Hà Tự sau khi kết thúc bốn tiết học buổi chiều vô cùng vất vả, trường cao trung R không có tiết tự học buổi tối cho học sinh cấp 3, hết tiết học buổi chiều liền trực tiếp tan học, có vài người ở phòng thí nghiệm tiếp tục chuẩn bị cho cuộc thi, còn có vài người đi vào sân vận động chơi bóng.
Hà Tự vừa mới chuyển trường tới đây, đối với các hoạt động ngoại khóa hoàn toàn không biết gì cả.
Cậu đeo cặp sách trên lưng đứng trên ngoài hành lang bên ngoài phòng học, qua khung cửa sổ nhìn thấy mọi người từ cầu thang đổ xuống tứ phía.
Hành lang không có điều hòa, trong phòng học điều hòa cũng đều đóng, hơi thở mọi người dày đặc không thở nổi. Cao trung R bất kể nam hay nữ đồng phục mùa hè đều là quần đùi, Hà Tự ngồi buổi chiều bốn tiết học, cảm giác đầu gối của mình ở dưới đều bị đông lạnh ngắt, đứng lên cảm thấy run.
Nhìn một lát, khu dạy học trước cửa khôi phục lại bầu không khí an tĩnh, ngẫu nhiên có mấy bạn học sinh cầm theo cặp sách vội vội vàng vàng chạy đi.
Hà Tự lúc này mới sờ vào đồng phục, trong tay áo thuận rơi xuống hộp thuốc.
Mở hộp thuốc lá, nhìn kĩ và chọn một điếu mojito.
Lúc châm thuốc, Hà Tự lục trong túi quần tìm mãi cũng không thấy bật lửa. Như thế nào lại không có ở đây? Ngày hôm qua, cậu biết trước khi lên máy bay, kiểm an muốn thu bật lửa liền cố ý không lấy, sáng nay ở dưới lầu vào quầy tạp hóa mua cái bật lửa, so với bình thường đắt hơn hai tệ, sau khi tan học buổi tối liền không thấy. Hà Tự trong lòng bực tức không thành, một chút liền đứng dậy, đặt cặp sách dưới đất, cẩn thận toàn thân trên dưới tìm kiếm lại.
"Chết tiệt? Tại sao không có?" Hà Tự đạp vào chiếc cặp nằm dưới mặt đất.
"Bỏ đi" Hà Tự thở dài, đành lòng mà khom thắt lưng, chuẩn bị xách cặp dưới đất lên để về nhà.
"Muốn mượn bật lửa không" Từ Kiến Trừng đem bật lửa đưa tới trước mặt Hà Tự.
Cậu nhìn lên, hắn là bạn ngồi cùng bàn với cậu, Từ Kiến Trừng.
"Cảm ơn"
Có khói có phải Bồ Tát hay không, Hà Tự không biết, nhưng có thể cho cậu mượn bật lửa chính là Bồ Tát.
Hà Tự ngậm thuốc lá, cúi đầu hướng về Từ Kiến Trừng trong lồng ngực khẽ rung.
Từ Kiến Trừng lớn lên cao, Hà Tự cũng không thấp. Nhưng từ góc nhìn của Từ Kiến Trừng có thể nhìn thấy cái cổ gầy của Hà Tự.
Bình thường nam sinh không để tóc dài, cho nên cổ phía sau nhiều hoặc ít đều bị phơi nắng mà đen, nhưng Hà Tự không có. Không chỉ không có, Từ Kiến Trừng còn có thể nhìn rõ mạch máu màu xanh nhạt trên cổ cậu.
"Cậu không hút thuốc?" Hà Tự vừa nói vừa đem hộp thuốc thẩy tới trước mặt Từ Kiến Trừng.
Hộp thuốc của Hà Tự không tránh khỏi được sự chú ý của nam sinh, hộp thuốc có màu bạc cổ, đựng các loại thuốc lá khác nhau, nghĩ muốn rút cái nào liền rút cái ấy.
Từ Kiến Trừng lấy một điếu việt quất, lễ phép nói:" Cảm ơn."
Trên hành lang im ắng không có một bóng người, chuông tan học vang lên, Hạ Tự nâng tay nhìn đồng hồ, còn sớm. Cậu đem cửa sổ kéo ra, búng búng tàn thuốc.
"Cậu là người ở đâu?" Từ Kiến Trừng cố ý hỏi, trên thực tế hắn biết, nhưng chỉ là muốn nghe cậu nói lại thôi.
"Q thị" Hà Tự trả lời mà không ngẩng đầu lên mắt mở to, chiều hôm nay cậu thành thật trả lời vấn đề này liền đều mau đem mồm mép phá hư.
"Lâm Hải?"
Hà Tự ừ một tiếng, nhân tiện thở ra một màn sương khói.
"Cậu là người lai?"
Hà Tự lắc lắc đầu:" Tôi giống người lai?" Hốc mắt của cậu sâu hơn người bình thường, nhưng lại không sâu lắm, sống mũi cao thẳng, thoạt nhìn rất dễ nhận là người lai.
Hà Tự quay mặt lại, để Từ Kiến nhìn mình tùy ý đánh giá.
Khóe miệng Từ Kiến Trừng không tự chủ nhếch lên một chút, xoay người, cùng cậu nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Vì sao cậu chuyển đến đây a."
"Do công tác của cha mẹ thay đổi nên chuyển tới đây." Hà Tự đem đầu thuốc dập tắt, lại lấy một điếu thuốc khác từ trong hộp, có ý bảo Từ Kiến Trừng châm lửa.
Trên thực tế tùy công tác cha mẹ điều động, cũng chỉ là tùy ba cậu mà thôi, cậu sợ hắn hỏi nhiều, mơ hồ mà vùng qua.
Từ Kiến Trừng lấy bật lửa trong túi ra, ngoan ngoãn giúp cậu châm lửa.
Cậu hít một hơi thật sâu:"Còn hút không?"
Từ Kiến Trừng lắc đầu.
"Cậu không về nhà sao?" Hà Tự hỏi
Những đám mây lửa lớn ngoài cửa sổ đang bay chậm theo gió, đó là một loại đất cam nhẹ nhàng, có thể là thí nghiệm đã kết thúc mà các đàn em lưng đeo cặp sách xuất hiện vừa cười, vừa nói từ phòng thí nghiệm đi ra. Trên cửa sổ, một hình bóng được phản chiếu.
"Chờ người." Từ Kiến Trừng trả lời.
Cậu gật gật đầu, hút thêm hai ba ngụm thuốc rồi đem tàn thuốc trong tay ấn xuống:"Tôi phải đi rồi, tạm biệt."
"Tạm biệt."
Ba của Hà Tự- Hà Văn Viễn không biết vì sao lại thuê được khu phòng cách cao trung R khá gần, chỉ hai trạm dừng tàu điện ngầm, nhưng là vì để ngừa bất trắc, cậu vẫn mở di động ra tra bản đồ, cậu không muốn lạc đường, nên cứ như vậy tiến vào trạm khi tàu còn chưa đến, phải chờ một lát, nhìn kỹ hướng của nhà ga trước khi vào tàu.
Rốt cuộc là người xa quê.
Hiện tại còn không phải giờ cao điểm buổi tối, người trên tàu điện ngầm cũng không tính là nhiều, Hà Tự nắm lấy tay cầm, xem qua lịch sử trò chuyện.
Nhân duyên của Hà Tự không tồi, ít nhất ngoài mặt thoạt nhìn là như thế, cậu vừa mới đi đã có rất nhiều người hỏi han, bất quả đại đa số mọi người đều nói là"Nhớ cậu","Chúc cậu thuận buồm xuôi gió","Hảo hảo cố lên"linh tinh, cậu trả lời cảm ơn từng cái.
