Những người đàn ông bên cạnh Tô Lạc Lạc cũng lần lượt mời cô một ly, bởi vì cô là bạn gái đồng hành cùng Long Dạ Tước nên tự nhiên bọn họ sẽ
không dám thất lễ với cô.
Ly rượu Bampagne trong tay Tô Lạc Lạc sau nhiều lần được thay phiên mời rượu thì chẳng mấy chốc đã cạn.
Tô Vũ Phỉ, người đang đứng cách đó không xa trong mắt lóe lên một nụ cười
đắc ý, nhưng cô cũng không biết có một người đang đi đến bên cạnh mình.
Vốn là Dạ Trạch Hạo đang nhìn Tô Lạc Lạc nhưng đột nhiên lại nhìn thấy Tô
Vũ Phỉ đang nhìn chằm chằm vào Tô Lạc Lạc, đáy mắt lộ ra vẻ mặt tươi
cười như đã thực hiện thành công kế hoạch gì đó, anh ta lập tức cảm thấy có gì đó không đúng nên đành phải bước tới chế trụ cổ tay của cô ta gằn hỏi: “Cô đã làm cái gì đấy?”
Tô Vũ Phỉ nhìn Dạ Trạch Hạo, cô ta cười thật quyến rũ: “Tôi có thể làm gì chứ?”
“Tôi thấy cô có gì đó không đúng lắm!” Dạ Trạch Hạo dùng lực siết cổ tay cô
ta, lạnh giọng nói: “Tốt nhất là cô nên thành thật một chút đi.”
“Dạ Trạch Hạo, chẳng phải Tô Lạc Lạc là bạn gái của anh sao? Bây giờ cô ta
đang công khai ở cùng Long Dạ Tước, lẽ nào anh không ghen sao? Anh có
phải là đàn ông không thế!” Tô Vũ Phỉ đùa cợt nói.
Tuy nhiên đây vốn là chuyện mà Dạ Trạch Hạo ghét nhất, anh ta lập tức hất tay cô ta ra: “Không liên quan gì đến cô.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Vũ Phỉ có chút khó coi, xoay người chuẩn bị tìm một chỗ xem kịch hay.
Sau khi Tô Lạc Lạc uống xong ly Bampagne thì đứng tại chỗ một lát liền cảm
thấy khí lạnh điều hòa trong đại sảnh có vẻ không đủ bởi vì cô cảm thấy
toàn thân đang bắt đầu có chút nóng lên, trong người giống như có một
ngọn lửa nào đó đang thiêu đốt cô.
Cô đỡ trán, cảm giác giống như dùng nước lạnh rửa mặt nên cô nói với Long Dạ Tước: “Em đi vệ sinh một chút.”
Long Dạ Tước xoay người thì Tô Lạc Lạc đã bước chân đi về phía hướng phòng
vệ sinh rồi, mà Dạ Trạch Hạo đứng cách đó không xa mày kiếm nhíu nhíu
lại, vừa rồi anh ta nhìn chằm chằm vào Tô Lạc Lạc cảm thấy trên khuôn
mặt trắng nõn của Tô Lạc Lạc đỏ bừng một cách bất thường.
Thấy cô đi về hướng phòng vệ sinh, Dạ Trạch Hạo lo lắng nên liền cất bước đi
theo, lúc này Hạ Dung đã bị anh ta đá bay xa rồi mà Hạ Dung cũng tìm
được một chủ đài truyền hình và đang cùng đứng nói chuyện phiếm!
Bước chân đi về hướng phòng vệ sinh của Tô Lạc Lạc có chút mơ hồ loạng
choạng, cô không biết chính mình bị làm sao nữa, lẽ nào hai ly Bampagne
làm cô say rồi?
Thế nhưng mà bây giờ cô không chỉ cảm thấy say,
mà cảm thấy giống như có một ngọn lửa vô danh nào đó đang bốc lên, dữ
dội đến mức làm cô sắp ngất đi.
Tô Lạc Lạc đi đến phòng vệ sinh
liền nhanh chóng vỗ nước lạnh lên mặt mình nhưng mà chỉ có thể tạm thời
ngăn cản ngọn lửa đang bốc lên từ sâu trong cơ thể thôi, Tô Lạc Lạc vỗ
thêm vài cái nữa cô vẫn cảm thấy thân thể rất không thoải mái, cô muốn
ra ngoài gọi Long Dạ Tước đưa cô đi về.
Vừa bước ra khỏi cửa thì
thình lình đụng phải người đàn ông nào đó, khi hơi thở mát lạnh của anh
ta phả vào trong mũi cô toàn thân cô lập tức như có một dòng điện chạy
qua, cô thoải mái run lên.
Cô giật mình, ngẩng đầu lên, người mà
cô đụng phải lại là Dạ Trạch Hạo, cô nhanh chóng lùi về phía sau, nào
biết được đầu có chút choáng váng nhanh chóng vươn tay tìm một nơi nào
đó để vịn vào. Dạ Trạch Hạo cảm thấy ánh mắt của cô không đúng lắm, anh
ta với tay ôm cô vào lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Lạc Lạc đỏ bừng rất đáng sợ, cứ như màu của quả cà chua vậy.
“Em làm sao vậy?” Dạ Trạch Hạo vừa sốt ruột vừa lo lắng hỏi.
Tô Lạc Lạc lắc lắc đầu: “Tôi không sao, tôi muốn trở về.”
“Người của em nóng quá.” Dạ Trạch Hạo cảm thấy thân thể của cô nóng hôi hổi.
“Đầu tôi có chút choáng váng, muốn tìm một chỗ để nghỉ ngơi một chút.” Tô Lạc Lạc có chút mơ màng nói với anh ta.
“Có, ở lầu hai có phòng nghỉ ngơi, tôi dìu em lên đó nhé.” Dạ Trạch Hạo
trong lòng lo lắng, Tô Lạc Lạc nóng thành như thế này thì có chỗ nào đó
không đúng lắm.
Tô Lạc Lạc lập tức gật đầu: “Được, dìu tôi lên trên đi!”
Lúc Dạ Trạch Hạo đang dìu Tô Lạc Lạc đi ra thì Long Dạ Tước đứng ngay bên
cạnh cây cột La Mã, xung quanh có mấy người khách nước ngoài đang đứng
vây quanh, cây cột vừa vặn che mất tầm nhìn của anh nên anh không trông
thấy Dạ Trạch Hạo dìu Tô Lạc Lạc lên lầu.
Nhưng mà có một người
lại nhìn thấy, chính là Tô Vũ Phỉ, cô ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào
hướng phòng vệ sinh cho đến khi cô ta nhìn thấy người dìu Tô Lạc Lạc đi
ra, rõ ràng là Dạ Trạch Hạo.
Tuy rằng không giống với mấy người
đàn ông mà cô ta nghĩ, cô ta tưởng rằng Tô Lạc Lạc sẽ ở trên phòng nghỉ
lầu hai, bị một đám đàn ông vừa già vừa háo sắc nhặt được, sau đó thì
lên giường.
Không ngờ tới, Dạ Trạch Hạo lại làm hộ hoa sứ giả,
nhặt được Tô Lạc Lạc đã bị bỏ thuốc, hơn nữa bây giờ bọn họ đang ở trên
phòng nghỉ trên lầu hai.
Cô ta vô cùng tự tin với thuốc mà mình
đã bỏ, cho nên cô ta tin rằng không đến một lúc nữa Tô Lạc Lạc sẽ khó
chịu không chịu nổi rồi cuối cùng sẽ chủ động trèo lên người của Dạ
Trạch Hạo rồi làm ra những chuyện hổ thẹn.
Chỉ là thật đáng tiếc, Dạ Trạch Hạo lại đẹp trai như vậy, nhưng mà chuyện này sẽ không kết thúc như vậy đâu!
Tô Ngữ Phù đương nhiên sẽ không để cho Tô Lạc Lạc ngủ với Dạ Trạch Hạo
trên lầu hai như vậy, cô ta muốn tìm thời cơ thích hợp nhắc nhở một
người đàn ông khác khiến anh đi tìm Tô Lạc Lạc, sau đó mượn cơ hội đụng
phải chuyện xấu của bọn họ.
Mà người này đương nhiên là Long Dạ Tước rồi.
Lúc này Tô Vũ Phỉ còn đang tính toán thời cơ.
Mà trong một căn phòng nghỉ trên lầu hai, Tô Lạc Lạc được Dạ Trạch Hạo dìu vào trong. Bình thường cô luôn có cảm giác xa cách với Dạ Trạch Hạo
nhưng vào lúc này cô không hiểu vì sao cô lại muốn ôm Dạ Trạch Hạo như
vậy, cảm thấy rất thoải mái không muốn buông ra.
“Lạc Lạc, em làm sao vậy? Có đỡ hơn chút nào không?” Dạ Trạch Hạo dìu cô ngồi trên ghế sô pha.
Lúc này thuốc đã có tác dụng rồi, hơn nữa hai mắt của Tô Lạc Lạc mơ mơ màng màng không được tự nhiên, lộ ra hơi thở đầy cám dỗ, lúc Dạ Trạch Hạo
chuẩn bị buông tay, cô cảm thấy một hồi hụt hẫng.
Vì sao? Vì sao lại như vậy?
“Dạ Trạch Hạo, tôi vô cùng không thoải mái? Tôi…tôi cảm giác trong ngực có
một ngọn lửa đang thiêu đốt…” Tô Lạc Lạc đưa tay vuốt ngực, cảm thấy vô
cùng khó chịu.
Dạ Trạch Hạo lập tức nghĩ đến ánh mắt đắc ý vừa
rồi của Tô Vũ Phỉ, anh ta thầm than ‘đáng chết’, chẳng lẽ Tô Vũ Phỉ bỏ
thuốc gì đó với cô sao? Nhìn mặt Tô Lạc Lạc ửng hồng anh ta không cần
nghĩ cũng biết là bỏ thuốc gì rồi.
Dưới lầu.
Tô Vũ Phỉ
cuối cùng cảm thấy thời cơ đã đến rồi, cô ta nhìn thấy Long Dạ Tước đang nói chuyện cùng khách nhưng ánh mắt lại đang tìm kiếm bóng dáng của Tô
Lạc Lạc trong đại sảnh, cô ta cười cười chế nhạo: “Long Dạ Tước, anh
nhìn thấy bạn gái của anh chưa?”
“Cút.” Long Dạ Tước rất chán ghét cô ta.
“Nhưng mà tôi nhìn thấy đấy, vừa rồi Dạ Trạch Hạo dìu cô ta lên lầu hai nghỉ ngơi rồi nha!” Tô Vũ Phỉ châm chọc khiêu khích nói.
Khuôn mặt tuấn tú của Long Dạ Tước lập tức đanh lại, âm trầm thêm vài phần,
anh không nhìn Tô Vũ Phỉ mà trực tiếp đi về hướng cầu thang lên lầu hai.
Sau lưng, Tô Vũ Phỉ có chút căng thẳng nắm chặt tay, hi vọng ở phòng nghỉ
trên lầu hai Tô Lạc Lạc và Dạ Trạch Hạo đang làm một số chuyện thì đây
mới là một kế hoạch hoàn mỹ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT