Chuyển ngữ: diuisca

Chỉnh sửa: andrea

“Anh muốn làm quen một phen sao, này này em nói cho anh nghe, cái loại người kỳ ba này anh vẫn nên tránh thì hơn… Anh mua hoa hồng lúc nào vậy, đẹp quá đi, cho em hả?” Đường Thấm bị hoa hồng hấp dẫn chú ý, vô cùng mừng rỡ nhận lấy bó hoa từ trong tay Trì Phi Điềm, trên hoa còn ướt đượm sương sớm, hết sức xinh tươi đẹp đẽ.

Đường Thấm say mê ngửi hương hoa, người đi qua bên cạnh cũng nhìn cô thêm vài lần, cô ngại ngùng hưởng thụ ánh mắt “cực kỳ hâm mộ” của người khác, thẹn thùng túm gọn lại mái tóc xoăn rồi nhét vào trong cổ áo khoác da báo.

Trì Phi Điềm lặng lẽ quay đầu, giờ phút này trong lòng anh rất tan vỡ.

Tránh sao?

“Tôi chuẩn bị nhiều năm rồi, nhưng không biết cậu ấy thích cách tỏ tình nào, là bữa tối dưới ánh nến hay là biển hoa hồng nhỉ?”

“Đó là người tôi thầm mến thời trung học, trừ cậu ấy ra, sẽ không còn người khác nữa.”

“Đại đại cậu nhìn tâm ý của tôi này, thích cậu! Yêu cậu!”

Sao mà tránh nổi cái tên bệnh tâm thần có lực si hán max điểm chứ!

Trì Phi Điềm phát hiện mình nhớ kỹ hết từng lời điên khùng mà Tôn Ngộ Sắc từng nói, trong lòng thản nhiên toát ra một cảm giác vi diệu.

Nếu nói ban đầu anh chỉ chơi đùa Tôn Ngộ Sắc qua mạng ảo, cũng không thèm coi những lời tỏ tình của hắn là thật, thì sau khi xảy ra sự kiện thùng gạch, anh nhận ra… tình yêu của Tôn Ngộ Sắc ở màn hình đối diện đã hóa thành thực chất rồi, không chỉ mỗi nói suông mà còn giúp đỡ khi anh đang gặp khó khăn.

Hệt khi bạn qua sông, có một con ngựa nhỏ dễ thương cực kỳ nhảy ra trước mặt bạn gật gù đắc ý, nói với bạn rằng, đại đại, cậu cưỡi tôi đi…

Đợi một lát, đây là kiểu ví von gì chứ.

Cảm giác có một người vô cùng thích mình, là chuyện Trì Phi Điềm lần đầu tiên trải qua.

Nếu trước đây có hơi sởn gai ốc, thì bây giờ cảm thấy ấm áp nhiều hơn…

Anh đuổi cùng giết tận Tống Quy Phàm, Tôn Ngộ Sắc thì quấn quít không buông anh, đây có phải sự đồng cảm giữa hai bã kẹo cao su gỡ thế nào cũng không ra không?

Chẳng lẽ sau này bọn họ gặp mặt sẽ chào hỏi nhau như này…

“Xin chào, tôi là si hán.”

“Thật khéo quá đi, tôi cũng vậy ha ha ha.”

Đây là nghiệt duyên đến bực nào chứ! Trì Phi Điềm bị não bổ ngớ ngẩn của mình làm cho hoảng sợ.

QAQ

Có điều, trọng điểm vẫn ở chỗ, thân phận thật của Tôn Ngộ Sắc.

Khuôn mặt Trì Phi Điềm chợt nghiêm túc hẳn lên, thay đổi cách hỏi: “Công ty em có ai quản lý tài khoản Tôn Ngộ Sắc không?”

“Phần lớn thời gian là bộ trưởng bộ tuyên truyền, nghe nói cũng là người của trường Trung học số 1 Tân Thành đấy, tên là…”

“Tên là?” Trì Phi Điềm trợn tròn mắt.

“Tên là…” Đường Thấm vén tóc ra sau tai, hoa trong tay cầm còn chưa được nửa phút thì trước mặt bỗng xông tới một cô bé, dùng tốc độ nhanh như chớp ôm lấy eo Đường Thấm: “Chị ơi, chị có thể trả lại hoa hồng cho em không ạ? Hu hu hu…”

Đường Thấm lắc lắc mãi cũng không đẩy ra được, mũi cô bé bị trời lạnh làm cho đỏ bừng, một chút nước mũi còn chảy ra dính trên… ngực áo khoác cô.

Người qua đường náo nhiệt đưa mắt soi mói.

Đường Thấm: “…”

Trì Phi Điềm: “…” Anh thực sự muốn ném hết mấy cái phong độ thân sĩ, quay đầu yên tĩnh một mình.

Cô bé này chính là người bán hoa ban nãy, hình như đã bán sạch hoa rồi, trên tay cầm theo chiếc rổ không có gì, ăn mặc tương đối phong phanh, khuôn mặt lạnh quá nên đỏ ửng.

“Bé con, em đứng lên trước đi, ngoan lắm…” Đường Thấm tốt bụng nâng cô bé lên, xoa xoa đầu bé, khóe miệng giật giật nhận lấy khăn giấy trong tay Trì Phi Điềm, lau hết nước mũi trước ngực.

“Hoa đã bán rồi sao lại có đạo lý đòi về chứ?” Đường Thấm hơi tủi thân, cô sống vất vả hai mươi sáu năm mãi mới nhận được một bó hoa, nếu lại bị cô bé này lấy đi chắc cô không vui nổi. À không, bông hoa đầu tiên cô nhận được chính là chậu cúc to đùng của ông chủ. [ngọn nến]

“Đằng kia có một anh trai, nói nếu em mang được hoa về, ảnh sẽ trả em gấp ba tiền luôn.” Cô bé không hề do dự bán đứng người mua của mình, trông mong nhìn mấy bông hoa kia, ngón tay nhỏ vân vê góc áo nom đến tội nghiệp.



“…”

“Nếu chị đồng ý, em sẽ chia cho chị mười tệ đi mua trà sữa nhé?”

Chậc, không hổ là tuổi nhỏ đã bước chân vào giang hồ làm ăn…



Nhìn bàn tay trống không, Đường Thấm vô cùng nhung nhớ bó hoa hồng kia, oán niệm nguyền rủa một phen người mua hoa.

Ở nơi xa, Tống Quy Phàm lặng lẽ móc tiền trong ví ra đưa cho cô bé bán hoa, vừa quay người đã hắt hơi một cái.

“Anh ơi, anh không lấy hoa ạ?” Cô bé kì quái hỏi.

“Ờ, ném đi.” Tống Quy Phàm lãnh đạm nhét tay vào túi quần, chân dài bước đi, biến mất trước mặt cô bé.

Đường Thấm và Trì Phi Điềm bên kia đang chen chúc nhau ngoài thang máy, phía trước có vài đôi tình nhân đang anh anh em em, anh moa moa em một cái, em lại moa moa anh một cái, Trì Phi Điềm thấy thế thì rất xấu hổ.

Điểm đến là một khu vui chơi hạng nhất, nên xung quanh chật như nêm cối.

# vậy nên mới nói tại sao lại đi chơi vào cái lễ tình nhân người đè chết người hại mình thảm như chó thế này chứ #!

Đúng lúc ấy, một dòng cảm xúc quái dị không rõ xộc lên não Trì Phi Điềm, từ sau khi bước vào sân chơi anh đã có cảm giác này, luôn nhìn lại phía sau xem thử, nhưng mà giây phút này cảm giác đó bỗng nặng nề hơn, cứ như đang có ai đó dùng ánh mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm vào lưng mình.

Tuy rằng trang phục của anh và Đường Thấm khá đặc biệt, dễ khiến người ta để ý, cơ mà ánh mắt dò xét của người qua đường đều chỉ lén liếc vài lần rồi thôi, ánh mắt kia thì không, nó nhìn một cách quang minh chính đại, nhìn rất đương nhiên, cứ như ánh mắt đố kỵ của chính cung dành cho trắc phi…

Phụt, anh lại nghĩ bậy cái gì vậy chứ.

Phản ứng đầu tiên của Trì Phi Điềm là, Tôn Ngộ Sắc sao?

Anh cố ý nhích lại gần Đường Thấm, Đường Thấm cười cười đưa tay sờ vành tai anh bảo: “Em nhớ hồi còn nhỏ anh từng bị té trúng đây, có một vết sẹo nhỉ?”

“Ơ… Vậy ư?” Đừng có sờ loạn được không hả?!

Quả nhiên, ánh mắt đang dính chặt sau lưng hình như nặng nề hơn một tí, Trì Phi Điềm chẳng biết tại sao, có lẽ nhiều người quá nên cả người anh nóng ran, tim cũng đập hơi nhanh, bình bịch bình bịch, mà trước đó lần đầu tiên tim anh đập như thế là khi gặp Tống Quy Phàm ở họp lớp…

Trì Phi Điềm nhanh chóng nhìn lướt qua phía sau.

Tuy là buổi sáng nhưng trong sân chơi tấp nập người qua lại, liếc thế nào cũng chẳng nhìn ra nổi ai.

Lúc này, khả năng cao nhất sẽ xảy ra chuyện ăn cắp, có lẽ ánh mắt kia đến từ kẻ muốn trộm đồ của anh đấy.

Ngặt nỗi, Trì Phi Điềm sờ lên ngực mình, tại sao tim anh lại đập loạn như thế chứ!

“Vào thang máy trước đi.” Đám người chen lấn nhau đông quá, Trì Phi Điềm vô thức vươn người bao cả Đường Thấm vào trong cánh tay mình, đây hoàn toàn xuất phát từ phong độ thân sĩ cả… Nhưng từ phía sau nhìn lại trông như môi của anh đang đụng lên mái tóc Đường Thấm, vô cùng mập mờ, vành tai gợn tóc mai chẳng khác gì đôi yêu nhau cả.

Ánh mắt kia dường như trắng trợn hơn một chút.

Trong thang máy rất đông người, Trì Phi Điềm bị chen vào trong góc, người ngoài cửa tràn vào như ong vỡ tổ, Đường Thấm thấp giọng gọi một tiếng, hình như cô mất cái gì đó, không biết đã bị đẩy đi đâu rồi.

Lúc Trì Phi Điềm đang nhìn bốn phía tìm cô thì…

Một bóng người thon dài đang đứng trước cửa bỗng nhiên chen ra sau, người trước cửa lập tức lên tiếng chửi bới, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thoáng qua khuôn mặt của người chen tới, ai nấy đều lập tức đỏ mặt lặng tiếng luôn.

# bàn về thế giới chỉ biết nhìn mặt #

“Thật xin lỗi.”

Trì Phi Điềm vô cùng quen thuộc giọng nói này, đầu oong một tiếng, Tống Quy Phàm đứng cách mấy người, đang cố chen lấn qua chỗ anh, ánh mắt đặt trên người anh như tia X quang có thể nhìn thấu tất cả, áo khoác và khăn quàng của hắn bị xô đẩy cho nhăn nhúm, chóp mũi hơi đỏ, cả người toàn là khí chất đi “bắt kẻ thông dâm”.

Toàn thân Trì Phi Điềm không ổn, nháy mắt trong đầu tuôn ra bảy chữ cực lớn: Hắn cũng đang đi hẹn hò sao?!

… Cộng thêm một dấu chấm hỏi và dấu chấm than.

Thang máy đi lên, cất bước có hơi chênh vênh, ở giữa có một người phụ nữ ôm bé con đứng không vững, bé con trong tay khóc lớn, thoáng cái tiểu ra luôn làm cho cả thang máy huyên náo ầm ĩ.

Hai tay Tống Quy Phàm chống bên thang máy, thân thể áp sát qua, vây Trì Phi Điềm trong hai cánh tay mình, hình thành gông cùm xiềng xích tuyệt đối không thể chạy trốn, hai chân bé con liên tục đá đá trên lưng hắn, đá đến mức toàn là dấu chân.



Trì Phi Điềm bị Tống Quy Phàm đẩy tới một góc, mặt hắn dán bên tai anh, không thể cử động. Lúc khuôn mặt vốn đang căng cứng vì lạnh cọ qua chóp mũi Tống Quy Phàm, các tế bào da chợt co lại, anh há miệng run rẩy. Hơi thở của Tống Quy Phàm không hề thu liễm lại, đầu anh oong một tiếng, cổ bắt đầu phiếm hồng.

Phía sau Trì Phi Điềm là cửa thủy tinh trong suốt, liếc nhìn lại là có thể thấy được sự tấp nập bên hồ nước xa xa… nói cách khác, người ở dưới cũng có thể thấy được một người đàn ông mặc áo khoác xanh bị người đàn ông khác áp dưới người, còn trơ mặt mo không biết xấu hổ làm mông khỉ sao??!!

Nháy mắt Trì Phi Điềm cảm thấy trước mắt biến thành màu đen.

Nhiều người quá, mẹ nó, sớm biết thế thì đã không lên chuyến thang máy này rồi! Mấu chốt là, tim anh đang đập rất nhanh, hô hấp hơi khó khăn!

Phù phù…

Phù phù…

Phù phù…

Bình bịch… Bình bịch…

Ơ, tim ai còn đang đập nhanh hơn cả anh vậy?

“Sao anh lại ở đây?” Trì Phi Điềm khó khăn nói, cảm thấy cả người không ổn chút nào, nhất là chỗ đũng quần của anh và Tống Quy Phàm đang dính sát vào nhau… Trì Phi Điềm khóc không ra nước mắt. Gần, gần quá, lỡ như có phản ứng thì làm sao bây giờ?

Anh gian nan đưa tay ngăn giữa hai người, muốn tách xa Tống Quy Phàm một chút… Đợi đã, anh sờ trúng cái gì vậy, sao như áo len thế, là lồng ngực của Tống Quy Phàm…

Tống Quy Phàm cúi đầu nhìn, ánh mắt bỗng trở nên ý vị sâu xa.

Trì Phi Điềm: “…”

Bây giờ đưa tay lên bày ra sự trong sạch của mình có phải đã muộn rồi không?

Không hề để ý sự mờ ám ấy, Tống Quy Phàm duỗi tay nắm lấy tay anh, dùng sức nhéo nhéo, lực không mạnh không nhẹ, xen lẫn vài phần thân mật, kéo anh vào lòng, mạnh mẽ ôm chặt anh. Điều này khiến cho Trì Phi Điềm hoảng hốt, cứ như hai người chưa bao giờ xa cách.

Ôm get√.

Tống Quy Phàm lại cởi chiếc mũ trên đầu Trì Phi Điềm xuống, dịu dàng xoa mái đầu rối của anh, rồi lại sờ sờ thêm mấy cái nữa.

Xoa đầu get√.

Trì Phi Điềm bị một loạt hành động của hắn làm cho đầu óc choáng váng hỗn loạn, không biết phải như nào mới phải.

Ngay sau đó, Tống Quy Phàm đột nhiên cúi đầu xuống, hơi thở ấm áp phả lên cổ Trì Phi Điềm, khiến cho từ đầu đến tai anh tê rần, bất ngờ hơn là…

Hắn bỗng dưng liếm vành tai Trì Phi Điềm một cái.

“…”

Thè lưỡi ra liếm một cái get√.

Cửa thang máy vừa mở ra, người bên trong đã chen lấn ra ngoài, Đường Thấm bị dòng người đẩy sang một bên, đứng trong góc lôi gương nhỏ ra sửa lại tóc mình, lúc cô ngẩng đầu lên…

Vừa khéo nhìn thấy khuôn mặt Trì Phi Điềm lấp ló sau bờ vai Tống Quy Phàm, khuôn mặt anh đã trở nên đỏ ửng, cứ như miếng đậu hũ trắng bị phết sốt cà chua lên.

“Hai người làm gì vậy?” Đường Thấm tò mò hỏi, sau đó chợt kinh ngạc hỏi: “Ông chủ?! Anh, tại sao, tại sao lại ở, ở trong này?”

Hôm nay là lễ tình nhân, thật trùng hợp.

# nhật ký hoa khôi giảng đường #

Ngày 14 tháng 2 năm 2015

Em ấy và cô nàng váy hoa đi với nhau ở phía trước, tôi sắp phát điên rồi.

Em ấy còn tặng cô ta hoa hồng, tôi phải cướp lại, nhưng mà cướp lại rồi cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, đã ô uế mất rồi.

Tiểu Trì nói phải tắm rửa, xoa đầu, ôm ôm, thè lưỡi ra liếm một cái, sẽ đưa được em ấy về.

Ban ngày không có chỗ tắm rửa, tôi có thể không làm theo trật tự không nhỉ?

Nếu như thất bại thì sẽ thử thêm lần nữa.

Cho đến khi em ấy ngoan ngoãn về cạnh tôi mới thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play