Hà Tự đứng thẳng lên, nhìn người nọ đang từ từ bước xuống cầu thang với túi trên tay.

"Trịnh Đán, cậu muốn làm gì."

Hà Tự bị một trận cười điên cuồng..

"Làm gì?" ánh mắt Trịnh Đán rất ủ rũ, cũng có thể là bởi vì cả người trong khoảng thời gian này gầy yếu bộ dáng da bọc xương, cảm giác như bị ép tới tuyệt vọng.

"Cậu biết bọn họ nói gì sau lưng tôi không?"

Đấy không là cậu tự làm bậy rồi không sống nổi sao? Hà Tự ở trong lòng nghĩ.

"Định Nghi bây giờ cô ấy không thèm liếc nhìn tôi lấy một cái." Khi nói đến Sở Định Nghi, Trịnh Đán trở nên dịu dàng trở lại, vừa nãy với bây giờ quả thật như hai người khác nhau.

"Đều tại cậu!" Trịnh Đán lại trở nên hung dữ, "Nếu không phải cậu xuất hiện, cô ấy đã sớm ở bên tôi rồi!"

Hà Tự cảm thấy Trịnh Đán hiện tại liền giống như bị thần kinh, lật mặt so với chính mình còn nhanh hơn.

"Không phải, cậu muốn làm gì a."

Hà Tự sống lưng thoáng cong, chân trái dời đi, từng chút một chạm đất: "Trịnh Đán, tôi còn chưa tìm cậu đâu? Cậu thật giống như quả hồng mềm."

"Tìm tôi? Tìm tôi như thế nào? Cậu thật sự là muốn đánh tôi sao?" Trịnh Đán khóe miệng nhếch lên rõ ràng, nhưng vẫn như cũ ảm đạm xuống, ngay sau đó hắn tự mình đáp: "Được, chiều nay bốn giờ, ở cái cây nhỏ sau trường......"

"Hai em đang làm gì ở đó?"

Trịnh Đán cùng Hà Tự đồng thời nhìn về phía phát ra âm thanh, là giáo viên dạy Hóa của lớp bọn họ, cô đang đứng ở đầu cầu thang cách đó không xa.

Hà Tự mở miệng nói trước: " Em đi lấy sạc dự phòng, lão sư không đi xuống sao?"

Giáo viên Hóa nói với giọng nhẹ nhàng và chậm rãi: "Có mấy bạn vừa mới nộp vở bài tập Hóa Học, cô muốn sửa trước một chút.", "Đúng rồi, hôm nay các em chạy 1000m, cố lên, lát nữa cô sẽ xuống xem các em. "

Hà Tự có chút xấu hổ, cậu ngày thường trong lớp Hóa Học không nghe giảng, hơn nữa bài tập Hóa thường xuyên không làm. Khi giáo viên kiểm tra tạm thời, cậu đều chép lại đống rối não của Từ Kiến Trừng, giáo viên Hóa vẫn rất hiền lành, chính mình thật là.......

Chẳng phải ý tốt gì.

"Cảm ơn lão sư", Hà Tự cười nói, hai ba bước chạy lên cầu thang, đem Trịnh Đán bỏ lại sau lưng.

Chờ đến khi Hà Tự từ trong ngăn bàn làm rối tung tìm sạc dự phòng, lễ khai mạc đã bắt đầu, ghế của cậu đặt ở trên bàn, ghế của Từ Kiến Trừng cũng thế, trên bàn có đầy đủ giấy tính, sách bài tập, sách giáo khoa, đồ ăn nhẹ và bánh quy. Hà Tự kiên nhẫn sắp xếp sách vở gọn gàng, trước đây cô giáo dùng sách giáo khoa cho tiết học, Hà Tự đều nói năm phút dùng sách, tìm sách một giờ.

Cậu đặt lại các sách giáo khoa và sách bài tập thường dùng ở một nơi thuận tiện ở trên cùng, sách giáo khoa về nghệ thuật tự do ở bên dưới.

Chỉ trong một thời gian, Hà Tự đã nóng người đổ dầy mồ hôi, cậu rất ghét thu dọn đồ đạc.

Hà Tự cởi đồng phục học sinh khoác lên tay, cầm sạc dự phòng đi ra ngoài cửa, thì gặp Sở Định Nghi đang từ phòng vệ sinh bên kia hành lang chậm rãi đi ra, cúi người ôm bụng, Sở Định Nghi thấy Hà Tự liền sững lại, xoay người chạy vào phòng vệ sinh.

Xoay người kia một cái chớp mắt, Hà Tự thấy trên quần Sở Định Nghi có một mảng màu đỏ không rõ ràng.

"Ai, đồng phục này cho cậu." Hà Tự đi qua, đưa đồng phục trên tay cho Sở Định Nghi: "Lấy cái này che một chút đi."

Hà Tự xoay người, không nhìn nữ sinh trước mặt: "Không cần trả tôi."

Cậu nhớ rõ lần trước Từ Kiến Trừng giúp cậu giặt đồng phục, chính mình có mang theo để trong ngăn bàn, Hà Tự từ trong ngăn bàn tìm bộ đồng phục.

Dù sao thì cậu cũng không tham gia lễ khai mạc.

Hà Tự từ trong ngăn bàn tìm ra bộ đồng phục, bộ đồng phục này đều bị nhàu nát với sách vở

Cậu cũng không chê, vẫy vẫy liền để trên cánh tay, hai ba bước đi xuống lầu.

Phải nói là từ trên cao nhìn xuống sân thể dục phía dưới thực sự là một cảnh khá sốc, nhưng đáng tiếc sân thể dục ở R trung hơi nhỏ, chẳng trách các lãnh đạo lại thích nhúng tay vào bộ môn lăn lộn người đến vậy.

Sau lễ khai mạc, mọi người trên sân thể dục đứng thẳng, lắng nghe lời phát biểu của vị lãnh đạo: "Trong mùa nắng đẹp và hoa hồng ngọt ngào này, chúng ta đã chờ đợi từ lâu ..."

Hà Tự nghe được mơ màng sắp ngủ, nắng hôm nay ấm áp nhưng không độc, gió nhẹ nhưng không buốt giá, nên cậu dựa vào bức tường đằng sau mà ngủ thiếp đi một lúc.

Sáng nay muốn ngủ, ngày thường đi học cậu cũng như vậy.

Chờ đến đi đội ngũ hình vuông bên ngoài náo nhiệt, Hà Tự liền bị đánh thức.

"Cậu buồn ngủ lắm à, tối hôm qua mấy giờ đi ngủ." Ngô Ưu hỏi cậu.

"Khi nào ngủ, khi nào ngủ vậy." Hà Tự đáp, cậu liếc mắt một cái, như thế nào đầu lại dựa trên vai Từ Kiến Trừng?

Cậu còn nhớ rõ mình nhắm mắt lại trước, Từ Kiến Trừng còn cách mình một đoạn rất xa.

Hà Tự ngẩng đầu, chưa nói cái gì, xoay cổ vài cái.

"Vậy cậu khi nào ngủ vậy a?" Ngô Ưu lại hỏi

"Không biết." Hà Tự cảm thấy Ngô Ưu giống như mười vạn câu hỏi vì sao, luôn là đánh vỡ nồi niêu hỏi từ đầu đến cuối.

Ngô Ưu còn muốn nói cái gì đó, nhưng lại bị lớp trưởng gọi lại.

"Làm gì?"

"Giúp tôi chia bảng tên."

"Cậu không có tay chân sao?"

Ngô Ưu tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn đứng dậy giúp lớp trưởng phát bảng số.

Hà Tự cẩn thận nhìn lớp trưởng Tống Hiểu Đình của bọn họ, sau đó ghé vào bên tai Từ Kiến Trừng nói: "Ay, cậu thử nói xem, có phải lớp trưởng thích Ngô Ưu hay không a."

"Có lẽ."

Từ Kiến Trừng lãnh đạm trả lời, nhưng hắn đột nhiên phản ứng lại, khẩn trương hỏi: "Cậu thích cô ấy?"

"Tôi thích ai?"

Hà Tự cẩn thận quan sát từng cử động của Tống hiểu Đình: "Ngô Ưu hay Tống Hiểu Đình?"

"Coi như tôi chưa nói......."

Hà Tự: "?"

"Cậu tránh ra!"

Một tiếng hét rất lớn, không ít người quay đầu nhìn Quý Ảnh.

"Đừng cả ngày đi theo phía sau tôi được không hả?"

Lý Tư Bội trong tay còn cầm chai *Evian, cẩn thận mà lại co rúm đứng ở nơi đó.

*Evian là một loại nước khoáng đóng chai


"Được được được, cậu không đi, tôi đi!"

"Giải tán đi, tất cả giải tán đi."

Ngô Ưu vừa chia bảng vừa ở chung quanh xem mọi người tàn cuộc: "Có gì thú vị a, mỗi ngày ở phòng học xem còn chưa đủ a."

"Của hai cậu."

Một cái là Hà Tự số 100 chạy 1000 mét, một cái là Từ Kiến Trừng số 111 chạy 4×100 tiếp sức.

"Đây là ghim để gắn bảng tên, cất đi a."

Hầu hết mọi người đều chạy ra phía đường băng của sân thể dục cổ vũ, hơn phân nữa khán đài đều trống không, Hà Tự không đi, cậu không quen biết ai, chẳng cần cổ vũ.

Nhóm nam sinh ban một dựa vào phía sau, không biết người nào có bài Poker nói là muốn chơi bắt súng đạn phi pháp. Hà Tự không phải người thành phố B, hơn nữa cậu cũng không thành thạo bài Poker mạt chược, những người xung quanh nói với cậu một lần, cậu đại khái cũng hiểu quy tắc chơi, khi xáo bài, nếu trong bài mình có quân át chủ bài thì nghĩa là mình là quân đen, quân đen tương tự như Boss phía sau, hơi giống với *đấu địa chủ, nhưng bất quá đấu địa chủ Hà Tự trước đây không chơi được, cậu cũng không không tốt việc này, có thể hôm qua  đã thức khuya cả đêm, đầu óc có hơi mơ hồ, đánh mấy ván cậu luôn thua, đơn giản không đánh nữa, lấy điện thoại từ trong túi ra, bắt đầu một mình ăn gà.

*Đấu địa chủ: Dou dizhu ( :斗地主 ; :鬥地主 ; : dòu dìzhǔ ; : dau 3 dei 6 zyu 2 ; .: 'đánh chủ nhà') là một thuộc thể loại tài và . Nó là một trong những phổ biến nhất được chơi ở Trung Quốc.

Dou dizhu được mô tả là dễ học nhưng khó thành thạo , đòi hỏi tư duy toán học và chiến lược cũng như thực hiện được lên kế hoạch cẩn thận. không thích hợp khi chơi dou dizhu . Người chơi có thể dễ dàng chơi game với một bộ dou dizhu mà không cần bộ quần áo in trên bộ bài. Các biến thể ít phổ biến hơn của trò chơi tồn tại ở Trung Quốc, chẳng hạn như dou dizhu bốn người chơi và năm người chơi được chơi với hai gói thẻ.


"Tại sao không đánh nữa?" Từ Kiến Trừng quay đầu hỏi.

"Không thú vị." Hà Tự trả lời.

"Tôi cùng cậu ăn gà" Từ Kiến Trừng nói

"Đừng, cậu chơi với bạn cậu đi."

Hà Tự sợ nhất phiền toái người khác, chính bản thân cũng làm cậu phiền toái.

Từ Kiến Trừng ngoài miệng không nói gì lại, nhưng lại đem bài trong tay bỏ xuống. Lấy điện thoại ra cùng cậu ghép cặp ăn gà.

Hà Tự ngây người một lúc, Từ Kiến Trừng rất nhanh đã gửi cho cậu lời mời nhảy dù.

Lúc mang con gái đi, Hà Tự một mình có thể đánh bại mười phân vẹn mười, cậu vừa là thần súng tàn bạo, thần gà bạo tẩu, vua súng.

Nhưng khi bắn với Từ Kiến Trừng thì không sao, phối hợp rất ăn ý.

Nhưng càng về sau, cậu cảm thấy  mình thật ngu ngốc, cầm súng không cầm được, đi đứng không tốt, bấm máy ngắm cũng không chuẩn, mỗi lần bị đánh ngã, Từ Kiến Thành luôn là người tới đỡ, ném cho cậu thuốc, giáp ba, mũ ba, tám cái kính, lần nào airdrop cũng để cho cậu lấy trước, thiết bị nhìn đêm phù hợp tốt bên trong cũng cho cậu lấy, nhưng vào tay cậu liền như rác rưởi.

Thật là quá mất mặt, Hà Tự nghĩ.

Chơi một ván, lại là như vậy, lần này Từ Kiến Trừng còn không kịp tới kéo cậu, cậu đã bị người khác bắn một phát vào đầu, làm cho Hà Tự tâm tình vốn vì Trịnh Đán phá hỏng mà buồn bực.

"Không chơi, không chơi!" Hà Tự duỗi chân ra, hét lên.

Từ Kiến Trừng quay cuồng xoa xoa Hà Tự, sau đó tự mình cũng trở về sảnh trò chơi.

Hà Tự bị xoa như vậy, lại cảm thấy mình như một đứa tre gây cơ vô lý, một bụng khí không chỗ phát tiết.

