Từ Kiến Trừng gửi tới một tin nhắn "Tôi vừa ăn cơm xong."
"Cậu đang làm gì?"
Từ Kiến Trừng ngay lập tức gửi một tin khác, theo sau là một gói biểu tượng cảm xúc chó Shiba.
Hà Tự trả lời một chữ: "Nằm."
"Ăn cơm chưa?"
"Chưa, lát nữa mới ăn."
Hà Tự có thể thấy rằng Từ Kiến Trừng đôi khi khá nói nhiều khi trò chuyện trên mạng, chia sẻ về cuộc sống hàng ngày của mình đến từng chi tiết.
"Lát nữa muốn chơi game không?"
Từ Kiến Trừng hỏi, ở sau còn thêm nhãn dán chó Shiba và tai thỏ.
Cứ như thể chiếc điện thoại đang ngủ của Hà Tự sắp bị đập vỡ, lại mỉm cười khi nhìn thấy cảnh này. Thật buồn cười khi nghĩ đến một Từ Kiến Trừng nghiêm túc lại gửi cho mình biểu tượng cảm xúc dễ thương này.
"Không biết, tôi có chút buồn ngủ, tùy hứng."
Từ Kiến Trừng mất một lúc lâu mới trở lại, Hà Tự nhìn điện thoại di động trực tiếp đập xuống, không phải trên mặt, mà là trên xương quai xanh, đau đến mức có thể gãy xương quai xanh.
"Vậy cậu ngủ trước đi, đừng quên ăn cơm."
Đây là cái quái gì vậy? Hà Tự ném điện thoại di động ở đầu giường, cũng không muốn ăn tối, lăn mấy lần với cái chăn bông, chỉ có chóp mũi lộ ra.
Hà Tự trực tiếp ngủ một giấc tới hừng đông, tối hôm qua Hà Văn Viễn lên gọi cậu, Hà Tự ngủ như chết không nghe thấy gì, khi cậu đi vào phòng ăn rót nước uống, thấy vẫn còn cơm hộp tối hôm qua trên bàn.
Thấy đồ ăn nhiều dầu mỡ trong nhà hàng đó Hà Tự không có cảm giác thèm ăn sáng, cậu uống một ngụm nước ấm rồi quay vào phòng nằm tiếp.
Hà Tự khi ngủ giống như có gì móc vào chân, khăn trải giường lộn xộn, cậu làm khăn trải giường rối tung lên, nằm trong chăn một lúc, nghe thấy Hà Văn Viễn gọi điện thoại bên cạnh.
"Được rồi, em nói anh mấy năm nay nuôi dưỡng Hà Tự không lấy một đồng, anh sẽ tính sổ cho em......"
Hà Văn Viễn và Thẩm Hoan lại cãi nhau qua điện thoại.
Hà Tự quấn chặt chăn, cũng không ngăn được giọng nói lớn của Hà Văn Viễn.
Có đôi khi, đả thương người khác bằng lời nói so với dao còn sắc hơn, đả thương người khác một cách vô tình cũng không biết.
Lời nói của Hà Văn Viễn càng lúc càng khó nghe, cuối cùng Hà Tự không thể chịu đựng được nữa, dùng sức đá mạnh vào cánh cửa, cả khung cửa đều bị Hà Tự đạp xuống.
"Làm gì?! Muốn tạo phản sao?!"
Hà Văn Viễn giận dữ hét.
Điều này chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, nhưng thái dương Hà Tự nhảy dựng lên, đỏ cả mắt.
"Hà Văn Viễn, ông con mẹ nó còn là đàn ông sao? Sao lại nói chuyện với mẹ tôi như vậy!"
Hà Văn Viễn một bên quay đầu lại nói với Hà Tự: "Chuyện người lớn, trẻ con không phận sự.", một bên nghe điện thoại nói: "Thẩm Hoan, nhìn xem đây có phải là đứa con ngoan em dạy hơn mười năm qua không!"
Hà Tự ra tay trước.
Hà Tự giống như một con sói con liều mạng, khi hai người đánh nhau, Hà Văn Viễn cũng bị đánh đỏ mắt.
Cuối cùng vẫn là Hà Văn Viễn dừng lại trước, bởi vì ông thấy cả hai trên người đều dính đầy máu.
Hà Tự sờ miệng, hung tợn nhìn chằm chằm Hà Văn Viễn.
"Miệng con chảy máu", Hà Văn Viễn đặt gạt tàn thuốc trong tay xuống.
Không biết chiếc gạt tàn thủy tinh đã bị đập ở đâu, bị vỡ một góc.
"Con bình tĩnh, bình tĩnh đi", Hà Văn Viễn xoay người sang chỗ khác.
