" Được rồi."
Thấy Di Giai sắp tỉnh dậy, Dạ Nguyệt liền thu Hắc Khuyển vào không gian thần thú.
Ta ngủ một chút đây...
Ma pháp trận lúc nãy làm ta kiệt cả sức...
" Ngươi vất vả rồi."
Di Giai dần mở mắt. Đôi mắt hồn nhiên đầy sao ấy chớp chớp vài cái rồi từ từ ngồi dậy, cô bé dụi mắt:" Nguyệt tỉ sao không gọi muội dậy? Mẫu thân và phụ thân muội đâu rồi?"
Dạ Nguyệt mỉm cười:" Họ đang ở ngoài, ta sẽ gọi họ giúp muội."
Nàng mở cánh cửa, cả bọn họ lo lắng định xông vào thì Dạ Nguyệt cản lại, kéo họ đi ra ngoài. Nàng bảo rằng bản thân đã thay đổi kí ức của cô bé ra sao. Nhã Tịnh và Trương Liêu Vũ thoáng đỏ mặt khi hay tin bản thân sẽ trở thành cha mẹ của công chúa, còn Mặc Ảnh thì vẫn nghi hoặc...
Nhưng Nguyệt Nhi không nói thì ta cũng không hỏi...
Miễn là đồ đệ ta vẫn an toàn.
" Trương Lục Thất và Trương Tâm Luyến, hai đệ hãy đi truyền tin này cho mọi người trong phủ. Bảo họ về việc thay đổi kí ức, từ nay công chúa sẽ trở thành thành viên của gia tộc Hồ Nhất Thiên. Không ai được có thái độ gì khác!"
" Được! Bọn đệ đi liền!"
Dứt lời, bọn họ đều chạy đi. Trương Liêu Vũ lấy hết dũng khí, hùng hổ đi vào gặp "con gái" của mình. Nhã Tịnh tuy có chút đỏ mặt, bản thân nàng cũng vì công chúa mà cố gắng.
" Nguyệt Nhi, con không định vào thăm công chúa sao?"
Dạ Nguyệt kéo tay áo của Mặc Ảnh nhắc nhở nhẹ:" Con muốn đi dạo một chút. Với cả, sau này người phải gọi là Di Giai chứ không phải công chúa!"
Nhìn thấy dáng vẻ tinh nghịch như vừa rồi nguồn ma lực ấy không có gì đáng ngại. Mặc Ảnh cười ôn nhu mà xoa đầu nàng, hắn cũng đi vào trong.
"
Ở phía hoàng thượng, Kình Phong tướng quân và Trương Dương đều cười ngất ngây, bọn họ đều quay sang chúc mừng Trương Dương đại nhân vừa có thêm "con dâu" lại có thêm "cháu gái".
Bên phía Tam Nương phu nhân cũng mừng cho thằng con của mình. Cứ nghĩ Vũ Vũ sẽ mãi không lấy được vợ. Bà còn đang tìm cách giúp con trai chinh phục Nhã Tịnh. Bây giờ thì không những "thành đôi" mà còn có thêm cháu nữa!
Chuyện đáng mừng!
Đáng mừng!
"
Ở một nơi khác, Dạ Nguyệt đang trở về Thẩm An Cung
Đôi mắt nàng như muốn cụp xuống, vừa thức sớm lại còn chiến đấu với tên Hắc Khuyển kia, vừa phải phi như bay về đây. Nàng tức giận mà muốn lôi Hắc Khuyển ra tẩu cho hắn một trận!
Một kẻ lạnh nhạt như ngươi mà cũng để kẻ khác xoa đầu sao?
" Đó là sư phụ ta. Người quan trọng nhất đối với ta!"
Hắn cứu ngươi một mạng, ngươi liền mang ơn suốt đời?
" Ngươi không hiểu được đâu. Ta cứ nghĩ là ngươi ngủ rồi?"
Ta vừa lim dim một chút thì cảm nhận được có một nguồn ma lực lớn tỏa ra, tò mò quá nên tỉnh rồi...
Nguồn ma lực lạ?
Chỗ bàn đá nàng thường hay ngồi trước Thẩm An Cung có một bóng người khá quen. Âm thanh phát ra từ địch tử làm lay động, khiến tâm hồn muốn cuốn theo làn gió, di chuyển đến nơi phát ra bản độc tấu ấy.
Tiếng sáo như có chút tâm sự...