"Ngày mai mấy giờ đi Happy Valley a?"

Hà Tự quay đầu nhỏ giọng hỏi.

"Khoảng 7 giờ, tôi chờ ở trạm gần nhà cậu."

"Hai ngươi các cậu đang âm mưu bí mật cái gì, Hà Tự cậu không chạy 1000m sao? Nên đi kiểm duyệt rồi kìa."

"Phải không?"

Chính cậu cũng không nghe thấy: "Nên đi kiểm duyệt? Tôi còn chưa dán bảng tên!"

Hà Tự luống cuống tay chân đi tìm ghim.

"Tôi đưa cho cậu, cậu đừng tìm nữa.", Từ Kiến Trừng bỏ điện thoại di động trên tay xuống.

"Oh."

Hà Tự đột nhiên liền im lặng, nhìn Từ Kiến Trừng quỳ gối trước mặt mình.

Từ Kiến Trừng cúi người, kiên nhẫn giúp Hà Tự gắn bảng tên "Nếu tôi có đâm trúng cậu thì cậu kêu lên một tiếng."

"Đau."

"Nó đâm vào đâu?"

Từ Kiến Trừng lập tức khẩn trương.

Hà Tự lưu manh nói: "Chỗ nào cũng không đâm, chỉ là muốn hét lên thôi."

"Cậu tại sao lại hư như vậy a."

Từ Kiến Trừng thuận tay nhéo tai Hà Tự.

Hà Tự cả người giật mình một chút, nháy mắt tai liền đỏ như tôm luộc.

Từ Kiến Trừng giúp cậu sửa lại bảng tên, Hà Tự đứng dậy, chung quanh đám nam sinh đánh bài highfive với cậu, vỗ tay cổ vũ.

Từ Kiến Trừng cũng cùng cậu đứng dậy, cùng cậu đi xuống bậc thang.

Hà Tự quay đầu nhìn hắn đầy thắc mắc.

Từ Kiến Trừng nói: "Đi cùng cậu."

Hà Tự liếc liếc nhìn, một người vùi đầu bước nhanh xuống cầu thang..

"Bên này." Từ Kiến Trừng nói từ phía sau.

Hà Tự lại tức giận mà quay đầu, đi về hướng Từ Kiến Trừng chỉ.

Các giáo viên đều ở bên cạnh đường băng, giáo viên Ngữ Văn cùng giáo viên Hóa Học đều mỉm cười dịu dàng với cậu: "Hà Tự, cố lên a!"

Hà Tự cười đáp lại: "Cảm ơn lão sư."

Một tuần trước khi nhà trường cho biết sẽ tổ chức đại hội thể dục thể thao, mỗi ngày có rất nhiều người sau khi tan học liền ra sân thể dục chạy vài vòng, một số tập nhảy cao nhảy xa. Hà Tự cái gì cũng không luyện tập. Lúc này mới bắt đầu cảm thấy bối rối, tim đập thình thịch.

"Từ Kiến Trừng!" Hà Tự hét lên.

Từ Kiến Trừng đứng ở ngoài đường băng mỉm cười nhìn về phía cậu.

Kỳ thật Hà Tự cũng không biết tại sao mình lại gọi Từ Kiến Trừng, nhưng cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

Những người chạy khác duỗi eo, thắt lại dây giày, Hà Tự đứng ở chỗ đó như khúc gỗ, cậu trước khi chạy chưa bao giờ khởi động, huống chi là buộc dây. Người buộc dây giống như căng thẳng quá mức, bên cạnh đó, dây giày bình thường không dễ mở như vậy, dây giày của chính mình cũng giống như quần tây, buộc lộn xộn, không biết bao nhiêu nút chết, chính mình trước kia cũng lười gỡ.

Một đám người vây quanh, tất cả đều tới xem nam sinh chạy 1000 mét, Ngô Ưu dắt Tống Hiểu Đình đứng bên cạnh Từ Kiến Thành, hét lớn: "Hà Tự cố lên!" Tống Hiểu Đình bên cạnh cũng hét lên: "Hà Tự cố lên!" Hà Tự cười cười với bọn họ, quay đầu lại quét tới một bên Sở Định Nghi, bộ đồng phục cậu đưa cho cô không biết đã đi đâu rồi, Sở Đình Nghi cười với cậu, Hà Tự quay đầu đi, mặt vô cảm.

Tiếng súng bắt đầu vang lên.

- Hoàn chương 18 -
Edit by motcaitendangiu😑😑

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play