Tô Lạc Lạc quay đầu nhìn anh, hơi mở to mắt nói: “Tôi nói là tôi không thể nhận được.”
“Em dám nhận quà của người khác tại sao lại không nhận quà của tôi?” Ngữ
khí của Long Dạ Tước lạnh thêm vài phần, dây chuyền kim cương của Dạ
Trạch Hạo cô xem như bảo bối hả?
Tô Lạc Lạc chớp chớp mắt lập tức hiểu ra: “Anh nói là món quà của Dạ Trạch Hạo đúng không? Tôi cũng
không nhận, bây giờ tôi đi trả lại cho anh ta.”
Long Dạ Tước hơi giật mình: “Em cũng không nhận của anh ta?”
“Đương nhiên là tôi không nhận rồi! Món quà mắc như vậy tôi đều không nhận.”
Nói xong Tô Lạc Lạc có chút túng quẫn, tại sao phải nói cho anh biết cái này nhỉ?
“Đây là tôi đặc biệt mua cho em, mặc kệ em có nhận hay
không thì đều đã thuộc về em rồi, em đem ra ngoài đi rồi thuận tiện tìm
chỗ nào đó ném nó đi!” Long Dạ Tước đột nhiên cầm hộp quà lên, chân dài
bước đến bên cạnh Tô Lạc Lạc, nắm đôi tay nhỏ bé của Tô Lạc Lạc, thế là
món quà lại bị nhét vào trong ngực cô.
Tô Lạc Lạc kinh ngạc nhìn anh: “Này, anh…”
Đôi mắt lạnh lùng của Long Dạ Tước nhìn cô: “Em cũng có thể đi quyên góp.”
“Tôi không cần, không cần …” Tô Lạc Lạc tức giận, sao lại có đạo lí cưỡng ép người ta nhận quà vậy chứ?
Tô Lạc Lạc nói xong thì muốn đem quà nhét trở lại vào tay anh, ngay lúc
này, cánh tay lớn của người đàn ông duỗi ra nắm ở vai cô, một cánh tay
khác chế trụ ót của cô.
Tô Lạc Lạc cứ như vậy ôm món quà, cả người rơi vào vòng tay của anh, và một giây tiếp theo.
Người đàn ông cúi đầu xuống nhắm chính xác vào cặp môi đỏ mọng đang sắp kêu lên của cô hôn thật mạnh xuống.
Tô Lạc Lạc trợn tròn mắt, chết tiệt, người đàn ông này hôn cô đến nghiện rồi sao? Tại sao cứ hở một chút là lại hôn cô hả?
Trong tay Tô Lạc Lạc đang ôm hộp quà nên không có chỗ để đẩy anh, cô chỉ có
thể co người lại hai mắt mở to nhìn người đàn ông có đôi mắt lạnh lùng
trước mặt, đầu óc trống rỗng.
Hoàn toàn chính xác, Long Dạ Tước
thật sự là nghiện hôn cô rồi, chính là vào tối hôm qua, à không, xác
thực mà nói thì lần đầu tiên hôn vào năm năm trước đã làm anh khắc ghi
sâu trong đầu, không thể quên được.
Tô Lạc Lạc ngoại trừ tức giận còn có căng thẳng, trời ạ! Đây là phòng làm việc của anh đấy! Lúc nào
cũng có thể có người đẩy cửa bước vào đấy!
Giữa thanh thiên bạch nhật mà cô còn làm loại chuyện như vậy, có biết xấu hổ không cơ chứ?
Trong lòng Tô Lạc Lạc một bên phát hoảng, một bên muốn tránh né nụ hôn của anh.
Nhưng lòng bàn tay to lớn của anh đang chế trụ cái ót của cô nên dù cô có
trốn thế nào cũng vô dụng, anh vẫn mạnh mẽ quấn chặt lấy cô.
Cứ
như vậy mà Tô Lạc Lạc bị một trận cưỡng hôn, lúc cô sắp hít thở không
thông nữa thì cuối cùng người đàn ông cũng buông cô ra, hít một hơi thật sâu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đến tận mang tai.
“Anh… Long Dạ
Tước, cái tên khốn không biết xấu hổ này.” Tô Lạc Lạc vươn tay che đôi
môi đỏ mọng bị hôn đến sưng cả lên, trên mặt hiện lên vẻ oán giận.
” Nếu như hôm nay em không đem món quà này ra khỏi phòng làm việc của tôi thì em đừng nghĩ đến việc sẽ ra khỏi đây. Nếu như em muốn giao cho
người khác, mất rồi thì tôi sẽ tìm em bồi thường.” Giọng nói bá đạo của
người đàn ông vang lên.
“Anh …” Tô Lạc Lạc hoàn toàn biết được
thế nào là đồ vô lại rồi, thân phận của người đàn ông này vô cùng tôn
quý nhưng lại dám chơi xỏ lá trước mặt cô.
“Quà của Dạ Trạch Hạo, tốt nhất là trong hôm nay em trả lại anh ta đi, nếu mà vẫn còn ở nhà
của tôi thì tôi không ngại hủy nó đi đâu.”
“Anh …”
Tô Lạc Lạc lắp bắp hai lần ‘anh’ mà vẫn không nói ra được, cô tức điên lên rồi.