Kéo đến tin nhắn cuối cùng, có một cô gái hùng hồn gửi ba đoạn tin giống như một bài văn, Hà Tự sau ba giây xóa rồi hoàn, cuối cùng cũng gửi lại hai chữ:"Cảm ơn."
Tuy rằng nhân duyên không tồi, nhưng chưa từng có bạn thân, dù sao cũng phải tự mình bước đi, đường ai nấy đi. Thay vì bị đâm thủng bởi sự ngăn cách cuối cùng, tốt hơn là thoát ra khỏi nó ngay từ đầu.
Màn hình tự động tắt, thần kinh Hà Tự có vẻ căng thẳng cũng buông lỏng, thông báo ga tàu điện ngầm lại vang lên, là trạm này, cậu theo dòng người xuống tàu điện ngầm, vẻ mặt cứng đờ, tê dại.
Hà Tự choáng váng khi nhìn vào lối ra.
Cửa A? Cửa B? Cửa C? Cửa D?
Rốt cuộc cái nào mới là cửa mà cậu muốn ra?!
Hà Tự không tìm thấy lối ra từ hướng dẫn nên gọi bảo vệ, khi ra khỏi trạm cậu bật bản đồ đi bộ, đợi đến khi ra ngoài đứng đi theo hướng dẫn vừa thấy, cậu chọn cửa ra xa nhất so với nhà của cậu.
Con mẹ nó!!!
Trên thực tế, tùy cha mẹ công tác điều động, chuyển trường chỉ là một phần nguyên nhân, cậu đã mười sáu mười bảy tuổi, cũng không phải đứa trẻ chưa cai sữa, làm gì ba đi đâu cậu phải đi đó? Huống chi Hà Văn Viễn là người có thể có hoặc không trong cuộc sống hai mẹ con bọn họ, mười mấy năm qua, số lần Hà Tự thấy Hà Văn Viễn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, Hà Tự ước gì ly xa Hà Văn Viễn một chút, cuối cùng vẫn là vì tài nguyên giáo dục của thành phố B.
Mẹ của Hà Tự- Thẩm Hoan vì con cái của mình có thể tiếp thu chất lượng giáo dục tốt, quyết tâm, một chân đem con trai chính mình nuôi dưỡng mười mấy năm đá đến bên người Hà Văn Viễn.
Đá người đến bên Hà Văn Viễn cũng không xem ý của Hà Tự như thế nào, nói đá liền đá, cậu chẳng lẽ sinh ra chỉ để bọn họ chơi đùa thôi sao?
Hà Tự một chút cũng không vui, cậu đúng là một đứa nhỏ chưa cai sữa, cậu nhớ mẹ a.
Hà Tự vừa vào cửa liền đem cặp sách quăng xuống mặt đất, nhân tiện còn đạp mấy đạp cho hả giận.
Lúc này còn chưa vào thu, ban ngày còn dài, ba còn chưa về, Hà Tự một mình đối diện với căn nhà trống trải, ánh sáng và bóng tối hắt vào phòng nhỏ, bụi bay tung tóe theo ánh sáng.
Nói không cảm thấy mất mát chính là giả.
Tuy rằng cậu ở cấp hai từ ngày đầu mỗi ngày đều phải học tiết tự học buổi tối đến 10h mới tan học, về đến nhà liền 10h rưỡi, nhưng Thẩm Hoan mỗi đêm đều ở ngồi trên sofa lầu một để chờ mình.
Vạn nhà được thắp sáng rực rỡ, và luôn có một ngôi nhà thuộc về bạn.
Hà Tự vừa mở tủ lạnh ra, bên trong rỗng tuếch, chỉ có vài bẹp rau héo úa.
Cậu rất đói a.
