" Bạch Cố Vương?"
Hắn khẽ dừng thổi, cất điệp tử rồi tiến lại gần Dạ Nguyệt. Tuy ánh mắt nàng mệt lã nhưng vẫn cố gượng trước mặt hắn.
" Ngươi đến đây làm gì? Không có việc gì thì rời đi."- Ngươi mau cút lẹ để ta về ngủ. Không phải ngươi luyện chế giúp ta Thủy Ngọc Dịch, ta đã đuổi thẳng ngươi đi rồi!
" Ngươi vất vả rồi."- Hắn mỉm cười thần bí, ánh mắt như xuyên thẳng qua tâm can của kẻ khác.
Nụ cười của hắn làm cả Dạ Nguyệt và Hắc Khuyển đang buồn ngủ cũng phải bừng tỉnh. Làm sao hắn biết được chuyện nàng làm?
" Ngươi..."- Dạ Nguyệt cảnh giác lùi lại phía sau, giọng nói vẫn xa cách.
Bạch Cố Vương tiến thêm một bước, hắn đưa mặt sát tai nàng mà thì thầm:" Chuyện ngươi làm ta cũng biết rồi. Ngươi không cần phải giấu."
Vương Dạ Nguyệt thấy hắn giọng điệu rõ trêu mình như vậy, nàng lạnh nhạt bước đến, kéo cổ áo hắn xuống, khẽ thì thào vào tai hắn vài câu sắc như dao găm:" Chuyện của ta. Không cần ngươi quản. Ở đời biết nhiều quá không tốt đâu."
Nói xong nàng thả cổ áo hắn ra, quay lưng trở về phòng.
Nha đầu này...
Lại vô tình như vậy.
Đâu phải chỉ có mình nàng có thần thú đâu.
Bạch Cố Vương trước khi rời đi đã để trước cửa phòng nàng một lọ Thủy Ngọc Dịch. Khi ở cạnh nàng, hắn thấy trên ngón tay nàng có vết cắt cũng hiểu ra. Khả năng thay đổi trí nhớ kẻ khác chỉ có thần thú mới làm được. Vết cắt này hắn cũng từng có khi kí khế ước với thần thú...
Quan tâm kẻ vô tình như ngươi, thật lỗ vốn cho ta mà...
Một cơn gió lướt qua, đưa bóng người hắn đi mất. Mọi thứ lại trở nên tĩnh lặng như chưa có gì xảy ra...
Vương Dạ Nguyệt như mặc kệ trời đất mà thiếp đi, gương mặt nàng ban đầu vẫn còn sự cảnh giác, sau đó thả lỏng dần ra. Cả người mệt mỏi như bị hàng trăm tảng đá đè lên vậy, không còn tí nguyên khí nào...
Sau khi kí kết không chỉ riêng mình ngươi như vậy, tên Bạch Cố Vương kia sắc mặt bình thãn như thế thì chắc hắn cũng đã kí kết với thần thú rồi...
Đợi khi ngươi tỉnh dậy sẽ nói tiếp...
...
Lúc này tại Cố Loa Thành
" Mọi người nghe tin gì chưa? Hoàng thượng đã giết chết được tên Hoàng Thái Cực, thống nhất Phong Liên Quốc!"
" Đáng lắm. Tên cẩu Hoàng Thái Cực làm khốn đốn bao người, hắn chết là đáng!"
" Lần này nghe nói có sự giúp đỡ của Dạ Nguyệt các hạ và người của gia tộc Hồ Nhất Thiên đấy!"
" Dạ Nguyệt cô nương quả là bậc nhân tài, hoàng thượng chắc hẳn rất coi trọng nàng ấy."
Trong hoàng cung lúc này chỉ toàn tiếng xì xào, bàn tán về đại chiến thắng của hoàng thượng. Sự kín trọng trong lòng của các quan lại đối với Dạ Nguyệt lại càng nâng cao. Họ chắc rằng chỉ cần nàng ta yêu cầu giúp đỡ, toàn binh sẽ toàn lực yểm trợ!
Vì vậy mà cả Lư Văn Sâm và Trịnh Hỏa Điều đều hết thảy lo lắng. Ban đầu chúng âm mưu lôi kéo Dạ Nguyệt về phe mình nhằm lấp liếm vụ án năm xưa. Nhưng nàng ta luôn quang minh chính đại, mọi chuyện luôn ngay thẳng rõ ràng, dù bao lời mời gọi, lấy lòng của chúng cũng không ăn thua. Bây giờ toàn thành đều ái mộ, coi trọng nàng ta. E vụ việc năm xưa bại lộ, kẻ mất đầu chắc chắn là chúng!
Hai tên ấy đi thẳng về phòng, cẩn thận đóng cửa phòng lại. Người chúng ướt sũng mồ hôi vì lo lắng.
" Ngươi bảo bây giờ chúng ta phải làm sao? Nếu để chuyện năm xưa đến tai hoàng thượng, mạng chúng ta sẽ khó giữ!"- Lư Văn Sâm tay cầm tách trà mà cứ run run, không dám uống.
Trịnh Hỏa Điều cũng lo lắng không kém, hắn tự trấn an:" Ngươi an tâm. Nàng ta cũng chỉ thuộc hạng dân thường. Không thể chỉ vì năm xưa chúng ta mưu sát tên trưởng làng đó, đổ tội cho gia đình cô ta, mà rat ay xử trảm chúng ta được!"
" Đúng. Với cả bọn chúng không hề có bằng chứng. Những kẻ chứng kiến năm xưa đều bị ta giết sạch rồi mà."
Gương mặt Trịnh Hỏa Điều cũng thoải mái hơn, hắn cười nham nhở:" Ta có kế này. Nếu cứ để cô ta còn sống, chuyện này mà bại lộ thì cô ta sẽ giết cả gia đình chúng ta. Hay chúng ta ngậm máu phun người, một mũi tên trúng hai con nhạn?"
Lư Văn Sâm hiểu ý hắn, nét mặt hớn hở, cười khằng khặc:" Ý ngươi là đêm nay, lúc cô ta không cẩn thận, cho người thả khí độc vào phòng mà giết chết cô ta?"
" Hahaha...Cái chết của cô ta, chúng ta có thể dễ dàng giá họa cho bọn Hoàng Thất trã thù!"- Trịnh Hỏa Điều đắc ý:" Tối nay cần hành động nhanh trước khi cô ta trở về Cố Loa Thành! Mọi nghi ngờ sẽ không hướng về chúng ta!"
Để ta xem mạng cô lớn đến đâu...
Vương Dạ Nguyệt...
"..."