Hà Tự nhìn Hà Văn Viễn bộ dáng này liền giận sôi máu: "Bình tĩnh, con mẹ nó ông là nói ai."
Hà Văn Viễn đột nhiên xoay người lại, hai mắt tuôn ra tơ máu: "Thẩm Hoan một mình nuôi dưỡng ngươi mười mấy năm liền đem nuôi dưỡng thành cái loại thức đức này?"
Hà Tự thực mau co rúm lại một lúc, rồi trở lại vẻ hung ác ban đầu, rốt cuộc thì cậu cũng chỉ là một con sói con.
Hà Văn Viễn thấy môi dưới của Hà Tự không ngừng chảy ra máu, nhắm mắt trấn tĩnh lại, đẩy Hà Tự ra ngoài rồi đóng cửa lại.
"Chính con tự mình bình tĩnh đi."
Hà Tự cả người vẫn chưa bình tĩnh lại cơn thịnh nộ, cả người choáng váng vì tức giận, cậu vô thức cầm điện thoại lên liền thấy, có mấy cuộc gọi nhỡ của Từ Kiến Trừng.
Hà Tự một bên gọi lại, một bên lau miệng, cậu bị đau giật mình một cái, vứt cả bàn tay đầy máu xuống.
"Uy, có chuyện gì thế."
Từ Kiến Trừng do dự trước khi mở miệng: "Tôi đang ở trạm tàu điện ngầm, cậu đang ở đâu? Bất quá...... Nếu là hiện tại còn chưa ra khỏi cửa thì đừng vội, từ từ tới."
Hà Tự dường như nhận ra giọng điệu của mình có chút hung hăng, nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, đã trễ 10' so với thỏa thuận ban đầu, cậu hít một hơi thật sâu, sau đó chậm lại giọng điệu: "Xin lỗi, chờ một chút, tôi xuống ngay."
Hà Tự không soi gương xem miệng mình há ra to cỡ nào, tìm khăn ăn vội vàng ấn vào, không ngờ nó lại dính thẳng vào, tốt quá, chuyển sang áo phông cho đỡ phiền.
Trước khi ra cửa muốn tìm khẩu trang để che lại nhưng lật tung tủ nửa ngày cũng không thấy, cũng là nhà bọn họ không bị dị ứng phấn hóa, viêm mũi nên không cần khẩu trang.
Hà Tự đành phải giữ mảnh giấy lao nhanh xuống lầu, khi bước vào chốt kiểm tra an ninh, tất cả người đi đường đều nhìn cậu một cách kỳ lạ, Hà Tự nhìn xuống thì thấy máu trên khăn ăn đang nhỏ giọt trên áo phông, con mẹ nó rốt cuộc nó định chảy đến khi nào a, thật là khâm phục.
Khi đi qua cổng an ninh, nhân viên an ninh mặc đồng phục chạy đến: "Xin chào, cậu có cần giúp đỡ không?"
Hà Tự lắc đầu, nỗ lực cười mỉm một cái, liền làm vết thương hở ra, máu chảy không ngừng.
"Hà Tự?!"
Hà Tự không mở miệng, giơ tay chào Từ Kiến Trừng.
"Miệng cậu làm sao vậy."
Hà Tự lắc đầu, nói một cách mơ hồ: "Không cẩn thận đụng vào cửa."
Việc xấu trong nhà không nên tuyên dương, điểm này trong lòng cậu vẫn phải có.
"Đi thôi."
"Đi nào.", Từ Kiến Trừng nắm tay Hà Tự dắt đi.
"Không sao đâu, một lát nữa máu sẽ ngừng chảy."
"Cậu biết miệng vết thương của cậu lớn cỡ nào không?!"
Hà Tự thực sự không biết vết thương lớn đến mức nào. Theo kinh nghiệm trước đây của cậu, chỉ cần lấy một chiếc khăn tay và chặn nó một lúc là được, một không được thì hai.
"Không đi nữa, về nhà với tôi."
Hà Tự lớn lưỡi tạo ra một tiếng"ha".
"Tôi gọi gia đình bác sĩ tới."
......
"Bọn họ......?"
Từ Kiến Trừng nhìn ra Hà Tự muốn hỏi cái gì: "Ba mẹ tôi đều không có ở nhà."
Hà Tự ngượng ngùng nga một tiếng, đứng im ở đó..
Từ Kiến Trừng nhốt con mèo trên lầu, khi quay lại đã thấy Hà Tự đứng ngây ngốc ở đó.
"Sao không ngồi xuống? Bác sĩ lát nữa sẽ tới."
Hà Tự sợ làm bẩn ghế sofa nhà Từ Kiến Trừng, bất quá cậu cũng không nói ra.
"Ngồi xuống!"
Từ Kiến Trừng gắt gao kéo Hà Tự ngồi xuống: "Cậu nhìn xem, đứng lên máu chảy càng nhanh."
Hà Tự mở to hai mắt nhìn a một tiếng.
Nó hình như không còn đau nhiều như trước, Hà Tự lấy thêm một vài mảnh giấy che nó lại.
Từ Kiến Trừng ngồi xuống rồi lại đứng lên, cầm di động đi vòng vòng trong phòng.
"Cậu đừng có gấp a", Hà Tự một bên che miệng một bên bắt chéo hai chân: "Bây giờ chắc là sắp đến rồi."
Từ Kiến Trừng nhíu mày thật sâu nhìn Hà Tự một cái, Hà Tự câm nín không nói nữa, cậu hiếm thấy Từ Kiến Trừng có vẻ mặt nghiêm túc như vậy.
Ngay sao đó chuông cửa vang lên, bác sĩ tới.
Hà Tự đem chân bắt chéo bỏ xuống, ngồi thẳng người trên ghế sofa.
Bác sĩ này còn khá trẻ, Hà Tự ngửa đầu tùy ý bác sĩ xem.
Bác sĩ trước tiên tiến hành băng vết thương, lấy nhíp làm sạch giấy bên ngoài miệng Hà Tự, bởi vì rất nhiều giấy dính vào máu thịt, Hà Tự cảm giác rất đau hít một ngụm khí lạnh, hốc mắt chảy ra nước mắt.
"Vết thương ở miệng cậu khá lớn, cần phải khâu."
May mắn thay, bác sĩ không hỏi cậu làm sao lại bị vậy, bằng không cậu phải lừa gạt cho qua.
"Oh."
"A! Cần phải khâu?!"
"Bây giờ tôi sẽ gây tê một phần cho cậu, chịu đau một chút."
Bác sĩ từ hộp thuốc lấy ra cái tiêm thuốc gây tê, búng búng, sau đó tiêm xuống.
Tuy rằng gây tê một phần, nhưng cả người Hà Tự như nhũn ra, liếc mắt nhìn Từ Kiến Trừng đang đứng bên cạnh, đang lo lắng mà cau mày nhìn cậu.
Cậu muốn cười một chút, nhưng phát hiện miệng tê tê, không động đậy được.
"Cậu còn cười."
Từ Kiến Trừng nói xong câu đó liền quay người bỏ đi.
......
"Xong rồi."
Bác sĩ thắt nút chỉ khẩu, rồi cắt đoạn thừa nói: "Chú ý giữ vết thương sạch sẽ, tránh nhiễm trùng, miệng vết thương có thể cắt chỉ sau một tuần, thư giãn, tránh ăn cay, ăn uống hợp lý".
Hà Tự: "?"
Bác sĩ hướng cậu cười một cái, tuy rằng đang mang khẩu trang, nhưng có thể thấy được điều đó từ việc uốn cong lông mày của anh.
"Xử lý xong rồi?"
Từ Kiến Trừng đi ra từ nhà ăn.
Bác sĩ gật đầu với Từ Kiến Trừng, sau đó cùng nhau đi ra hành lang để giải thích một số điều cần chú ý, đưa cho hắn một ống thuốc mỡ trị sẹo, sau đó rời đi.
Hà Tự nhìn hắn, nghĩ xem phải làm gì với buổi họp mặt của các bạn trong lớp hôm nay? Cậu thực sự rất muốn đến Happy Valley, từ khi sinh ra đến bây giờ cậu còn chưa đi công viên trò chơi bao giờ.
"Tôi đã xin nghỉ cho hai chúng ta."
"Còn Ngô Ưu thì sao?"
Tác dụng của thuốc tê vẫn chưa hết, Hà Tự toàn bộ lưỡi bị cứng.
"Có người đi cùng hắn."
Hà Tự ngây ngốc gật đầu, không biết chính mình nên đi về hay tiếp tục ở lại, Hà Tự trong ý nghĩ muốn ở lại nơi này, vì thế cậu mở miệng nói: "Tiền thuốc men bao nhiêu vậy?"
Có thể kéo dài thời gian được một lúc.
"Không cần."
"Tôi nợ cậu một ân tình lớn."
Hắn cũng không mong đợi cậu báo đáp nó.
Từ Kiến Trừng xoay người sang chỗ khác rót nước, lại tìm đâu ra một cái ống hút, hắn ước gì Hà Tự thiếu ân tình mình, tốt nhất là thiếu cả đời.
"Cậu hôm nào có thể tới nhà tôi ăn cơm, mẹ tôi nấu rất ngon."
"Được."
Từ Kiến Trừng ngoài mặt không biểu tình gì, nhưng trên tay cầm ly đã nổi đầy gân xanh.
"Cái ống hút này dễ thương quá."
Chắc là được làm bằng hợp kim, còn có một thiên thần nhỏ màu vàng đang leo bên cạnh.
"Cái này ở đâu vậy?"
Bất quá Hà Tự cảm thấy cái này không phù hợp với khí chất Từ Kiến Trừng.
"Quà lưu niệm mà mẹ tôi đã mua khi đến Liên minh châu Âu làm việc."
"Mẹ cậu là nhà ngoại giao?"
Từ Kiến Trừng gật đầu.
Chẳng trách sao không thường xuyên ở nhà, Hà Tự hơi hút một chút, phát hiện toàn bộ miệng cậu đều tê rần, căn bản không hút được nước, nhưng Từ Kiến Thành đang đứng trên cao nhìn xuống cậu, Hà Tự vẫn làm bộ làm tịch nuốt một chút.
"Hút không lên à?"
"Có chút tê."
Từ Kiến Trừng tuy rằng trên mặt không biểu hiện gì, nhưng Hà Tự có thể cảm thấy được hắn có chút áy náy.
"Không sao, dù sao bây giờ tôi cũng không khát nước."
Hai người trầm mặc một hồi, Hà Tự lại mở miệng nói: "Kia...... Cậu lát nữa có việc gì sao?"
"Không có."
"Ngủ một giấc đi."
Từ Kiến Trừng lại mở miệng nói.
Hà Tự mềm như bông mà a một tiếng, mí mắt chớp không ngừng.
Từ Kiến Trừng hỏi: "Muốn đổi đồ ngủ không?"
"Không cần......"
Nhưng Hà Tự ngay sau đó tưởng tượng đây là nhà Từ Kiến Trừng , mặc quần áo này lên giường hắn ngủ chính cậu cũng cảm thấy bẩn, nhưng nhà hắn chắc là có phòng cho khách.
"Còn có thể đi không?"
"Có thể, có thể, có thể."
Cậu chỉ gây tê một phần chứ không gây tê toàn thân.
Hà Tự đi theo Từ Kiến Trừng lên lầu.
Nhà của Từ Kiến Trừng ngăn cách tất cả các tường bằng kính thủy tinh, không cần kéo rèm che cửa, trong phòng đều có thể thấy rõ ràng, cậu không thể buộc phải che mắt mình, đây không phải là xâm phạm quyền riêng tư của người khác.
Trong đó có một phòng được mở ra làm thư phòng, với tông màu cà phê, được xếp dày đặc bởi các giá sách từ sàn đến trần nhà và một chiếc thang nhỏ giống như thư viện, có bánh xe bên dưới, giúp dễ dàng đặt sách và tìm sách. Có một phòng tập thể dục khác được trang bị máy chạy bộ, khung gánh tạ và máy tập cơ, còn lại thì Hà Tự không kể tên đến, cậu không thường xuyên đến phòng gym. Cơ bụng tám múi cộng với đường nét cơ bụng của Từ Kiến Trừng có lẽ được luyện ra tại đây.
Hà Tự đi theo Từ Kiến Trừng đi về phía trước, căn phòng này hẳn là phòng chơi đàn piano, trên tường có tấm cách âm, bên trong đặt một cây dương cầm lớp bằng gỗ mun Yamaha, trên tường còn có hai cây đàn vi-ô-lông, có hai cây đàn ghi-ta. Cây đàn ghi-ta Hà Tự không xem, nhưng màu gỗ và hoa văn của hai cây đàn vi-ô-lông trên tường chắc chắn là loại đàn tốt nhất trong các cây đàn vi-ô-lông thủ công.
Cậu nhìn hai cây đàn vi-ô-lông này tay có chút ngứa ngáy, nhưng vừa nhớ tới giáo viên đàn vi-ô-lông cũ của mình, một người phụ nữ trung niên nghiêm khắc, bởi vì tốc độ tay quá chậm không theo kịp bài hát gốc, cậu liền cúi đầu buông vĩ dành xuống, cô liền đem tay Hà Tự đánh sưng lên, làm hại Hà Tự không thể tập đàn trong một tuần, nghĩ đến đây Hà Tự rùng mình một cái, nhanh chóng đi theo Từ Kiến Trừng.
Hà Tự cho rằng Từ Kiến Trừng sẽ đưa cậu đến phòng dành cho khách, có một phòng ở tầng một, nhưng không nghĩ tới Từ Kiến Trừng lại đưa cậu về phòng của chính mình.
- Hoàn chương 12 -
Edit by motcaitendangiu😑😑