Hà Tự gửi tin nhắn Wechat cho Hà Văn Viễn, hỏi ông có về ăn cơm hay không, không trả lời, gọi điện thoại cũng không trả lời, không biết ông không có Internet hay đang bận, cậu cũng không biết.
Vẫn là gọi điện thoại, lúc mở mục thông tin click kết quả mới phát hiện, hắc! Mình căn bản không có số của ông ấy.
Hà Tự vò vò tóc, định đi siêu thị mua gì ăn, khi đi ngang qua cửa lại tức giận mà đạp mấy cái lên cặp sách nằm trên mặt đất, ly nước tội nghiệp không bóp được lăn sang một bên, Hà Tự lại đá một cước cho nó văng thật xa, lúc này mới mở cửa đi ra ngoài.
Các siêu thị lớn gần nơi công cộng đông đúc, đặc biệt là khu nhà cho thuê.
Hà Tự vào siêu thị liền tiến thẳng đến khu thực phẩm, gia vị, cà chua, cà ri.... Nhìn trúng cái nào liền lấy cái đó, ngày thường có Thẩm Hoan quản cậu, Hà Tự ăn bao khoai lát còn phải lén lút, chờ ăn xong còn phải đem túi khoai lát tiêu hủy, bằng không bị phát hiện chính là một tràng lải nhải.
Cho đến khi khoai tây lát trên kệ đã bỏ hết vài xe đẩy, lúc này Hà Tự mới mỹ mãn mà đẩy xe đẩy rời đi.
Hà Tự đi dạo trong siêu thị với chiếc xe đẩy, cậu vẫn chưa muốn về, nơi kia vừa lộn xộn vừa đông đúc, quả thực không thể gọi là nhà. Khi họ ở R thị, gia đình họ sống trong một khu vườn với một căn nhà thông tầng ở tầng 1. Mặc dù nó không phải là tốt nhất nhưng ít nhất nó cũng không tồi tàn. Cậu cũng biết nhà ở thành phố B rất đắt, nhà ở khu trường học còn đắt hơn, nhà ở khu trường học R là đắt nhất. Khi nóng nhất, một mét vuông có thể tới 100.000 tệ nhưng... Sự khác biệt với tổ yến là gì?
Khi tính tiền, cậu nghe được âm thanh từ đằng sau bác gái cằn nhằn.
..................
"Nếu cháu trai của tôi có thể thi đậu vào trường cao trung R thật sự là muốn thắp nhang cảm tạ!'
"Lên không được R trung không phải còn có B trung sao."
"Cái này sao có thể giống nhau được?"
"Một chân bước vào R trung, liền tương đương với một chân bước vào bản trọng đại môn."
............
Chân trái Hà Tự không ngừng chạm xuống đất, trong lòng hy vọng nhân viên thu ngân có thể nhanh lên, nhanh lên, không các bác gái phía sau sẽ lao lên túm lấy cậu để hỏi, cậu không thể trả lời được a.
Trường học ở đây đồng phục kỳ thật đều giống nhau, đều là đỏ trắng đan xen, quê mùa lạc hậu đến chán. Nhưng mà R trung không giống vậy, ở sau lưng sẽ in lại tên trường học, đây là trường cấp ba đứng đầu cả nước, hàng năm có 2/3 giải Vàng Olympic của thành phố B được gửi từ Qingbei, tỷ lệ là 99,9%. Học sinh thành phố chen chúc nhau để được vào R trung.
Thu ngân chậm rãi cầm máy quét mã, Hà Tự thu ngân quét mã, liền cầm đầu gửi mã QR cho cô quét mã, xách túi đi ra ngoài hóng gió.
"Đều tại cô cả, cậu nhóc kia đi mất rồi, thật là......"
Hư vinh nho nhỏ của cậu đã được thỏa mãn, sự cô đơn và bối rối mà cậu rời nhà để đi học đã biến mất một chút.
Tiến vào R trung, không riêng học sinh phải thi tập trung mà còn phải phỏng vấn phụ huynh, cậu thừa nhận ba cậu cho cậu đi cửa sau, lấy kết quả học tập trước kia của Hà Tự hiểu rõ kiểm tra ở thực nghiệm ban trung không lưu thu kết quả, R trung thêm cậu một cái không nhiều lắm thiếu cậu một cái không ít lắm.
Lúc Hà Tự mở cửa cầm theo một bao lớn đồ ăn vặt, cặp sách còn nằm ở vị trí cũ, Hà Tự duy trì đá nó khi không ra bộ dạng gì nữa, ba cậu còn chưa trở về.
Sau khi bài tập đều làm xong một nửa, mới nghe được âm thanh chìa khóa mở cửa.
Hà Văn Viễn về nhà.
Hà Tự không lên tiếng.
Hà Văn Viễn nói:"Ăn cơm chưa? Muốn ăn cái gì, ta đi tiệm cơm dưới lầu mua cho con một phần."
"Đã ăn rồi, không cần."
Hà Văn Viễn đến phòng bếp vừa thấy phòng bếp sạch sẽ như chưa có ai đụng vào, nhãi ranh tính lừa ai đấy?
"Hà Tự cái này mà con kêu đã ăn rồi?!" Hà Văn Viễn giận sôi máu, gào rống âm thanh như là hoàng chung đại lữ, cậu có chút ngạc nhiên, bút chì bấm trong tay ngòi còn một chút đã gãy.
"Con thật sự đã ăn rồi." Hà Tự đè nặng giọng nói trả lời
Cậu ăn thật, ăn khoai lát đến căng bụng.
Hà Văn Viễn đứng ở cửa phòng Hà Tự tiếp tục kêu lên: "Lừa ai đấy?! Trong nồi đồ ăn thừa đều không có!"
Bởi vì trường cao trọng điểm đều ở nội thành cũ, phòng thuê đều đã 80-90 năm nhà cũ, chất lượng cùng hiệu quả cách âm có thể giảm, Hà Tự hoài nghi Hà Văn Viễn một gào, âm thanh có thể đã vang cả khu trọ.
Hà Văn Viễn cũng coi như là phần tử trí thức, như thế nào lại nóng nẩy như vậy?
"Con ở bên ngoài ăn qua." Hà Tự thay ngòi bút tiếp tục viết.
Hà Văn Viễn nghe thế câu nói cũng bớt nóng giận, nửa ngày mới trả lời: "Con ở bên ngoài ăn qua à, tiền đủ dùng sao?"
"Đủ."
" Thế à, con học bài đi."
Bài tập rất đơn giản. Học kỳ mới ngay từ đầu bài tập đều rất đơn giản, đơn giản chính là chuẩn bị bài. Hà Tự viết xong bài tập, một lúc sau lại làm đề ngoại khóa.
Thẩm Hoan gọi điện thoại tới, hỏi cậu ở trường học mới đã quen chưa? Thuê phòng ở thế nào? Buổi tối ăn cái gì? Hà Tự đơn thanh ứng hòa. Mẹ con hai người đơn giản trò chuyện vài câu, liền tắt điện thoại.
Cậu nhớ nhà.
Hà Tự xoa xoa mắt, đã sớm leo lên giường, ngày mai là ngày thứ hai cậu tới cái lớp kia, và là ngày đầu tiên của lớp học chính thức, cậu không muốn ngủ gật trong lớp.
Ngày hôm sau, đồng hồ báo thức còn chưa báo, cậu đã thức dậy do đồng hồ sinh học từ trước.
Bên ngoài trời đã sáng.
Trái tim như thế nào lập tức nhảy lên cổ họng, cầm lấy đồng hồ trên bàn nhìn, đã sáu giờ? !
Một lát sau mới kịp phản ứng, mình đã không còn ở nhị trung, mới 6 giờ a.
Nhị trung mỗi ngày sáng sớm 6 giờ bắt đầu lên sớm để tự học, có mấy học tỷ, học trưởng thậm chí 5 giờ rưỡi đã đến phòng học để học tập.
Hà Tự không thể, cậu thật lười a. 6 giờ bắt đầu tự học cậu có thể kéo dài tới 5 giờ 55 mới rời giường, dư lại năm phút đánh răng rửa mặt liền mạch lưu loát, xong hết liền lấy tốc độ lao tới 1000 mét mà chạy đến khu dạy học, R trung 8 giờ đi học, 7 giờ rưỡi tự học, 7 giờ ra cửa là được, cậu không vội.
Hà Tự nằm ở trên giường nhìn bài cũ một lúc, bất quá không thể nhớ được, trong phòng thuê này giường quá mềm, ngủ một đêm eo liền cộm không được thoải mái, ngủ cả đêm cũng không quen.
Dây dưa dây cà đến 6 giờ 55 mới ra cửa, không nghĩ tới lão ba ở bên ngoài chờ cậu, đang đeo caravat.
"Con như thế nào mà tới giờ mới rời giường ? Con còn biết giờ giấc không? Con có biết buổi sáng cao điểm ở thành phố B bận rộn như thế nào không? Cơm sáng nếu không phải ta làm, con sẽ ăn cái gì?" Hà Văn Viễn phun một tràn liên thanh, hỏi Hà Tự vừa mới rời giường, công kích một chút liền vội vàng.
Bất quá Hà Tự quản chặt miệng mình, lúc này nếu cậu lại tiếp vài câu, không khác gì thổi gió châm ngòi, hai cha con có thể cùng cái pháo đốt giống nhau bùm bùm tạc lên, có khi đi học còn không thể đi.
Cậu cái gì cũng chưa nói, đánh răng rửa mặt, cầm bánh mì Hà Văn Viễn nướng cho cậu, đeo cặp sách đổi giày chuẩn bị ra cửa.
Cậu nghĩ nên trọ ở trường, nhưng ý nghĩ này vừa mới nảy sinh, ngay sau đó liền bị chính mình bác bỏ.
"Hà Tự." Hà Văn Viễn đột nhiên lên tiếng" "Ba ba công tác tương đối bận, có đôi khi viện nghiên cứu tăng ca sẽ trở về tương đối trễ, mỗi tháng mẹ cho con một ít tiền ở trong thẻ, coi như......"
"Vâng, đã biết." Hà Tự không đợi Hà Văn Viễn nói xong liền bước ra một tiếng đem cửa đóng lại, ba bước hai bước vượt xuống thang lầu.
Thành phố B sớm đã đến giờ cao điểm thật sự tập nập, ngày hôm qua trạm tàu điện ngầm còn tính trống vắng hiện tại giống như sủi cảo chen đẩy nhau, có thể sẽ không lên được tàu điện ngầm khi xếp hàng.
Hà Tự xem xét mà bước vào, phỏng chừng tới kịp, nếu tới không kịp...... Cậu cũng không có biện pháp.
Tàu điện ngầm đi một lát, thực mau đã tới nơi.
Hà Tự quét di động đi theo mép đuôi đoàn người chậm rãi đi lên phía trước, may mắn cậu ở trên đường tới trạm tàu điện ngầm liền đem đồ ăn sáng xử lí xong, tàu điện ngầm này trong xe hỗn tạp các loại mùi mồ hôi, nước hoa vị, dầu bôi tóc vị cùng mùi lông động vật, trộn lẫn với nhau hình thành một mùi lạ khó có thể miêu tả được, ngửi mùi này, cậu cảm thấy nuốt không trôi.
Đẩy nhanh tốc độ chạy vào cổng trường, còn mấy phút, cũng không tính là đến trễ.
-Hoàn chương 1-
Edit by motcaitendangiu😑😑