Chương 284: Sai một ly đi một dặm (22)

 

Tôi bế cô bé lên, thấy cô bé vẫn đang

lầu bầu đòi tôi, không khỏi nói: “Sao lại thế

này?”

“Có thể là nó không muốn uống sữa

bột, Thầm Xuân Hinh, cô đi lên phòng ngủ

trên lầu cho nó bú đi!” Trần Húc Diệu

mang vẻ mặt lạnh lùng từ nãy đến giờ đột

nhiên mở miệng.

Lâm Uyên thấy vậy, vội vàng nói: “Tôi

dẫn cô lên trên đó, trẻ con còn nhỏ tháng

không thích uống sữa bột cũng là chuyện

bình thường.”

Thấy vậy, tôi cũng không tiện nói gì

êm, ôm Lâm Uyên đi lên tầng hai.

“Cô ở đây cho bé bú đi, có thể là cô

bé đói chịu không nổi rồi.” Lâm Uyên mờ

miệng, trên mặt lộ ra một nụ cười vô cùng

hiền lành.

Tôi ngồi xuống chiếc ghế dài, cũng

không ngại ngùng gì mà bắt đầu cho Phó

Tuệ Minh bú.

Vốn nghĩ rằng một lát nữa bà ấy sẽ rời

đi, không ngờ rằng bà ấy lại không đi mà

đứng ð một bên nhìn tôi cho con bú.

Con bé Phó Tuệ Minh này thật là kén

chọn, sau khi được cho bú một lát thì lại trờ

lên ngoan ngoãn, vừa bú sữa mẹ vừa giơ

bàn tay nhỏ lên nắm lấy chân mình, động

tác vô cùng đáng yêu, đôi mắt trong veo to

như nước nhìn xung quanh.

“Thẩm Xuân Hinh, cô gầy quá, vừa

mới sinh em bé mà bụng cũng không có tí

mỡ nào, dù sao cô và Tổng giám đốc Nam

người còn trẻ, không biết phải chăm sóc

mình như thế nào. Hay là hai người ở lại Lê

Viện vài ngày đi, đúng lúc sắp vào mùa

Xuân, tôi nghe Húc Diệu nói hai người định

đi du lịch với nhau, hay là đến Lê Viện đi, ð

đây có đủ đầu bếp và chuyên gia dinh

dưỡng, vừa khéo có thể giúp cô chăm sóc

lại cơ thề, cô thấy thế nào?”

Tôi ngần người, mờ miệng nói: “Không

cần, cảm ơn ý tốt của Tổng giám đốc

Lâm.”

Sắc mặt Lâm Uyên trở nên hơi xấu hồ,

dừng một chút rồi lại nói: “Thẩm Xuân

Hinh, có phải cô còn đề ý chuyện trước kia

hay không? Cô xem, chuyện này đã qua

rồi, mẹ con các cô đều bình an, tôi cũng đã

nhận quả báo. Nhà họ Mạc không chấp

nhận tôi, khiến cho Đình Sinh chỉ có thể đi

đến Thành phố Giang Ninh với tôi, chuyện

đã qua rồi, chúng ta bỏ qua hết mọi

chuyện trước kia, mọi người quay trở lại

giông như lúc mới quen thì tốt bao nhiêu.”

Tôi cố gắng nhịn cơn tức giận trong

lòng, ngước mắt nhìn Lâm Uyên, không

nhịn nổi mà bật cười: “Tổng giám đốc Lâm,

tiền tài không thể tự sinh ra được, thanh

danh cũng không thể tự có lại, bà cảm

thấy bà đã giết một người, còn có thể làm

gì để cho người đó trở về sao?”

Thấy sắc mặt của bà ấy trờ nên trắng

bệch, tôi mím môi nói: “Tôi cho con bú,

phiền Tổng giám đốc Lâm tránh đi một

chút.”

Bà ấy há hốc mồm, muốn nói thêm gì

đó, nhưng chỉ liếc tôi một cái rồi yên lặng

đi ra ngoài.

Phó Tuệ Minh được bú sữa mẹ nên vô

cùng vui vẻ, tôi ngồi trên ghế dài nhìn căn

phòng được trang trí theo tông màu hồng,

không khỏi ngần người.