“Được rồi, em mang quà về được rồi đấy.” Long Dạ Tước không muốn giữ cô lại.
Vốn dĩ Tô Lạc Lạc muốn đến để trả quà lại nhưng mà bây giờ cô tức giận ôm
hộp quà đi ra cửa, cô chưa từng gặp người đàn ông nào khốn khiếp như
thế.
Tô Lạc Lạc đi thẳng một đường đến cửa thang máy, Tống Nhã đang chờ cô nói: “Cô Tô, tôi đưa cô xuống dưới nhé!”
Tô Lạc Lạc gật đầu, nhưng đầu thì vùi xuống, vẻ mặt đầy tức giận.
Tống Nhã thầm kinh hãi, cô Tô và tổng giám đốc Long cãi nhau sao? Tại sao sắc mặt lại giận dữ như thế chứ?
Đến dưới lầu, Tô Lạc Lạc nói với Tống Nhã: “Không cần tiễn nữa, cảm ơn.”
Nói xong, Tô Lạc Lạc vội vàng sải bước ra khỏi đại sảnh.
Hạ Thấm chờ cô ở dưới lầu đang đọc báo lá cải, ngẩng đầu lên nhìn thấy Tô
Lạc Lạc xuống rồi mà trong tay cô vẫn còn cầm hộp quà khi nãy.
Tô Lạc Lạc vừa ngồi vào Hạ Thấm liền hiếu kì hỏi: “Sao vậy? Long Dạ Tước không ở công ty à? Sao lại cầm hộp quà trở về rồi?”
“Đừng nhắc nữa, anh ấy không chịu lấy về.” Tô Lạc Lạc nghĩ đến chuyện khi nãy bị anh cưỡng hôn, tức giận đến mặt vẫn còn đỏ.
Hạ Thấm kinh ngạc trợn to mắt: “Vì sao chứ?”
“Anh ấy nói cho dù tớ có vứt đi thì anh ấy cũng không lấy lại.” Tô Lạc Lạc
bây giờ nhìn thấy bộ trang sức này thật không biết phải làm sao.
Bây giờ Tô Lạc Lạc cảm thấy khóc không ra nước mắt, làm gì còn tâm trạng để cười?
Cô nhíu mày suy nghĩ một chút: “Bỏ đi, hôm nay chờ tớ quay về nhà sớm một
chút sẽ đem hộp quà giấu vào phòng của anh ấy, xem như là tặng lại cho
anh ấy, sau này anh ấy cũng không đem chuyện này ra nói nữa.”
Hạ Thấm đồng tình: “Đúng vậy, cậu cứ làm như vậy đi! Anh ấy cứ tưởng là cậu nhận rồi, thật ra là cậu đã trả lại cho anh ấy.”
“Chút nữa tớ còn phải trả lại quà cho Dạ Trạch Hạo nữa.”
Hạ Thấm lập tức kích động: “ Nói như vậy là tớ có thể ngắm nam thần ở khoảng cách gần rồi hả?”
“Ừ, chút nữa là cậu có thể nhìn thấy anh ấy rồi.” Tô Lạc Lạc vui vẻ thay cô ấy.
“Lạc Lạc, cậu đối xử với tớ tốt nhất.” Hạ Thấm cười rộ lên.
“Chúng ta đi ăn trước đã, ăn xong rồi đi tìm anh ấy.”
“Ừm, khoảng thời gian này thật tươi đẹp mà.” Hạ Thấm vô cùng vui vẻ!
Vừa có bữa ăn thịnh soạn, vừa có thể gặp được thần tượng.
Tô Lạc Lạc mời cô ấy ăn buffet hải sản mà cô ấy thích nhất, hai người đều
ăn vô cùng no, mà Tô Lạc Lạc cũng rất vui vẻ, sự tức giận khi nãy do
Long Dạ Tước mang đến cũng đều biến sạch sẽ rồi.
Ăn cơm xong, hai người đi dạo gần chỗ đó, Tô Lạc Lạc cầm điện thoại gọi cho Dạ Trạch Hạo.
“Đến nhà tôi đi, sẵn tiện gọi thêm chút đồ ăn mang đến cho tôi nhé.”
“Anh muốn ăn gì?”
“Cái gì cũng được, mua thêm chút trái cây các loại đi.”
“À mà, tôi và bạn tôi đang đi cùng nhau, bạn tôi muốn gặp anh, có được không?” Tô Lạc Lạc trưng cầu ý kiến của anh ta.
“Là bạn gì của em?”
“Là chị em tốt của tôi.”
“Được, em đưa cô ấy qua luôn đi!” Nói xong liền cúp máy.
Tô Lạc Lạc nghe thấy giọng vừa tỉnh ngủ của anh ta, không biết phải nói
gì, chẳng lẽ minh tinh sinh hoạt đều không có quy luật như vậy sao? Nói
không chừng tối hôm qua lại chơi game!
Tô Lạc Lạc suy nghĩ một
chút liền đi đến nhà hàng gần đó đóng gói đồ ăn mang đi, sẵn tiện đi đến cửa hàng trái cây gần đó mua chút trái cây nữa.
Sau khi mua xong tất cả, hai người bắt đầu đi về phía nhà của Dạ Trạch Hạo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT