Trong phòng giáo viên chỉ có thầy giám thị, tức là giáo viên dạy Toán của lớp họ, còn có phó hiệu trưởng, lúc trước Hà Tự chuyển trường, thủ tục chính là ông làm cho.

Có cái hộp đựng sách của cậu trên bàn làm việc, còn có tờ bài thi trên nắp hộp đựng sách, chắc là bài thi vật lý kia, bài thi này được kẹp quả thật không nghiêng không lệch, một nửa ở trong hộp, một nửa ở bên ngoài, mọi người quả thực có thể nghĩ rằng tờ giấy này thuộc về chủ nhân của chiếc hộp lưu trữ này ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy, vừa lúc cũng lòi ra mặt đề, đủ làm mọi người hiểu.

Loại hộp đựng đồ này thường hay thấy ở R trung, Hà Tự lúc trước cũng là nhập ban tùy tục, thấy học sinh để sách thừa vào hộp đựng đồ, Hà Tự cảm thấy nó rất hợp với tính bừa bãi của cậu, thấy khá hữu dụng nên mua một cái.

Giáo sư Toán học đỡ mắt kính trên sóng mũi, nhìn một vòng thấy Hà Tự đeo khẩu trang, mở miệng nói: "Em làm sao lại đeo khẩu trang"

"Miệng bị thương phải khâu ạ."

Giáo viên Toán gật đầu: "Giải thích một chút đi."

Tuy rằng giáo viên Toán tính tình thường ngày khá táo bạo, nhưng khi nói điều này ông lại cực kì bình tĩnh một cách ngạc nhiên.

Bình tĩnh cũng có thể là một dấu hiệu của cơn bão táp đang đến gần.

"Không ai cho em biết đề, bài thi vật lý kia cũng không phải của em." Hà Tự tạm dừng: "Nhưng tại sao bài thi vật lý kia lại xuất hiện trong hộp đựng sách của em, em không biết. Ngoài ra, em có thể hỏi một chút là ai đã phát hiện không? "

Hà Tự cứ như vậy nói một bài dài, mới phát hiện mình bị vạch trần sau khi nói xong, vừa nãy trong lớp Từ Kiến Trừng vừa mới bao che cho mình, nói mình không thể nói chuyện được.

Cậu khẽ liếc nhìn cô giáo chủ nhiệm, vẻ mặt vẫn như thường.

"Ai phát hiện không quan trọng, là có bạn học nặc danh viết thư bỏ vào hộp thư của hiệu trưởng." Phó hiệu trưởng nói

R trung rất dân chủ, có hộp thư góp ý, ngoài hộp thư của hiệu trưởng còn có hộp thư tâm lý. Nếu học sinh không hài lòng có thể gửi thư vào đó bất cứ lúc nào, hòm thư này không chỉ là giả mạo mà hiệu trưởng và giáo viên sẽ kiểm tra hòm thư hàng ngày để lắng nghe ý kiến ​​của học sinh.

Hà Tự biết camera gần hòm thư có thể quay lại được, nhưng ước chừng hiệu trưởng không cho phép, sợ Hà Tự nổi giận trả thù người gửi, cho nên cậu đổi cách khác: "Em nhớ lúc đưa hộp tới phòng học không có bài thi này, kiểm tra camera, không phải mỗi phòng đều có camera sao? Em nhớ rõ phòng học dự phòng cũng có."

Hà Tự vốn là muốn nói ai ngốc như vậy, đã trộm bài thi còn ở bên ngoài khua chiêng đánh trống, đây không phải gọi là vừa ăn cướp vừa la làng sao? Bất quá cậu không đem lời nói ra ngoài, lời này có chút gai người, nếu nói ra, nhất định sắc mặt của ba giáo viên rất khó coi.

Phó hiệu trưởng gật đầu, nói: "Kiểm tra camera giám sát trước, em về lớp học đi."

"Cảm ơn thầy." Hà Tự nói, sau đó xoay người chuẩn bị trở về đi học

Tiết này là tiết lịch sử, tiếng chuông đã sớm đánh, lúc này Hà Tự mới chậm ri rì từ cửa sao trở về chỗ ngồi, giáo viên Lịch Sử liếc nhìn cậu một cái không nói gì. Hà Tự nhìn cô một cái, ánh mắt của giáo viên Lịch Sử hình như không biết điều này. Có vẻ như việc bảo vệ quyền riêng tư của trường vẫn được thực hiện. Cũng tốt lắm, chuyện này còn chưa điều tra rõ không thể gióng trống khua chiêng xử phạt.

Nhớ rằng cuốn sách lịch sử của mình vẫn còn trong hộp lưu trữ, thực là, Hà Tự nhìn thấy bài kiểm tra Lịch Sử được phát trên bàn, may mắn tiết này là sửa bài kiểm tra, không cần sách. Lớp nghệ thuật và khoa học tự nhiên có đề khác nhau, suy cho cùng thì lớp khoa học tự nhiên cũng chỉ là để đối phó với mức độ của bài kiểm tra, Hà Tự nhìn vào bài của mình, 90 điểm là được rồi, miễn cưỡng chấp nhận đi.

Cậu xếch mắt liếc nhìn bài kiểm tra 96 ​​của Từ Kiến Trừng, thật là người so với người thật tức chết!

Hà Tự nằm liệt một lúc, cẩn thận tháo khẩu trang, lấy một tờ giấy trong hộp bàn, dán lên miệng.

Dán một lúc lại cầm xuống dưới, may mà trên đó chỉ có vài vết máu.

Hà Tự không muốn đeo khẩu tràn nữa, vừa đeo vừa hốt hoảng, dù sao mình cũng ngồi hàng cuối, cũng không ai thấy được.

"A!"

Hà Tự hung hăng đập bàn: "Tôi quên trả quần cho cậu!"

Cả lớp im phăng phắc, Hà Tự đập đầu gối vào bàn, mọi người trong lớp đều tưởng có chuyện không hay, mọi người kể cả giáo viên đều đồng loạt quay đầu lại.

Hà Tự cúi xuống nhìn bài thi làm bộ như không biết gì.

"Không có việc gì, tôi không sao."

Một lát sau giáo viên lại bắt đầu nói về bài thi, Hà Tự rút trong túi ra hộp thuốc lá.

Giả bộ đi WC rồi chuồn ra cửa sau, may mắn cậu ngồi ở hàng cuối, lại gần cửa sau.

Nhà vệ sinh cách đó không xa, hơn nữa cũng không có chuông báo hỏa hoạn, một người một phòng, không ít người tới đây hút thuốc, chính là vĩ đại.

Hầu hết mọi người đều hút ở phòng cuối cùng, không gian rộng và sáng sủa. Hạn chế duy nhất là tay nắm cửa lâu ngày hơi lỏng. Chốt luôn trượt xuống không nhúc nhích. Đôi khi người bên trong còn hút, người bên ngoài tưởng không có ai liền mở ra. Nếu bạn học còn tốt, nếu là giáo viên thì toang.

Mẹ của Forrest Gump nói: "Cuộc sống giống như một hộp sôcôla. Bạn không bao giờ biết mình sẽ nhận được vị gì tiếp theo". Nhưng những nhãi ranh ở ban hai đã đổi thành "Chọn một nơi giống như chọn sôcôla, bạn không bao giờ biết cánh cửa tiếp theo mở ra là một giáo viên hay một người bạn học. "

Quái khiếp người.

Cậu biết hiện tại không nên hút thuốc, nhưng chính là nhịn không được.

Hà Tự mới vừa mở nắp cầm điếu thuốc, cánh cửa trước mặt chuyển động, cậu giật mình một cái vội vàng bỏ đi điếu thuốc. Gần đây thầy giám thị kiểm tra chặt chẽ, cậu vừa mới liên quan đến sự việc lớn như vậy, đây không phải đã găm thẳng đầu vào súng sao?

Thật là nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, thuyền muộn lại gặp gió, xui xẻo không đến riêng ai a.

Hà Tự vừa mới chuẩn bị cởi quần làm bộ đang xử sự, cũng không sợ khoe ch*m, dù sao giáo viên dạy Toán cũng là một lão đại, mỗi ngày học Toán ba bôn tiết, cúi đầu không thấy thì ngẩng đầu thấy.

Cậu đang cúi đầu chống thắt lưng đấu tranh, Hà Tự thắt lưng lộn xộn, cởi được một cái, bên dưới vẫn còn có ba, bốn, năm sáu cái cúc áo, càng lo lắng càng không thể cởi ra.

Chỉ thấy có người duỗi chân qua đường nối dưới cánh cửa, cánh cửa liền mở ra.

Sau khi ánh mắt hai người giao nhau trong một thời gian ngắn, Hà Tự cứng đờ.

"Cậu cũng?"

Từ Kiến Trừng lắc đầu, lúc hắn trong lớp thấy Hà Tự sờ vào túi quần, liền biết Hà Tự là muốn hút thuốc.

Hà Tự không quá nghiện thuốc lá, nếu hút thuốc nói chung là khó chịu.

Muốn đi cùng cậu, muốn ở bên cạnh cậu mọi lúc mọi nơi.

"Cậu tiếp tục."

Từ Kiến Trừng hiếm khi xấu hổ.

"Ay ay, đừng đi a. Tôi tưởng là thầy giám thị. Không ngờ lại là cậu." Hà Tự nói; "Còn có, cậu nhìn thắt lưng của tôi, giúp tôi cởi ra đi."

Thật rắc rối khi đi vệ sinh.

*****

"Tới một tháng rồi mới biết khu phòng học còn có sân thượng ." Hà Tự cảm khái nói

Sau khi Từ Kiến Trừng giúp cậu cởi thắt lưng, mang cậu lên tầng cao nhất, lên sân thượng.

Hôm nay trời nhiều mấy, không biết do sương mù hay vốn dĩ trời nhiều mấy.

Hà Tự thích những ngày nhiều mây, những ngày nhiều mây sẽ cổ vũ rêu ẩm và đen trong lòng cậu, vì vậy cậu không cần phải phơi mình dưới ánh nắng mặt trời để khử trùng.

"Hút thuốc không?"

Hà Tự cũng chỉ hỏi vậy, nhưng thực tế trực tiếp đưa cho Từ Kiến Trừng một điếu.

"Hồng Kông bản Trung Hoa" Hà Tự lại nói tiếp, chính cậu cũng cầm một điếu, bản Hồng Kông thơm mùi mận.

Từ Kiến Trừng nhận lấy, lấy bật lửa từ trong túi ra châm.

"Ai, tôi đâu?" Hà Tự ngậm điếu thuốc ý bảo hắn cũng châm cho mình, mỗi lần cậu muốn hút thuốc đều có Từ Kiến Trừng bên cạnh, cậu không thèm đoái hoài đến chiếc bật lửa của mình, quăng luôn vào góc nào đó.

Từ Kiến Trừng cúi đầu ngậm thuốc của mình đối Hà Tự trực tiếp châm vào, còn thuận tay vòng qua ôm lấy cổ Hà Tự.

Hà Tự choáng váng một hồi vẫn chưa hoàn hồn, sắp tắt khói mới thốt lên: "Cậu thật thô bạo a......"

Nhưng có điếu thuốc, nên Hà Tự nhanh chóng ném Từ Kiến Trừng thô lỗ ra sau đầu, lấy hộp sạc của airpods của mình ra, mở nắp ra và ra hiệu cho Từ Kiến Trừng lấy một cái ra.

Từ Kiến Trừng chọn tai phải, Hà Tự cầm tai trái.

Hà Tự đã chọn ngày đầu tiên của ODD PALMER's STRANGE DAYS, "Cậu nghe" Hà Tự đột ngột nói, "Giọng của một người khác đột nhiên xuất hiện phía sau dadadadala, hắn đang hát dududu, sau đó hát dadada pooh với một tiếng nổ, nghe thấy được không? "

Từ Kiến Trừng mỉm cười, cơ hội hiếm có nhéo sau cổ Hà Tự.

Hai người dựa lưng vào lan can trên sân thượng.

Gió trên sân thượng hơi mạnh, nhưng rất thoải mái. Từ đây có thể nhìn bao quát toàn bộ ngôi trường nằm xen kẽ giữa những khu dân cư cao tầng. Hà Tự có thể nhìn rõ từng ngôi nhà ở đây, cửa sổ giống nhau, quần áo trên bệ cửa sổ, rèm kéo hờ, hồng, tím, nâu.

Hà Tự muốn nằm.

Khi cậu còn học trung học cơ sở, cậu đã làm một việc ngu ngốc là chạy ra giữa sân thể dục nằm, không phải vì trốn tránh mà là vì cậu cảm thấy thời tiết vừa phải, chạng vạng tối không có nắng, sân thể dục xanh tươi, chồi non mới nhú lên, nằm trên đó rất thoải mái. Đó là tiết Ngữ Văn, một lớp có 60 học sinh, nhiều cậu một cái cũng không nhiều lắm, thiếu cậu một cái cũng không ít lắm, cả buổi học giáo viên không điểm danh, cả một tiết học cả lớp như đang diễn kịch, học sinh ở dưới quanh năm nửa sống nửa chết  ngủ hay tỉnh đều như nhau, thỉnh thoảng sẽ có âm thanh, giống như một con rối bị giữ trên một sợi dây, Hà Tự cảm thấy quá chán nản, đau khổ. Thế là cậu tranh thủ vài phút cô giáo quay lên viết bảng, liền lén từ cửa sau đi ra ngoài.

Cậu khom lưng, vì trường học lúc đó vẫn là trường học cũ, không phải là trường học khép kín hoàn toàn không có ban công như bây giờ mà là một cửa sổ trượt lớn trong suốt, tầm nhìn không bị cản trở bên trong và bên ngoài phòng. Cậu nhảy xuống vài bậc thang và chạy ra sân thể dục. Hàng năm cây tuyết tùng xanh đứng trong sương mù mờ ảo.

Hà Tự chạy đến giữa sân thể dục, một người nằm ngửa ra, rồi thở hổn hển mấy hơi, liền có tiếng sách vở vang lên không biết từ trong lớp nào.

Không biết có phải ngẫu nhiên danh sách nhạc chống lại cậu hay không, mà mấy bài sau đều rất buồn, quả thực buồn lại càng thêm buồn.

Tôi chẳng lẽ là rong biển cho chất bảo quản trong túi? Thật mong manh.

Thật sự là khủng khiếp.

Hà Tự không mở miệng, Từ Kiến Trừng cũng không nói gì.

Chỉ còn lại tiếng gió thổi qua đồng phục học sinh.

Một điếu thuốc đã cháy hết, Hà Tự vừa mở hộp thuốc đang định lấy ra một hạt chanh nổ bảy sao, Từ Kiến Trừng ấn vào tay cậu đem thuốc thả lại.

"Đừng hút, lát nữa lại rồi hút, mùi sẽ không rõ."

Hà Tự cảm thấy hắn nói có lý, gật đầu, đem điếu thuốc dập tắt..

"Ăn cái này" Từ Kiến Trừng lấy từ trong túi ra hai cây kẹo mút Fujiya vị cola.

Hà Tự hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn chọn một cái trong tay hắn, mở gói bọc, cho vào miệng.

Từ Kiến Trừng cầm cái còn lại, mở gọi bọc, cũng cho vào miệng.

"Tại sao lại cúp tiết?"

Hà Tự mở miệng trước, cây kẹo mút bằng giấy đã bị cậu cắn gãy.

"Tại sao lại cúp tiết."

Từ Kiến Trừng dùng câu trần thuật lặp lại giọng điệu của Hà Tự.

"Hỏi cậu đấy, tại sao lại cúp tiết?"

"Hỏi cậu đấy, tại sao lại cúp tiết?"

"Tại tôi muốn cúp nên cúp thôi a."

Hà Tự nhại lại.

"Tại tôi muốn cúp nên cúp thôi a."

"Cậu có phải quá ấu trĩ không?"

"Cậu có phải quá ấu trĩ không."

......

"Cậu có phải là đi theo tôi không?"

Từ Kiến Trừng không nói.

Chờ đến khi kẹo ở trong miệng Hà Tự tan gần hết, chuông tan học từ từ vang lên.

"Đi thôi." Hà Tự nói, sau khi cúp học nửa tiết cảm thấy chính mình như rong biển khô được thả vào nước, xương cốt được giãn ra, một lần nữa khôi phục lại sức lực.

Đôi khi cậu muốn trưởng thành nhanh lên, hoặc kết thúc cuộc đời của mình một cách nhanh chóng, đôi khi muốn trở lại lúc mấy trăm triệu quân lao tới, khi đó chạy chậm một chút không lo người đầu tiên, như vậy chính mình không cần phải làm"Hà Tự" ở thế giới này, như một chuyến đi đến thế giới khác. Nhưng mỗi khi niềm vui trong nháy mắt hiện lên, cậu lại cảm thấy biết ơn vì mình được sống ở thế giớ này này, cảm nhận được niềm vui này.

Con người thật khó hiểu.

Ngay khi chân trước bọn họ vừa bước vào lớp, Hạ Liên liền từ sau đi tới, Hạ Liên lại gọi cậu ra ngoài.

"Kết quả của camera giám sát đã có." Hạ Liên nói

- Hoàn chương 15 -
Edit by motcaitendangiu😑😑

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play