Trần Mộ Tuyết khiếp sợ nhìn thái độ của Vương Văn với Tiêu Trần. Nàng ta không ngốc, Vương Văn vừa đối diện Tiêu Trần liền hoảng sợ như vậy khiến nàng ta cũng nghĩ tới. Tiêu Trần chính là Tiềm Long của Đông Kiếm Các.

Tuy đáy lòng đã ý thức được điều này, nhưng Trần Mộ Tuyết cũng không có cách nào thừa nhận sự thật. Sao có thể chứ? Sao Tiêu Trần lại thành Tiềm Long của Đông Kiếm Các được? Ngũ đại Tiềm Long của vực Đông Dương đều là đối tượng người trẻ tuổi bọn họ ngưỡng mộ. Tiêu Trần sao lại là...

Trần Mộ Tuyết cảm thấy như trời sụp, ánh mắt đờ đẫn nhìn Tiêu Trần. Cùng lúc đó, đám người Trần gia và Giác Sơn Tông đi theo Trần Mộ Tuyết cũng không giấu được vẻ hoảng sợ trên mặt.

Đặc biệt là Giác Sơn Tông. Bọn họ vốn cùng hội cùng thuyền với Tiêu gia, nhưng lần này chỉ vì Trần Mộ Tuyết mang Vương Văn đến mà không chút do dự làm phản, giúp Trần Mộ Tuyết đối phó Tiêu gia. Tưởng tượng thôi cũng biết Tiêu Trần sẽ xử lý Giác Sơn Tông như thế nào. Lần này e là sẽ không đơn giản bỏ qua.

"Tiêu... Tiêu công tử, ta..." Tất cả mọi người đã biết thân phận của Tiêu Trần chính là Yêu Kiếm Tiêu Trần. Tông chủ Giác Sơn Tông căng da đầu bước tới trước mặt Tiêu Trần, trán túa mồ hôi, cúi gằm đầu lên tiếng.

Hắn ta muốn cầu xin tha thứ, muốn van nài sự tha thứ của Tiêu Trần. Nhưng đáng tiếc, Tiêu Trần còn chẳng nhìn hắn ta lấy một cái, đi thẳng đến trước mặt Tiêu Kình và Bạch Như Ngọc, tự tay cởi trói cho hai người.

"Phụ thân, mẫu thân, nhi tử tới chậm..." Hắn nâng hai người dậy, dịu giọng nói.

Vừa nói còn vừa cẩn thận kiểm tra tình huống thân thể của Tiêu Kinh và Bạch Như Nguyệt, thấy hai người không có gì đáng ngại mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hắn công khai đứng trước mặt đám người Vương Văn, Trần Mộ Tuyết trực tiếp thả người nhà họ Tiêu, mà cả quá trình không ai dám ngăn cản.

Bởi vì người của Tiêu gia mấy ngày này chịu khổ nên thân thể đều tương đối suy yếu, chuyện kế tiếp cũng không cần bọn họ tham gia nữa. Tiêu Trần để mọi người về nhà nghỉ ngơi trước, để chuyện còn lại cho hắn lo.

Nghe Tiêu Trần nói vậy, Tiêu Kình cũng không ý kiến gì, chỉ dặn một câu 'cẩn thận' rồi dẫn người Tiêu gia rời khỏi quảng trường. Đệ tử hạch tâm Chu Kì cùng đi theo để bảo vệ người Tiêu gia.

Mấy trăm người lớn bé Tiêu gia đi rồi, quảng trường lập tức trở nên trống trải, chỉ có vài tên cao tầng của Giác Sơn Tông, khoảng mười người Trần gia, Vương Văn và đám người Vương Lĩnh Sơn mới nhậm mà thôi, tính lên không tới trăm người.

Tiêu Trần cũng không nói gì nhiều, đi thẳng tới chiếc ghế trên đài cao của Vương Văn ngồi xuống, nhìn từ trên xuống Vương Văn hỏi:

"Cho ngươi thời gian ba ngày, trong vòng ba ngày Mộc Thanh không đến thì các ngươi cùng nhau lưu lại đi..."

Tiêu Trần có thể không giết Vương Văn và sáu gã Chấp sự Vạn Tiên Lâu, nhưng điều kiện tiên quyết là Mộc Thanh đích thân đến nhận người về. Đương nhiên, nên trả giá thế nào cũng phải trả cho đủ. Còn những người khác... lúc này Tiêu Trần tuyệt đối không cho bọn họ cơ hội nữa. Nếu không ai có thể đảm bảo chuyện hôm nay sẽ không tái diễn đâu?

Còn lý do chủ yếu không giết Vương Văn và sáu Chấp sự Vạn Tiên Lâu là vì lưu lại vài phần mặt mũi cho Vạn Tiên Lâu. Dù sao nếu giết sạch thì Vạn Tiên Lâu chắc chắn sẽ dây dưa không dứt, khó tránh sẽ chạy đến Đông Kiếm Các đòi công bằng. Hơn nữa, chuyện này không phải do bọn họ chủ mưu, có giết hay không cũng không liên quan gì lớn. Còn không bằng thả bọn họ đi. Tất nhiên, điều kiện chính là Mộc Thanh phải tự mình đến, còn phải cho hắn một cái giá vừa lòng mới được.

Nghe Tiêu Trần nói xong, Vương Văn nào dám do dự nữa, lập tức lấy Truyền âm phù ra nói chuyện xảy ra ở đây cho Mộc Thanh.

Mộc Thanh đang ở Vạn Tiên Lâu, nhận được tin Vương Văn truyền về thì nổi giận lôi đình. Yêu cầu hắn ta đi lãnh người nếu không sẽ giết đám người Vương Văn à? Cuồng vọng! Thật quá cuồng vọng!

Nét mặt Mộc Thanh rất khó nhìn, lạnh lùng nói:

"Được lắm Tiêu Trần. Ta thật muốn nhìn xem ngươi dựa vào đâu mà dám để ta đích thân đi lãnh người..."

Mộc Thanh rất tức giận nhưng vẫn lên đường phóng tới Quận thành Lĩnh Sơn, đồng thời còn mang theo rất nhiều Trưởng lão của Vạn Tiên Lâu.

Lại là một lần giao tranh giữa Tiềm Long. Trong thời gian hai ngày ở Quận thành Lĩnh Sơn chờ đợi, đám người Trần Mộ Tuyết vẫn luôn bị Tiêu Trần giam tại quảng trường thành Lĩnh Sơn. Chờ đến giữa trưa ngày thứ ba, Mộc Thanh rốt cuộc cũng đuổi tới Quận thành Lĩnh Sơn.

Một đàn hạc đầu đỏ từ trên trời giáng xuống, Mộc Thanh và hơn mười Trưởng lão của Vạn Tiên Lâu nhảy từ lưng hạc xuống, vững vàng đứng giữa quảng trường.

Mộc Thanh mặc một thân màu tím, vừa tới đã nhìn thẳng về phía Tiêu Trần, lạnh giọng nói: "Tiêu Trần, ta đến rồi đây. Ngươi muốn thế nào?"

Mộc Thanh đuổi từ Vạn Tiên Lâu đến Quận thành Lĩnh Sơn mất hai ngày rưỡi. Nghe Mộc Thanh nói xong thì Tiêu Trần mới đi tới, nhoáng cái đã lướt tới trước mặt Mộc Thanh, lạnh mặt nói:

"Làm sao? A, Mộc Thanh, Vạn Tiên Lâu các ngươi muốn diệt gia tộc ta, giờ ngươi lại hỏi ta muốn thế nào ư? Ta muốn giết ngươi. Có được không?"

"Tiêu Trần... ngươi muốn chết!" Nghe Tiêu Trần nói xong, Mộc Thanh lạnh giọng quát lớn, sau đó đánh ra một chưởng.

Không nói đến lời thứ hai đã ra tay. Đối với Mộc Thanh mà nói, hắn ta đích thân tới đã là cho Tiêu Trần mặt mũi rồi. Nhưng nhìn dáng vẻ Tiêu Trần thì sẽ không dễ dàng thả người như thế. Mộc Thanh không chút báo trước mà trực tiếp ra tay.

Mộc Thanh không cảm thấy Tiêu Trần là đối thủ của mình, tuy hắn ta tận mắt thấy trận chiến giữa Tiêu Trần và Trần Lăng ở Núi Kiếm Ma, cũng thừa nhận Tiêu Trần thật sự có tư chất làm một Tiềm Long, nếu hai người cảnh giới tương đương thì e là hắn ta cũng đánh không lại Tiêu Trần. Tuy nhiên, giờ Tiêu Trần mới đạt tu vi Hoàng Cực Cảnh tiểu viên mãn mà thôi. Nếu không phải lúc trước Trần Lăng áp chế tu vi thì Tiêu Trần không có khả năng thắng hiểm. Mà hiện tại Mộc Thanh lại không hề áp chế tu vi của mình. Dưới tình huống tu vi chênh lệch lớn như vậy, Tiêu Trần muốn khiêu chiến vượt cấp đánh bại một Tiềm Long thì chẳng khác nào người si nói mộng.

Hắn ta chỉ cho rằng tu vi của Tiêu Trần vẫn chỉ là Hoàng Cực Cảnh tiểu viên mãn như trước. Đương nhiên, cũng không trách được Mộc Thanh sẽ nghĩ như vậy. Từ trận chiến tại Núi Kiếm Ma đến giờ chưa được bao lâu, thời gian ngắn như vậy theo lý thì Tiêu Trần không thể đột phá dược.

Đáy lòng Mộc Thanh hạ quyết tâm muốn hung hăng nghiền ép Tiêu Trần, sau đó lại mang đám người Vương Văn rời đi. Không thể không thừa nhận, suy nghĩ của Mộc Thanh rất tốt, nhưng sự thật lại hung hăng cho hắn một cái tát.

Chỉ thấy Tiêu Trần đối mặt với một chưởng của Mộc Thanh không chút né tránh, nhẹ nhàng bâng quơ đánh ra một quyền. Quyền chưởng va chạm, Tiêu Trần không hề rơi xuống thế yếu.

Rõ ràng Mộc Thanh cũng không hề áp chế tu vi, vậy mà Tiêu Trần lại có thể đón đỡ, thoạt trông còn thoải mái thừa sức.

Mộc Thanh cau mày, chỉ một chiêu này hắn ta đã cảm giác ra tu vi của Tiêu Trần đã đột phá. Hắn ta không dám tin tưởng nhìn Tiêu Trần:

"Ngươi đột phá rồi ư?"

Mới qua bao lâu chứ? Vậy mà Tiêu Trần đã đột phá rồi. Như vậy chẳng phải tương đương với Tiêu Trần đã hoàn toàn bắt kịp Tứ đại Tiềm Long còn lại rồi sao?

Wisteria team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play