Xem ra đây là phòng dành cho bé gái,

Trần Húc Diệu thi thoảng sẽ đến Lê Viện,

nhưng không thể nào là anh ta, Lâm Uyên

thì càng không thể, gian phòng này rất có

thể là của Mạc Hạnh Nguyên.

Phó Tuệ Minh bú xong, liền vung tay

nhỏ tứ phía, tôi hoàn hồn, thấy cô bé nhìn

tôi cười, không khỏi cảm thấy trong lòng

ấm áp, ôm hôn cô bé.

Cửa phòng ngủ bị mở ra, tôi kéo áo

xuống, không ngờ lại là Mạc Hạnh Nguyên,

trông thấy tôi, sắc mặt của cô ta trờ nên

nặng nề và lạnh lẽo như băng.

“Thầm Xuân Hinh, tại sao cái gì cô

cũng muốn cướp, người tôi thích, người

nhà quan tâm tôi, bây giờ ngay cả căn

phòng của tôi cô cùng muốn cướp lấy.”

Tôi không hiểu nồi câu nói này của cô,

cau mày nói: “Cô Hạnh Nguyên, cô là

người sở hữu những thứ đó, không giữ

được thì là lỗi của cô. Tôi không có hứng

thú với người nhà và phòng ngủ của cô,

vốn không thèm cướp làm gì, về phần

người cô thích, xin cô nói cho rõ ràng, tôi

và anh ấy là vợ chồng danh chính ngôn

thuận, tôi cần phải cướp anh ấy sao?”

Cô ta tức giận đến đỏ cả mắt: “Nếu

không phải do cô xen vào, anh Thắng Nam

sẽ lấy cô sao? Anh ấy chẳng qua chỉ là

đang chịu trách nhiệm với cô mà thôi, cô

nghĩ cô là cái thá gì?”

Tôi buồn cười: “Vậy thì, cô Hạnh

Nguyên, anh ấy chỉ đang chịu trách nhiệm

với tôi, còn với cô thì sao? Yêu sao? Nếu đã

yêu, tại sao bây giờ đến nhìn cô anh ấy

cũng khinh thường không muốn nhìn, tại

sao cô lại cảm thấy một người đàn ông

nhìn cô một chút thôi cũng thấy phiền lại

đi yêu cô chứ?”

“Cố,

Cô ta vô cùng tức giận, giơ tay lên

chuẩn bị đánh tôi, nhưng tôi nhanh chóng

cản lại: “Cô Hạnh Nguyên nên khiêm tốn

chút đi, mọi chuyện đều đang tốt đẹp mà

cô cứ muốn phá hoại như vậy. Cô chưa

từng nghĩ lại xem vì sao cha mẹ cô đều

không muốn gặp cô à?”

Tôi ôm Phó Tuệ Minh, không có ý định

cãi lộn với cô ta, dù sao cũng đang ôm con

theo, nếu đánh nhau thật, con bị thương

thì chính tôi mới là người bị thiệt thòi.

Thấy tôi muốn đi, cô ta chặn ngay ở

cửa: “Thẩm Xuân Hinh, rốt cuộc cô muốn

làm gì?”

Tôi buồn cười: “Cô Hạnh Nguyên, câu

này đề tôi hỏi cô mới đúng, rốt cuộc cô

định làm gì đây?”

Cần tôi lại không cho tôi đi như thế,

đang định làm gì đây?

“Tôi có thể từ bỏ anh Thắng Nam,

ông dây dưa với anh ấy nữa, nhưng cô

không được xuất hiện trước mặt cha mẹ tôi

nữa, nếu không tôi sẽ kéo cô chết theo

tôi.”

Tôi thật sự cảm thấy mình không thể

nào hiểu được cô ta: “Tôi ước gì mình

không bao giờ gặp lại cha mẹ cô và cô

nữa, cho nên phiền cô tránh ra, giơ cao

đánh khẽ.”

Dưỡng như bây giờ cô ta cũng không

có cách gì đề giữ tôi lại, mặc dù trong lòng

vô cùng tức giận nhưng cũng không thể

làm gì tôi.

Nhưỡng đường cho tôi xong, cô ta thờ

phì phò đi ra khỏi phòng ngủ.

Thấy tôi đi ra, Phó Thắng Nam tiến lên

đón, bế Phó Tuệ Minh từ tay tôi, mở miệng

nói: “Sao vậy? Sắc mặt em kém quá!”

Tôi mím môi, thản nhiên nói: “Không

Sao cả.”

Ngôi lại xuống bàn, Phó Thắng Nam

liên tục gắp đồ ăn cho tôi, anh ăn được vài

miếng rồi ôm Phó Tuệ Minh đi chơi.

Có thể là bời vì cho con bú nên tôi ăn

nhiều một cách lạ kỳ, Phó Thắng Nam lại

vô cùng vui vẻ cười, ánh mắt của hai người

Lâm Uyên và Mạc Đình Sinh dường như

vẫn luôn dán trên người tôi.

Dù tôi cảm thấy kì lạ, nhưng nhất thời

cũng không thể mờ miệng hỏi, ăn được

một lát thì tất cả mọi người đã ăn xong, tôi

cũng không tiếp tục ăn nữa.

“Thế nào?” Phó Thắng Nam gắp cho

tôi một miếng thịt kho tàu, cười nói: “Ăn no

rồi à?”

Tôi gật đầu: “Ừm!”

“Đây là lúc hoa mai trong Lê Viện nở

đẹp nhất, hai người ăn cơm xong rồi thì ra

ngoài đi dạo tiêu cơm chút đi?” Lâm Uyên

mờ miệng, mắt nhìn Phó Tuệ Minh.

Cô bé đã ngủ thiếp đi, Lâm Uyên gọi

bảo mẫu đến nói: “Lát nữa cô ở đây chăm

sóc đứa trẻ.”

“Không cần, đã không còn sớm nữa,

cảm ơn Tổng giám đốc Uyên và Tổng giám

đốc Sinh đã chiêu đãi, chúng tôi cần phải

trờ về rồi.” Ăn uống no nê xong thì đã hết

một buổi tối, Lâm Uyên và Mạc Đình Sinh

cũng không nói gì.

Giống như quả thật mời họ đến đề ăn

một bữa cơm thôi, thật kì lạ.

Đôi mắt đen và sâu của Mạc Đình

Sinh nhìn thằng vào Phó Thắng Nam, cười

nói: “Tổng giám đốc Nam, công ty của nhà

họ Mạc xảy ra chút việc, hôm nay cậu có

rảnh để nói chuyện với tôi không?”

Phó Thắng Nam nhìn về phía tôi, mím

môi: “Đi dạo chút đi, cho tiêu cơm, Phó

ệ Minh để anh bế, em đợi thêm một lát

rồi chúng ta về.”

Tôi gật đầu, nhìn lướt qua Mạc Đình

Sinh rồi nói với Phó Thắng Nam: “Hai người

nói chuyện, bế Phó Tuệ Minh theo được

không?”

“Không sao, đi đi!”

Tôi luôn cảm thấy Phó Thắng Nam cố

ý đề tôi tiếp xúc với Lâm Uyên và Mạc Đình

Sinh nhiều hơn.

Trong lòng cảm thấy hơi bực bội.

Lê Viện rất lớn, quả thật là như Lâm

Uyên nói, sau vườn có không ít hoa mai

đang nờ, rất đẹp.

“Thẩm Xuân Hinh, trong bếp đã làm ít

bánh ngọt matcha, lát nữa cô đi mang một

ít về nhà ăn.” Lâm Uyên mờ miệng, đứng ở

sau lưng nhìn tôi chằm chằm.

Tôi không quen với dáng vẻ này của

bà ấy lắm, hơi mím môi nói: “Tổng giám

đốc Lâm khách sáo qua, nhưng ăn nhiều

đồ ngọt dễ béo, thi thoảng tôi ăn một ít là

được rồi.”

Bà ấy nhìn tôi, cần thận nói: “Thẩm

Xuân Hinh, có phải trong lòng cô vẫn còn

hận tôi không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play