Đứng trước cửa biệt thự lớn của Dạ Trạch Hạo, Hạ Thấm ‘oa’ một tiếng: “Thần tượng của tớ thật có tiền nha!”

“Anh ta thật sự có tiền.” Tô Lạc Lạc cười lên.

Tim Hạ Thấm lập tức đập nhanh hơn, Tô Lạc Lạc nhấn chuông cửa, cửa lập tức ‘cạch’ một tiếng liền mở ra.

Tô Lạc Lạc cũng không quên đem theo món quà, vẻ mặt Hạ Thấm vui vẻ kích động đi theo sau Tô Lạc Lạc vào trong hoa viên. Trước mắt chính là đại sảnh, Tô Lạc Lạc bước vào liền nhìn thấy Dạ Trạch Hạo ăn mặc thoải mái ngồi trên ghế sô pha, tay đang cầm Ipad, vừa thấy liền biết chơi game.

Hạ Thấm lập tức nhìn không được kích động muốn thét lên, cô ấy che miệng lại, đã cười tới mức chỉ thấy răng không thấy mắt đâu,. Trời ơi! Thần tượng đấy!

Dạ Trạch Hạo ở ngay trước mặt cô, thật đẹp trai, thật là động lòng người.

Dạ Trạch Hạo để Ipad xuống, đôi mắt quyến rũ như sao trời nâng lên, sau khi nhìn qua Tô LẠc Lạc lại nhìn đến cô gái đang bày vẻ mặt kích động nhìn anh ta, khóe môi cong lên cười, chào hỏi: “Xin chào.”

“Xin chào, xin chào… Em là Hạ Thấm, rất vui được gặp anh … Anh còn đẹp trai hơn trong phim nữa.” Lập tức mặt Hạ Thấm đỏ đến mang tai chào hỏi anh ta, hoàn toàn mất đi sự lí trí tỉnh táo thường ngày.

Tô Lạc Lạc âm thầm giật giật nhắc nhở cô ấy, đừng có thất thố quá.

Hạ Thấm lập tức hít sâu một hơi, tay và chân không biết phải thả lỏng như thế nào.

Tô Lạc Lạc mang thức ăn đã mua đến trước mặt anh ta: “Anh mau ăn đi!” Sau đó cô đem trái cây vào trong phòng bếp rửa sạch rồi lại bưng ra.

“Hạ Thấm, đừng đứng đấy nữa! Ngồi đi.” Đôi mắt sáng ngời có thần của Dạ Trạch Hạo nhìn hai người bọn họ: “Tôi ăn cơm trước, các em ăn trái cây đi.”

Nói xong thì mở hộp cơm ra bắt đầu ăn, Hạ Thấm đang ngồi bên cạnh mắt luôn nhìn thẳng, cô ấy thật sự có phúc khi được tận mắt nhìn thần tượng ăn cơm.

Tô Lạc Lạc hái một quả nho bỏ vào miệng cô ấy, bởi vì Hạ Thấm vẫn luôn kích động nên không khép miệng lại.

Tô Lạc Lạc ăn trái cây, nhìn Dạ Trạch Hạo đang ăn một cách tao nhã, cảm kích nói: “Cảm ơn pháo hoa vào tối hôm qua của anh, rất đẹp.” Nói xong, cô đỏ mặt nhìn anh: “Làm sao anh biết hôm qua là sinh nhật của tôi?”

“Mỗi một nhân viên của công ty chúng ta khi đến sinh nhật đều sẽ được tặng quà, mà quà của em là do đích thân tôi lựa chọn, thích không?” Dạ Trạch Hạo cười hỏi.

Nói đến quà tặng, Tô Lạc Lạc lập tức vội vàng lấy món quà từ trong túi ra đưa lại cho anh ta: “Tôi không thể nhận phần quà này, anh lấy về đi!”



Dạ Trạch Hạo cắn đũa, chớp chớp mắt nhìn cô: “Vì sao em không thể nhận?”

“Quá mắc tiền rồi, tôi không thể nhận được.” Tô Lạc Lạc vô cùng nghiêm túc.

“Không mắc nha! Chỉ hơn có mấy chục triệu thôi, tôi có thể tặng nổi mà.” Dạ Trạch Hạo không cho là đúng nói.

May mắn là hôm qua Tô Lạc Lạc đã tra qua nhãn hiệu cũng biết cụ thể giá tiền của sợi dây chuyền này, không ngờ là Dạ Trạch Hạo dám gạt cô.

Mà Hạ Thấm ngồi kế bên cũng là người biết rõ giá tiền cụ thể, lúc này nghe Dạ Trạch Hạo nói như vậy, cô ấy nhìn Dạ Trạch Hạo lại quay đầu nhìn bạn tốt của mình, cái này… Chắc chắc là có chuyện mờ ám.

“Tóm lại là tôi không thể nhận, pháo hoa mà tối hôm qua anh bắn chính là món quà tốt nhất cho tôi rồi, cho nên là trả lại cho anh.” Nói gì đi nữa thì Tô Lạc Lạc cũng không thể nhận.

Lúc này Dạ Trạch Hạo đã ăn có chút no rồi, anh ta cầm trái táo lên cắn một ngụm, nhai nuốt xuống nhìn cô: “Mua thì cũng mua rồi, vì sao em không thể nhận, mỗi nhân viên trong công ty tôi đều được tặng quà mà, đâu phải chỉ có tặng cho mình em.”

“Vậy … Mỗi người nhân viên trong công ty anh đều tặng dây chuyền kim cương hơn sáu trăm triệu sao?” Tô Lạc Lạc không còn cách nào khác đành phải vạch trần giá cả.

Động tác cắn quả táo của Dạ Trạch Hạo cứng đờ, có chút buồn cười trừng mắt nhìn cô, sau đó lại cắn một miếng, nhai giòn thoải mái, vừa có chút chột dạ chớp mắt: “Làm sao em biết sợi dây chuyền này sáu trăm triệu?”

Hạ Thấm nhìn thấy anh ta vô cùng đáng yêu, cô ấy cảm thấy có chút buồn cười nhưng phải nhịn lại.

Tô Lạc Lạc bất đắc dĩ thở dài: “Nhãn hiệu nổi tiếng như vậy lên mạng tra một chút liền biết được mà, cho nên anh lấy lại đi!”

Tô Lạc Lạc để dây chuyền trên bàn, đứng lên thu dọn hộp cơm kế bên.

Dạ Trạch Hạo có chút hốt hoảng nhìn cô: “Tô Lạc Lạc, quà đã tặng đi rồi làm gì có đạo lý lấy về nữa? Sáu trăm triệu thì sáu trăm triệu, tôi không tặng nổi hả?”

“Nhưng mà tôi nhận không nổi!” Tô Lạc Lạc cười khổ.

“Vậy tôi mặc kệ, em bắt buộc phải nhận lấy.” Dạ Trạch Hạo cưỡng ép nói.

Tô Lạc Lạc đã trải qua một lần bị cưỡng ép bị nhận quà rồi nên cô không khỏi nghiêm túc mà nói: “ Tôi nói rồi, không nhận chính là không nhận.”



Dạ Trạch Hạo không còn cách nào với cô: “Được, em không nhận cái này cũng được, vậy chiều nay tôi tặng bù cho em một sợi dây chuyền khác không mắc như vậy nhé?”

“Không cần đâu.”

“Tô Lạc Lạc, em nói như thế vậy sau này chúng ta làm sao có thể làm bạn? Hơn nữa ở bên ngoài em còn là bạn gái của tôi, nếu như cứ em nghèo khó thê thảm như vậy đến một sợi dây chuyền của nhãn hiệu nổi tiếng cũng không có thì em có làm mất mặt của tôi không chứ, cho dù em không nhận vậy thì tôi cho em mượn đeo được không?”

Hạ Thấm ở một bên cảm thấy khó có thể tin được, cô ấy là người ngoài cuộc nhưng mà cô ấy có thể thấy rõ ràng, Dạ Trạch Hạo hình như rất thích con bé Tô Lạc Lạc này.

“À mà, cô Hạ, cô nói tôi nói như vậy có đúng không?” Dạ Trạch Hạo đột nhiên đưa mắt nhìn về phía Hạ Thấm.

Hạ Thấm lập tức sững người, cô ấy không thể làm chuyện đắc tội với thần tượng được, cô ấy lập tức khuyên nhủ: “Nói có lí, Lạc Lạc, thân phận của cậu là bạn gái của anh Dạ Trạch Hạo đây. Sau này cậu đi trên đường nói không chừng sẽ có người chụp được, cậu phải đeo một sợi dây chuyền có nhãn hiệu nổi tiếng mới được, thực sự cần đấy.”

Tô Lạc Lạc chớp chớp mắt, hỏi ngược lại: “Thật sao?”

“Đúng vậy! Em là người mỗi ngày đều ở bên cạnh tôi, lẽ nào em muốn truyền thông viết Dạ Trạch Hạo tôi đến tiền mua một sợi dây chuyền tặng bạn gái cũng không có sao? Cho nên, em không nhận, tôi cho em mượn đeo một năm, đeo xong một năm thì trả lại tôi, coi như là giữ mặt mũi cho tôi đi.”

Tô Lạc Lạc cắn cắn môi, vẫn còn đang do dự.

Hạ Thấm lập tức tiến lên kéo tay của cô khuyên nhủ: “Lạc Lạc, đừng suy nghĩ nữa, nếu đã cho cậu mượn thì cậu cứ đeo đi! Dù sao thì bây giờ trên cổ của cậu cũng đâu có đeo cái gì đâu.”

Tô Lạc Lạc gật gật đầu nói: “Được thôi! Vậy tôi sẽ đeo một năm, một năm sau tôi trả lại cho anh.”

Dạ Trạch Hạo lập tức vừa lòng gật gật đầu: “Được, đeo một năm nhé.”

Anh ta nghĩ thầm, chờ ngày này một năm sau chắc chắn cô sẽ trở thành bạn gái chính thức của anh ta rồi, đến lúc đó anh ta sẽ mua cái mắc hơn, đẹp hơn tặng cho cô.

“Nào, lại đây, bây giờ tớ đeo lên cho cậu!” Hạ Thấm cười hì hì cầm sợi dây chuyền đeo lên cổ của Tô Lạc Lạc.

Tô Lạc Lạc hơi xấu hổ nhưng cô không thể từ chối sự giúp đỡ nhiệt tình của bạn mình nên cô chỉ có thể đứng yên ở đó, để cho Hạ Thấm giúp cô đeo lên.

Sau khi đeo xong, Hạ Thấm liền khen: “Đẹp lắm, thật sự rất đẹp, hợp với làn da trắng như ngọc của cậu, thật đẹp nha.”

Tô Lạc Lạc sờ sờ vào một chút rồi nói với Dạ Trạch Hạo: “Vậy tôi sẽ đeo một năm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play