Từ sau trận Núi Kiếm Ma, Mộc Thanh đã thừa nhận tư chất Tiềm Long của Tiêu Trần. Nhưng thật ra dưới đáy lòng hắn cũng không quá coi trọng Tiêu Trần. Nguyên nhân chủ yếu nhất chính là tu vi của Tiêu Trần thấp hơn bốn người bọn họ.

Trận chiến giữa các Tiềm Long chính là cùng cảnh giới mới có thể có sức đánh với đối phương, hoàn toàn không có khả năng khiêu chiến vượt cấp. Bởi vì đều là Tiềm Long, người nào cũng có khả năng vượt cấp giết địch. Nhưng giữa Tiềm Long với nhau thì cảnh giới không tương đương chẳng khác nào chiến lực không bằng.

Khi tu vi của Tiêu Trần còn chưa theo kịp bốn người bọn họ, Mộc Thanh không cảm thấy Tiêu Trần sẽ có uy hiếp gì tới mình.

Hắn ta còn cho rằng Tiêu Trần muốn đuổi kịp bốn người là chuyện không dễ dàng. Dù sao trong lúc Tiêu Trần tiến bộ thì bốn người cũng không ngừng tiến lên. Đây cũng là lý do vì sao lại nói một bước chậm chính là cả đường chậm...

Nhưng Mộc Thanh không ngờ được, mới rời khỏi khỏi Núi Kiếm Ma không bao lâu, Tiêu Trần lại đã đột phá tới Hoàng Cực Cảnh đại viên mãn, hoàn toàn đuổi kịp Tứ đại Tiềm Long còn lại.

Đối mặt với vẻ kinh ngạc của Mộc Thanh, Tiêu Trần lại vẫn lạnh nhạt nói:

"Còn muốn tiếp tục không? Ngươi muốn đánh ta sẽ tiếp, dù là quyết đấu bình thường hay sinh tử chiến ta đều sẽ phụng bồi đến cùng. Hôm nay ngươi muốn mang người của ngươi đi thì phải cho ta một cái giá vừa lòng mới được."

Lời này của Tiêu Trần tuy rằng bình tĩnh, giọng nói lại không lớn nhưng rơi vào tai những người xung quanh lại như sấm rền vậy.

Người cùng thế hệ, không, cho dù là cường giả thế hệ trước cũng không ai dám nói chuyện với Mộc Thanh như vậy. Khắp vực Đông Dương này chỉ sợ cũng chỉ có ba Tiềm Long còn lại trong Ngũ đại Tiềm Long dám ăn nói như vậy thôi.

Vương Văn trưng ra vẻ mặt tuyệt vọng, Trần Mộ Tuyết thì đờ đẫn không thôi, Mạc Kiệt hưng phấn cực điểm, chúng Trưởng lão Đông Kiếm Các thì sa sầm mặt mày. Mỗi người một vẻ nhìn chằm chằm hai người đang đứng đối đầu.

Thái độ của Tiêu Trần vô cùng cứng rắn, có thể nói là không cho Mộc Thanh chút mặt mũi nào. Nghe hắn nói xong, lửa giận trong lòng Mộc Thanh đã kề bên bờ vực bùng nổ. Nhưng vì Tiêu Trần đã đột phá Hoàng Cực Cảnh đại viên mãn nên tu vi của hai người đã ngang nhau. Mộc Thanh không dám chắc liều chết đánh một trận liệu có thể thắng lợi không.

Trận chiến ở Núi Kiếm Ma, kiếm pháp xuất thần nhập hóa của Tiêu Trần khiến Mộc Thanh vô cùng kiêng kỵ. Mà người này còn mang danh Yêu Kiếm. Yêu nghiệt kiếm đạo! Tuyệt đối không phải hạng tốt mã dẻ cùi, nếu thật sự liều lĩnh đánh một trận thì chỉ sợ kết quả cuối cùng là cả hai cùng thiệt mà thôi. Sau đó không công tiện nghi ba Tiềm Long còn lại.

Phải biết rằng dù là Mộc Thanh hay Tiêu Trần, đối thủ của bọn họ không đơn giản chỉ là người còn lại mà còn ba người Thiên Đao Trần Lăng, Bá Thương Lâm Tinh và Thiên Viêm Triệu Vô Vân vẫn luôn như hổ rình mồi...

Hơn nữa, Bách Linh mộ địa sắp mở, nếu lúc này liều lĩnh đánh một trận với Tiêu Trần rất có thể vì nhỏ mất lớn. Huống chi việc này Vạn Tiên Lâu thật sự không chiếm lý, chuyện này làm lớn ra kết quả vẫn sẽ là Vạn Tiên Lâu lùi bước.

Mộc Thanh ngoài mặt âm u bình tĩnh, đáy lòng lại cân nhắc đắn đo, cuối cùng âm trầm hỏi:

"Ngươi muốn thế nào mới đồng ý thả người?"

Yên lặng nửa buổi, cuối cùng lại nói ra một câu như vậy. Đám người xung quanh nghe câu này thì đều ngây ngẩn. Chuyện này... Mộc Thanh vậy mà lại lựa chọn lùi bước. Mộc Thanh đối mặt Tiêu Trần lại thoái nhượng...

Lần đầu tiên có người của Đông Kiếm Các có khả năng khiến Độc Xà Mộc Thanh nhượng bộ. Nhưng Tiêu Trần nghe vậy cũng chỉ cười lạnh:

"Rất đơn giản, năm vạn linh thạch hạ phẩm, một ngàn viên đề nguyên đan..."

Năm vạn linh thạch hạ phẩm? Một ngàn viên đề linh đan? Nghe đến đây, Mộc Thanh tức giận quát lớn:

"Tiêu Trần, ngươi đừng có ép người quá đáng, điều kiện này là không thể nào..."

Mộc Thanh từ chối không chút do dự. Không chỉ Mộc Thanh, các Trưởng lão Đông Kiếm Các đứng xung quanh đều hít sâu một hơi lạnh. Đây là công phu sư tử ngoạm sao?
( truyện đăng trên app TᎽT )
Ai cũng không ngờ Tiêu Trần tàn nhẫn như vậy. Năm vạn linh thạch hạ phẩm đã là một khoản lớn rồi, nhưng nếu so với một nghìn viên đề nguyên đan thì chỉ là chút lòng thành thôi. Phải biết rằng giá một viên đề nguyên đan chính là năm trăm linh thạch hạ phẩm, một ngàn viên chính là hơn năm mươi vạn linh thạch hạ phẩm rồi.

Vốn bọn họ cho rằng Tiêu Trần yêu cầu Mộc Thanh đến chỉ là tượng trưng một chút thôi, ai biết được hắn muốn Mộc Thanh hộc máu cơ chứ.

Mộc Thanh gần như phát cuồng nhìn Tiêu Trần chằm chằm, dáng vẻ như hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn vậy. Nhưng Tiêu Trần bị nhìn cũng chỉ lạnh nhạt nói thêm:

"Sao? Không muốn ư? Vậy ngươi có thể đi rồi, hoặc cũng có thể ở lại đánh với ta một trận. Nhưng nếu ngươi thua, chỉ sợ hôm nay phải gọi Lâu chủ của Vạn Tiên Lâu đến lãnh người. Đến lúc đó không phải một ngàn viên đề nguyên đan là có thể giải quyết đâu. Nói thế nào thì một Tiềm Long cũng giá trị ít nhất một vạn đề nguyên đan chứ..."

Cuồng vọng, quá cuồng vọng. Nhưng đối mặt với Tiêu Trần cuồng vọng như vậy, đáp án cuối cùng của Mộc Thanh lại là:

"Ta cho ngươi, mau thả người..."

Mộc Thanh vẫn nhẫn nhịn không ra tay. Hắn ném một chiếc nhẫn trữ vật cho Tiêu Trần mà tim như rỉ máu. Bồi thường nhiều đồ như thế, sau khi trở về dù là thân phận như Mộc Thanh cũng khó mà bàn giao với cao tầng Vạn Tiên Lâu. Đương nhiên, Vạn Tiên Lâu sẽ không vì chút đồ này mà giáng tội cho Mộc Thanh, chỉ là khó nhìn thôi.

Tiêu Trần nhận nhẫn trữ vật, kiểm tra một chút đồ bên trong, sau đó khoát tay áo với Mạc Kiệt:

"Thả bọn họ đi..."

Chuyện lần này đã làm cho Mộc Thanh lỗ nặng, rõ ràng là khiến hắn ta đứng kề bên vực bùng nổ. Tiêu Trần thả Vương Văn và sáu Chấp sự của Vạn Tiên Lâu. Bảy người kia lần lượt đi tới sau lưng Mộc Thanh.

"Còn một người nữa đâu? Nữ tử kia cũng là đệ tử Vạn Tiên Lâu ta!" Tuy rằng bảy người Vương Văn được thả, nhưng Mộc Thanh lại thấy Trần Mộ Tuyết cũng mặc trang phục đệ tử ngoại môn của Vạn Tiên Lâu thì trầm giọng hỏi.

Nghe Mộc Thanh nói vậy, đáy lòng Trần Mộ Tuyết rất vui vẻ. Nàng ta cho rằng Mộc Thanh muốn cứu mình, nhưng câu trả lời của Tiêu Trần lại đánh cho nàng ta rơi xuống địa ngục.

"Nàng ta? Ngươi không mang nàng ta đi được, nàng ta phải lưu lại..."

Mấy người Vương Văn có thể đi, nhưng Trần Mộ Tuyết phải chết. Nghe Tiêu Trần nói xong, Mộc Thanh lạnh lùng liếc hắn một cái, không nói lời nào dắt bảy người Vương Văn rời đi.

Mãi cho đến cuối cùng, Mộc Thanh cũng không để ý tới sự sống chết của Trần Mộ Tuyết. Có lẽ trong mắt của Mộc Thanh mà nói, Trần Mộ Tuyết chỉ là một đệ tử ngoại môn mà thôi, chết thì chết, không đáng để hắn chú ý.

Đoàn người Mộc Thanh đi rồi, mặt đám người của Trần gia, Giác Sơn Tông và Vương Lĩnh Sơn vừa nhậm chức đều xám xịt như tro tàn. Bọn họ cũng biết tiếp theo bản thân phải đối mặt với chuyện gì.

Quả nhiên, Tiêu Trần hờ hững liếc đám người một cái, thản nhiên nói:

"Giết hết đi, người Trần gia, cả Giác Sơn Tông..."

Tiêu Trần trực tiếp ra lệnh chém giết. Nghe Tiêu Trần nói xong, đám người đều khóc lóc kể lể cầu xin tha thứ. Tiêu Trần lại hoàn toàn không để ý đến mà chỉ bắt lấy Vương Văn vừa nhậm chức rời đi quảng trường trung tâm.

Một ngày này, bầu trời Lĩnh Sơn hoàn toàn thay đổi, Trần gia diệt vong, tông môn lớn nhất - Giác Sơn Tông cũng toàn diệt, ngay cả tông môn cũng bị hai Trưởng lão Đông Kiếm Các san thành đất bằng, bảo vật trong tông bị chiếm đoạt sạch sẽ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play