Quy Phàm chia tay chính là… ông không tin tưởng vào tình yêu, ổng thì không biết thể hiện tình yêu…
Trì Phi Điềm sửng sốt.
Dương Hoa Lộ: Nếu không thì ông cứ trực tiếp hỏi đi.
Trì Phi Điềm: Sao thế được… Lỡ không phải chẳng phải tôi sẽ rất mất mặt sao?
Dương Hoa Lộ: Hay ông lén trộm điện thoại ổng đi?
Trì Phi Điềm: Không được đâu QAQ điện thoại ổng trong túi quần, tôi vừa chạm vào ổng đã căng thẳng rồi, chạm vào đâu cũng vậy thôi QAQ
Dương Hoa Lộ: Không thì ông cứ sờ đũng quần ổng trước cho ổng căng thẳng theo, tiền dâm hậu sát!
Trì Phi Điền: … Lăn.
Dương Hoa Lộ: Có thể cho ông một cách giải quyết cuối cùng!
Trì Phi Điềm: Cách gì?
“Ngao.”
Đường Thấm cau mày ngẩng đầu lên, nói: “Tiểu Trì, anh ăn cơm có thể yên lặng chút được không?! Em là con gái đấy, anh thân sĩ chút đi.”
Lời này của cô vừa thốt ra, một đôi tình nhân nhỏ ngồi cạnh đó cũng liếc mắt qua trông.
Trì Phi Điềm có niềm đau mà không thể giãi bày, vội nhét điện thoại vào túi áo, lặng lẽ gắp một miếng mướp đắng, tay kia thì đưa xuống dưới bàn, dốc sức liều mạng đẩy tay Tống Quy Phàm ra.
Tống Quy Phàm không biết vô tình hay cố ý mà cứ đặt tay lên đầu gối anh, ngón tay khẽ ma sát xuôi theo ống quần, cảm xúc ấm áp lan vào cách một lớp vải, Trì Phi Điềm ngốc nghếch bị sờ cho nhạy cảm luôn. Tay hắn thuận theo đùi anh mà tiến lên phía trước, động tác thì vô cùng khiêu khích còn hắn thì lại nghiêm trang mà làm, khuôn mặt thì không có chút cảm xúc, thật sự quá cấm dục, không thể cho người ta cái cớ gì để chỉ trích.
“Anh làm gì vậy?” Trì Phi Điềm nhịn không nổi, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn người bên cạnh.
Tống Quy Phàm nghi hoặc nhìn thoáng qua bàn tay đang để trên bàn của mình, khẽ cười một tiếng, “Em muốn tay của anh sao?”
Trì Phi Điềm: “…”
Tống Quy Phàm đưa tay xoa xoa đầu Trì Phi Điềm, ngón tay lướt qua nốt lệ chí nhỏ nơi khóe mắt anh, dừng lại vài giây ngắn ngủi, như chuồn chuồn lướt mà nhẹ nhàng sờ vài cái.
Trì Phi Điềm lập tức cảm thấy cả người run lên, đầu như sắp nổ tung, nhất là khi bị Tống Quy Phàm nhìn chằm chằm.
Vậy là, hai người họ cứ như thế mà làm hòa sao?
Bàn tay dưới bàn vẫn đặt trên đùi anh, không ngừng xoa nắn, cảm xúc tê dại ấm áp khiến Trì Phi Điềm cứng cả người…
Trong chớp nhoáng thôi mà hành động và vai trò của cả hai đã đảo ngược hoàn toàn, nhiều năm trước đây, đó đều là trò của Trì Phi Điềm, Tống Quy Phàm giờ đang trả lại toàn bộ cho anh, có điều, không chỉ làm một cách vô liêm sỉ không kiêng nể gì như Trì Phi Điềm mà thôi, hắn mang một khuôn mặt không cảm xúc lành lạnh, bị Trì Phi Điềm trừng mắt còn chớp mắt vài cái, thoạt nhìn có phần tủi thân.
Trì Phi Điềm nhịn không nổi giữ tay hắn lại, không cho hắn tiến công nữa.
Khóe môi Tống Quy Phàm hơi nhếch lên, như ý nguyện mà nhíu mày, lập tức cầm ngược lại tay Trì Phi Điềm.
Cái nắm chặt tay này, Trì Phi Điềm tránh thế nào cũng không thoát được. Tống Quy Phàm nắm tay anh gắt gao, mười ngón đan chặt, như da thịt liền kề, nếu muốn tách ra thì chẳng khác gì cắt rời xương máu.
Tống Quy Phàm đã từng cố chấp như vậy ư?
Trì Phi Điềm thật sự không hiểu nổi hắn nữa rồi.
Là một kẻ tham ăn, Đường Thấm ăn uống no nê xong cũng không có lòng mà quản yêu hận tình thù của đôi cẩu nam nam ngồi đối diện nữa, lôi cái gương nhỏ ra soi, vui vẻ lau miệng nói: “Tôi đi toilet một chuyến, hai người ăn từ từ nha.”
“Tống Quy Phàm, em có lời muốn nói với anh, anh bỏ tay ra trước đi.” Trì Phi Điềm thấp giọng.
“Để anh trước.”
“… Được rồi, anh nói trước đi.”
“…”
Tống Quy Phàm định nói cái gì? Chẳng lẽ hắn biết mình rõ chuyện Tôn Ngộ Sắc rồi, tính chủ động làm sáng tỏ, miễn chọc phải phiền toái không cần thiết? Hay là tính bỏ một tấm thiệp mời trước mặt mình, mặt không biến sắc bảo: “Anh muốn kết hôn.”
Trì Phi Điềm bị bản thân bổ não làm cho hoảng sợ không nhẹ.
Trì Phi Điềm đợi cả buổi, cũng không nghe được tiếng nào của Tống Quy Phàm, chỉ thấy Tống Quy Phàm đột nhiên quay lưng lại, lôi cái gì đó ra từ trong ví tiền, hình như là giấy xé từ quyển sổ nào đó xuống, trông hơi cũ rồi, là định dạng của mười năm trước.
… Chẳng lẽ Tống Quy Phàm đam mê sưu tập đổ cổ hả?
Trì Phi Điềm cẩn thận liếc qua, kết quả vừa khéo đụng trúng phải Tống Quy Phàm đang quay đầu lại, chóp mũi đụng vào má phải của Tống Quy Phàm, cảm xúc ấm áp lan đến, nồng nàn truyền từ chóp mũi lên tới đầu não, hơi thở hai người hòa quyện… Yết hầu Tống Quy Phàm giật giật.
Tống Quy Phàm đột nhiên nâng cằm lên, miệng khẽ lướt qua cánh môi của Trì Phi Điềm.
Trì Phi Điềm: “…”
“Anh cố ý.” Tống Quy Phàm thành thành thật thật thừa nhận.
Mặt mũi thản nhiên, nhưng hành động lại lộ ra vẻ căng thẳng, nắm chặt khăn quàng cổ che đi đôi tai đỏ bừng.
“Lần trước cũng cố ý.” Tống Quy Phàm nói tiếp, ánh mắt nghiêm túc nhìn hắn.
Lần trước?
Trì Phi Điềm làm sao biết là lần nào, nhiều lần quá mà, anh thường xuyên lơ đãng hôn lên má Tống Quy Phàm, hoặc là chóp mũi, hoặc là cằm.
Mỗi một lần anh cố ý thân mật, nghe thấy hơi thở của Tống Quy Phàm, đáy lòng cứ như hưởng được hương hoa mà vui tươi hớn hở.
Nhưng Tống Quy Phàm nói hắn cố ý.
Trì Phi Điềm cảm thấy không chân thực tí nào.
Tờ giấy trong tay là định dạng nhật ký phổ biến nhất mười năm trước, mộc mạc lại đơn giản, tuy hơi cũ kỹ, nhưng vì được giữ gìn cẩn thận mà vô cùng sạch sẽ.
Ngày 18 tháng 9 năm 2004.
Đây là mười năm trước khi anh và Tống Quy Phàm vẫn còn học lớp Mười. Trì Phi Điềm ngừng thở, tiếp tục nhìn xuống dưới.
“Hôm nay có một nam sinh trộm một bài thi từ chỗ tôi, ma xui quỷ khiến thế nào, tôi bèn cho cậu ấy, còn giả vờ không biết.”
Không lâu sau khi khai giảng xong có một buổi khảo sát, nam sinh trong lớp lăn lộn một hồi đã quen thân với nhau rồi, Tống Quy Phàm có thành tích trội nhất, là cán bộ lớp chịu trách nhiệm quản lý học tập.
…
Tống Quy Phàm mặc đồng phục màu lam đi ra từ văn phòng, ôm một chồng bài kiểm tra, Trì Phi Điềm cười cười đi theo phía sau hắn, mạnh mẽ kêu to: “Tống Quy Phàm!”
Tống Quy Phàm xoay người lại, bài thi trong tay hơi nhiều nên rơi xuống vài tờ, Trì Phi Điềm thừa cơ ngồi xổm xuống tốt bụng nhặt lên giúp hắn, cười hì hì nói: “Lát nữa chỉ đáp án với nha.”
Thuận tay giấu một tờ vào ngực.
Tống Quy Phàm chau mày, một bên mặt vô cùng anh tuấn: “Chỉ đáp án?”
Trì Phi Điềm đặt số tờ còn lại lên chồng giấy trong ngực hắn, cười nhẹ: “Không được thì thôi, tớ hỏi giúp đám bạn thân thôi, bọn họ thiên tư chưa đủ, tính dục tốc bất đạt (5) tí ấy mà.”
(5) nóng vội thì hỏng việc
Tống Quy Phàm vừa đứng lên, Trì Phi Điềm đã nhanh tay đục nước béo cò nhét một bài thi vào đồng phục, lén la lén lút chạy tới góc trường, ở đó có vài nam sinh cùng lớp len lén núp sau vườn cây, đang chờ đám nam sinh khác xách cậu mọt sách có thành tích học tập tốt nhất lớp tới.
Bọn họ chịu trách nhiệm trộm bài thi, còn con mọt sách kia chịu trách nhiệm giải đề.
Cuối cùng thì thành tích khảo sát của cả bọn tốt vô cùng, thế mà vẫn bị thầy giáo mắng cho một trận. Sau đó thầy giáo hình như biết mất một bài thi, nghi tới nghi lui, cuối cùng không biết vì sao lại chẳng giải quyết được gì.
…
Trì Phi Điềm kinh ngạc không thôi, thì ra khi ấy Tống Quy Phàm biết mình cố ý trộm bài thi!
Vậy tại sao hắn lại tùy ý anh trộm bài chứ?
Tống Quy Phàm tài đức vẹn toàn, là một học sinh ngoan, bình thường sẽ không làm mấy cái trò giấu giếm việc xấu như vậy… Nhưng đáy lòng Trì Phi Điềm vẫn không kiềm chế được mà nghĩ tới vấn đề này.
Cho dù anh không hỏi thì tờ nhật ký trong tay cũng đã cung cấp đáp án.
Cùng một tờ nhưng cách tận hai năm.
Trang thứ hai viết: “Hai năm trước tôi bị ma ám hay gì mà giấu chuyện trộm bài thi cho Tiểu Trì, lúc ấy tôi không rõ vì sao, bây giờ tôi cảm thấy mình đã nhận ra rồi…”
Tiếp đó là vết ố bẩn, không viết thêm gì nữa.
Trách không được năm ấy thầy giáo không tiếp tục truy cứu nữa, nghĩ lại thì giấu giếm việc ấy đối với Tống Quy Phàm cũng không có gì khó, trong suy nghĩ của giáo viên thì hắn là học sinh tốt, chỉ cần nói vài câu như “Bài thi bị lỗi” hoặc “Không cẩn thận làm bẩn nên vứt rồi”, thì thầy giáo tự nhiên sẽ bỏ qua.
Cơ mà, sao hắn lại giúp anh?
“Anh nhận ra cái gì?” Trì Phi Điềm ngẩng đầu, cảm thấy mắt hơi ngứa, mũi cũng hơi xót.
Tống Quy Phàm dịch lại gần anh, ôm Trì Phi Điềm thật chặt, đùi hai người kề sát khiến Trì Phi Điềm hơi mất tự nhiên. Tống Quy Phàm cúi đầu, lông mi hơi run rẩy, tháo mũ trên đầu anh xuống, dùng sức xoa xoa đầu rồi kề sát mặt anh, thè lưỡi liếm lên khóe miệng anh một cái.
Ôm ôm, xoa đầu, thè lưỡi liếm một cái.
Trì Phi Điềm: “…”
Anh như bị lửa thiêu đốt, yết hầu khô khốc, nói không ra lời, trừ việc bị Tống Quy Phàm ép ra ham muốn, còn có một cảm giác khác, trái tim như bị đặt trên một đám mây, bay tít lên cao, vừa kiên nhẫn vừa lo lằng chờ đợi một câu từ Tống Quy Phàm.
“Sớm đã nhận ra, anh thích em.”
Tống Quy Phàm vùi đầu vào cổ Trì Phi Điềm, giọng nói nghèn nghẹn không thể tưởng nổi, “Tiểu Trì, em làm hòa với anh đi.”
Trái tim Trì Phi Điềm như bay ra ngoài, nghe được câu ấy mà tựa cưỡi mây bay lên ngân hà, nổ bùm một tiếng như pháo hoa.
“Anh đang tỏ tình sao?” Trì Phi Điềm hồi hộp không biết phải làm sao, hai tay giơ cao, muốn ôm lấy lưng Tống Quy Phàm, nhưng mà mãi cũng không đặt lên được.
“Em không tin à?” Tống Quy Phàm ngẩng đầu, nắm chặt vai anh.
Trì Phi Điềm rũ mắt, cảm giác yêu đương sau ba năm xa cách đã quay về, nhưng lúc này Tống Quy Phàm là người chủ động. Anh hình như muốn khóc…
Anh không tin Tống Quy Phàm thích mình như vậy.
“Thế thì làm cho em tin mới thôi.” Tống Quy Phàm ngang ngược nghiêng đầu bắn ra một câu thoại rồi ôm lấy mặt anh.
Ôm ôm, xoa đầu, thè lưỡi liếm một cái.
Trì Phi Điềm: “… Anh sao chỉ biết lặp đi lặp lại ba cái động tác này thế?!!!”
Tống Quy Phàm hơi tủi thân, lặng lẽ nhét hai tờ giấy kia vào ví, nói: “Anh còn biết viết nhật ký nữa…”
Trì Phi Điềm: “…”
“Nhật ký dày bao nhiêu?”
“Mỗi ngày một trang, có lẽ đủ cho em xem mười năm.”
“Nói cách khác, ngày nào anh cũng viết thư tình cho em hả?”
“Sau này vẫn sẽ tiếp tục viết.”
“Vậy hôm nay đọc thư tình mười năm trước, mười năm sau lại đọc thư tình ngày hôm nay, lúc bảy tám chục tuổi sắp xuống mồ rồi thì sao có thể đọc mười năm kia nữa chứ?”
“Có lẽ chúng ta sẽ tiếp tục ngồi dưới đất đọc…”
“Sau đó có người đến trước mộ kéo wifi, tự dưng phát hiện ra hai bộ xương trắng đang đọc nhật ký sao?”
“…”
Đường Thấm từ toilet trở về: “A a a a a a a người đâu rồi?!!!”
Ông chủ thầm mến cô không biết xấu hổ mà bắt trúc mã xem mắt đi mất ngay trong lễ tình nhân rồi!
# mẹ nó, đau lòng quá #
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT