“Ông không xứng gọi tôi như thế, đây là tên mẹ tôi đặt cho tôi, trừ bà ấy và những người được tôi cho phép, các người không
xứng để gọi.” Giọng Tô Lạc Lạc rơi xuống như một hạt thủy tinh, rõ ràng
và thanh thoát.
Sắc mặt Tô Vĩ Khâm có chút khó coi, đến cả tia
yêu thương cuối cùng trên mặt cũng không thể duy trì nổi nữa rồi: “Lạc
Lạc, mặc kệ con có thừa nhận hay không nhưng trên người con chảy dòng
máu của nhà họ Tô, con là con gái của Tô Vĩ Khâm ta, đây là sự thật.”
“Đúng vậy! Trên người tôi chảy dòng máu của ông cho nên tôi rất ghét bỏ việc
đó, tôi thà tình nguyện tin rằng tôi là do mẹ nhặt được cũng không muốn
là con gái của ông.” Tô Lạc Lạc cười lạnh, cô có ngốc hơn nữa thì cũng
nhìn ra Tô Vĩ Khâm cố ý tiếp cận cô.
Cộng thêm hôm nay được Long Dạ Tước nhắc nhở, cô cảm thấy thật nực cười. Đến lúc khó khăn mới nhớ đến đứa con gái là cô sao?
“Lạc Lạc…Hai người chúng ta nói chuyện đàng hoàng nhé. Ba đồng ý đưa con trở lại nhà họ Tô, cho con danh chính ngôn thuận trở thành tiểu thư của nhà họ Tô được không nào?” Tô Vĩ Khâm đè nén một tia lửa giận, nhẹ nhàng
khuyên nhủ cô.
Tô Lạc Lạc nhìn ông ta, trong mắt không có kính sợ chỉ có chán ghét: “Tôi không cần, cũng khinh thường.”
Tô Vĩ Khâm còn định nói thêm gì nữa nhưng đột nhiên một tiếng cười lạnh vang lên: “ Ông Tô, ông đây là đang làm gì thế?”
Thân hình Tô Vĩ Khâm run lên, ông ta quay đầu lại đã nhìn thấy thân ảnh cao
quý lạnh lùng của Long Dạ Tước từ trong đám người chậm rãi bước đến,
toàn thân toát ra khí thế áp đảo mọi người, điều này vô hình chung làm
cho anh có một loại cảm giác áp chế.
Rõ ràng anh chỉ là hậu bối nhưng tận sâu trong lòng ông ta có chút sợ hãi.
Long Dạ Tước đi đến bên cạnh Tô Lạc Lạc, lòng bàn tay to cư nhiên nắm lấy
bàn nhỏ bé của cô, ngăn giữa cô và Tô Vĩ Khâm, tạo thành một hàng rào
bảo vệ mạnh mẽ.
Tô Vĩ khâm muốn nói gì đó với Tô Lạc Lạc nhưng
Long Dạ Tước cười lạnh gọi thẳng tên của ông ta: “Tô Vĩ Khâm, cách xa cô ấy một chút.”
Sắc mặt của Tô Vĩ Khâm lập tức trở nên cực kì khó
coi, bị một tên hậu bối cảnh cáo như vậy còn chuyện gì mất mặt hơn nữa,
càng làm ông ta ảo não hơn là bây giờ ông ta không thể đắc tội với Long
Dạ Tước nữa, nếu không Long Dạ Tước tạo áp lực sau đó cũng có thể làm
nhà họ Tô biến mất khỏi giới kinh doanh nữa không chừng.
Mặt ông
ta đành phải xám xịt rời đi, Tô Lạc Lạc nhìn thân ảnh rời đi của Tô Vĩ
Khâm, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông ra mặt giúp cô, cô nói khẽ:
“Cảm ơn.”
Long Dạ Tước cầm tay cô: “Đi thôi! Buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi, anh thấy có một chiếc vòng tay rất hợp với em.”
“Không cần…” Tô Lạc Lạc vừa bị anh nắm tay đi về phía trước vừa mở miệng từ chối.
Chủ đề của buổi tiệc tối nay chính là ‘giao lưu’, mà buổi đấu giá chiếm
thời gian khoảng hai mươi phút, hơn nữa người ngồi ở đây đều là người có tiền, căn bản là không sợ sẽ không ra giá tốt.
Lần đấu giá này
chính là mười kiện đồ vật, có sản phẩm nghệ thuật cũng có trang sức thủ
công, các loại vật phẩm giá trị quý giá được sưu tầm.
Trong số
mười tác phẩm nghệ thuật, Long Dạ Tước đấu giá được ba món, khi Long Dạ
Tước ra giá không ai dám tranh giành bởi vì tất cả mọi người đều biết
chắc chắn Long San là cô của anh nên anh phải tận lực ủng hộ sự nghiệp
của cô mình.
Mà những vật phẩm này không đáng được cái giá đó,
căn bản là cho một cơ hội hợp lí để cho bọn họ ủng hộ sự nghiệp từ thiện mà thôi.
Trong đó có một chiếc vòng tay, trong suốt độc nhất vô
nhị, Long Dạ Tước ra giá mười triệu rồi trực tiếp đem vòng tay cầm
xuống, trước ánh mắt của tất cả mọi người bên dưới, anh cầm cổ tay trái
mảnh khảnh của Tô Lạc Lạc lên rồi nhẹ nhàng đeo chiếc vòng ngọc vào bên
trong.
Vòng ngọc trong suốt, vô cùng thích hợp với cô.
Tô
Lạc Lạc nhất thời túng quẫn đỏ mặt, xung quanh bốn phía vang lên tiếng
vỗ tay vang dội như đang chúc phúc cho bọn họ, Tô Lạc Lạc xấu hổ không
chịu nổi rũ mắt xuống, nhìn vòng ngọc trong suốt ôn mát trên cổ tay trái của mình, ngượng ngùng không biết phải làm sao.
Trong mắt những người xung quanh, cô nhỏ nhắn xinh xắn đứng bên cạnh Long Dạ Tước như cô vợ bé nhỏ đang xấu hổ.
Trong đám người có một đôi mắt lóe lên một tia ưu thương, cũng có một đôi mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, Tô Vũ Phỉ cắn chặt môi, cô ta tuyệt đối sẽ
không để cho bọn họ cùng nhau tình cảm ân ân ái ái nữa.
Mà ở phía bên ngoài đám người, vợ chồng Tô Vĩ Khâm đưa mắt nhìn nhau, hai người
đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, quá trình phát triển tình cảm
của Long Dạ Tước và Tô Lạc Lạc cũng quá nhanh rồi.
Điều này làm cho bọn họ vô cùng bất an.
Cuộc đấu giá kết thúc, mọi người đều sẵn sàng nâng ly chúc mừng.
Ánh mắt Tô Vũ Phỉ chuyển qua nhìn trên người một số người nhân viên phục
vụ, cô ta bắt gặp một ánh mắt của một tên nhân viên phục vụ, hình như
anh ta rất hâm mộ những người giàu có ở chỗ này, điều đó có nghĩa là anh ta rất khát vọng sự giàu có.
Tô Vũ Phỉ không nhịn được nói với anh ta: “Anh đẹp trai, đi với tôi, tôi có chuyện này muốn giao cho anh làm.”
Tên nhân viên phục vụ thấy một tiểu thư nhà giàu đến gần mình thì ở đâu ra
đạo lí anh ta sẽ không đi cùng, anh ta cười lập tức đi đến bên người Tô
Vũ Phỉ: “Tiểu thư, có chuyện gì muốn căn dặn sao?”
“Tôi muốn anh thay tôi làm một việc.” Nói xong Tô Vũ Phỉ ghé vào tai anh ta nói một lần về việc anh ta cần phải làm.
Tên nhân viên phục vụ lập tức run sợ: “Chuyện này…đây là chuyện trái pháp luật.”
“Đưa số tài khoản của anh cho tôi, tôi cho anh trước ba triệu rưỡi, sau khi
chuyện này thành công, tôi cho anh thêm ba triệu rưỡi nữa, tóm lại là
tốt hơn chuyện anh làm việc ở chỗ này.” Tô Vũ Phỉ nắm được điểm yếu của
tên nhân viên phục vụ.
Quả nhiên dưới sự cám dỗ của tiền bạc, tên nhân viên phục vụ suy nghĩ một hồi rồi đáp: “Được rồi, tôi sẽ giúp cô.” Nói xong anh ta trực tiếp nói số tài khoản của mình cho Tô Vũ Phỉ, Tô
Vũ Phỉ chuyển ba triệu rưỡi vào tài khoản của anh ta: “Nếu như anh cứ
rời đi như vậy, tôi có thể báo cảnh sát đấy.”
“Tôi biết rồi, tôi
còn muốn kiếm được nhiều tiền hơn!”Tên nhân viên phục vụ lộ ra dã tâm
của anh ta, chỉ là đi đưa một ly rượu thôi mà có thể kiếm được bà triệu
rưỡi, đây là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống mà.
Tô Vũ Phỉ thấy bản thân dùng đúng người rồi, khóe miệng nhếch lên: “Được thôi, xem
biểu hiện của anh đấy.” Nói xong cô kéo tên nhân viên phục vụ đến phía
sau ban công, từ trong túi xách lấy ra một lọ thuốc nước đã chuẩn bị từ
sớm đổ vào trong ly rượu Bampagne.
“Bây giờ thì tìm cơ hội đưa
đến trước mặt cô ta, tiếp theo sau đó anh đứng chờ ở bên cạnh cô ta, nếu cô ta cảm thấy không thoải mái thì anh hãy dẫn cô ta đến phòng bao lầu
hai nghỉ ngơi.”
“Được rồi! Tôi sẽ làm theo.”
Tên phục vụ
gật gật đầu bước ra từ ban công, ánh mắt anh ta nhìn về hướng Tô Lạc
Lạc, anh ta thấy li rượu trong tay cô đã uống được gần kha khá sắp cạn
ly rồi, tên nhân viên phục vụ lập tức đến nói với cô: “Thưa tiểu thư,
đưa ly này cho tôi nhé tôi đổi ly khác cho cô.”
Tô Lạc Lạc đưa ly cho anh ta, tên nhân viên phục vụ đưa ly rượu đã bỏ thuốc chuẩn bị sẵn vào tay cho cô.
Nhân viên phục vụ ở đây đi tới đi lui không dưới hai mươi người, Tô Lạc Lạc không nghi ngờ gì vươn tay nhận lấy: “Cảm ơn.”
Long Dạ Tước bị hai người cùng trong giới kinh doanh đến bắt chuyện, anh
cười tao nhã nói chuyện mấy câu với bọn họ, mà lúc này có một người đàn
ông trong số đó mỉm cười nhìn về phía Tô Lạc Lạc: “Tổng giám đốc Long
thật có phúc, có thể đi cùng một người bạn gái đồng hành tao nhã xinh
đẹp như vậy.” Nói xong, anh ta nâng ly với Tô Lạc Lạc: “Vị tiểu thư này, tôi mời cô một ly.”
Tô Lạc Lạc được quan tâm mà lo sợ, nhưng cũng nâng ly lên nhấp vài ngụm Bampagne trong tay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT