Chương 283: Sai một ly đi một dặm (21)

Đẩy xe nôi của con ra khỏi biệt thự,

Phó Thắng Nam đi đến nhà xe lấy xe, còn

tôi vịn xe của con, đứng ở trong sân chờ

anh.

Chợt, tôi nhìn thấy một người phụ nữ

đang ngồi xổm ð trước cổng, sau khoảng

mấy giây sửng sốt, tôi mới kịp nhận ra là

Mạc Hạnh Nguyên chưa hề rời đi.

Tôi không khỏi nhíu mày, lúc Phó

Thắng Nam lái xe ra cũng đề ý tới Mạc

Hạnh Nguyên đang ngồi ở cồng.

Nhưng anh không nói gì, chỉ ôm Phó

Tuệ Minh lên xe, chuẩn bị xong thì nhìn tôi

nói: “Đi thôi!”

Truy cập vào truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.

Mạc Hạnh Nguyên nghe thấy tiếng

động, từ trên bậc thang ở cổng đứng dậy,

chạy tới ngăn ở trước xe.

 

Cô ta nhìn Phó Thắng Nam, nói: “Anh

Thắng Nam, anh định đi gặp mẹ của em

sao? Anh đưa em theo với!”

Phó Thắng Nam nhíu mày, hơi không

vui: “Lát nữa Kiều Cảnh Thần sẽ tới đón

cô.”

Mạc Hạnh Nguyên đỏ mắt: “Thời tiết

lạnh như thế này, anh Thắng Nam em xin

anh, đưa em đi cùng với!”

“Lên đây đi!” Tôi mờ miệng, hơi bực

bội: “Cô chủ Nguyên không cần thiết phải

làm mình khổ sð như vậy đề tìm kiếm sự

đồng cảm đâu.”

Sắc mặt của Mạc Hạnh Nguyên trắng

bệnh, đôi mắt u buồn nhìn về phía Phó

Thắng Nam.

Sắc mặt Phó Thắng Nam không tốt

lắm, trờ nên lạnh lẽo như băng: “Xe không

đủ chỗ, cô đợi Kiều Cảnh Thần đi!”

Sau đó anh vòng qua người cô ta, khời

động xe rời đi!

Tôi ngồi ở phía sau nhìn Mạc Hạnh

Nguyên đứng nguyên tại chỗ không nhúc

nhích thông qua cửa kính, nhìn về phía Phó

Thắng Nam, nhíu mày: “Cô ta như vậy, anh

không đau lòng sao?”

Anh mím môi, nhìn về phía tôi: “Em hi

vọng anh sẽ đau lòng sao?”

“Lo lái xe đi!” Anh có đau lòng hay

không, đối với tôi mà nói thì cũng như nhau

mà thôi.

Trên đường đi, Phó Tuệ Minh rất

ngoan, đại khái là vì thích ngồi xe, cho nên

lúc nào ở trên xe con bé đều rất hưng

phấn, thi thoảng còn vung vầy tay chân.

Xe dừng ở bên ngoài Lê Viên, ở cổng

biệt thự, Lâm Uyên và Mạc Đình Sinh đang

đứng đó, dường như đã đợi bọn họ rất lâu.

Thấy chúng tôi, Lâm Uyên tiến lên,

nhìn tôi cười nói: “Đến rồi à, đã nấu cơm

xong rồi, chỉ chờ hai người đến thôi.”

Phó Thắng Nam ôm Phó Tuệ Minh ra,

Mạc Đình Sinh và Lâm Uyên liếc nhau, ánh

mắt kinh ngạc nhìn về phía tôi: “Đứa bé…

Đứa bé không sao à?”

Tôi mím môi, sắc mặt hơi lạnh lẽo:

“Tổng giám đốc Uyên định động tay động

chân một lần nữa sao?”

Hốc mắt Lâm Uyên bỗng nhiên đỏ lên,

bà ấy lắc đầu nói: “Không phải, cô đừng

suy nghĩ nhiều, tôi vui ấy mà, đứa trẻ

không xảy ra chuyện gì là tốt rồi.”

Phó Thắng Nam ôm Phó Tuệ Minh,

không nhiều lời, chỉ thản nhiên nói: “Đi

thôi!”

Ở phòng ăn tại lầu một, John và Trần

Húc Diệu đều tới, ngay cả Trịnh Tuấn Anh

đã lâu không gặp cũng tới, người phụ nữ

đang đi ð bên cạnh anh là Lâm Diên ít khi

xuất hiện.

Bất ngờ thật, lại có thể gặp cô ta ở

đây.

John nói, Vũ Linh xảy ra chuyện phần

lớn là do Lâm Diên gây ra, tôi nhìn người

phụ nữ càng ngày càng trở nên xinh đẹp

này, sắc mặt trở nên lạnh lẽo.

“Thầm Xuân Hinh, tới đây ngồi đi!”

John nhìn thấy tôi thì vội vã mờ miệng, vẫy

tay về phía tôi.

Tôi đi về phía John, ngồi ð ngay bên

cạnh anh, Phó Thắng Nam đầy xe của con

đến bên cạnh.

Biệt thự Lê Viện này là căn biệt thự xa

hoa nhất Thành phố Giang Ninh, chỉ riêng

phòng ăn thôi đã chiếm hơn trăm mét

vuông, có diện tích lớn hơn phòng ăn bình

thường rất nhiều.

Bàn tròn rất lớn, nếu khi nói chuyện

không nói to hơn một chút thì có thề người

ð phía đối diện sẽ không nghe thấy gì.

Cách mà Lâm Uyên nhìn tôi rất dịu

dàng và ân cần, sai người làm bắt đầu

bưng thức ăn lên, cô và Mạc Đình Sinh

ngồi ð ngay bên cạnh tôi và Phó Thắng

Nam.

Sắc mặt bà ấy dịu dàng nhìn Phó Tuệ

Minh còn đang vô cùng vui vẻ bên trong

xe đầy, cười nói: “Thật đáng yêu, tính ra đã

được gần bốn tháng rồi.”

Mạc Đình Sinh nhìn thoáng qua khuôn

mặt lạnh như băng của tôi, sắc mặt ông ta

hơi phiển muộn, mờ miệng nói: “Thẩm

ân Hinh, đứa trẻ này nhỏ hơn một chút

so với một đứa trẻ bình thường, có phải là

vì không đủ dinh dưỡng không?”

Tôi mím môi, sắc mặt không tốt lắm:

“Lúc nó sinh ra gặp nhiều khó khăn hơn trẻ

con bình thường, cho nên trông nhỏ hơn

mấy đứa trẻ khác.”

Lâm Uyên kéo tay Mạc Đình Sinh, hơi

đau xót nói: “Do tôi hết, là lỗi của tôi.”

Hôm nay tôi cảm thấy hai người này

thật khó hiều, không khỏi nhìn về phía Phó

Thắng Nam, anh kéo tay tôi lại, vỗ vỗ lên

để trấn an, nhìn về phía Lâm Uyên và Mạc

Đình Sinh nói: “Hai người ngồi đi!”

Chắc vì đã phát hiện ra sự khó chịu

của tôi, hai người Lâm Uyên và Mạc Đình

Sinh đều ngồi xuống.

Tôi cảm thấy khó hiểu, một là thái độ

của hai người này khi vừa mới gặp tôi hoàn

toàn khác biệt so với bây giờ.

Hai là, theo lý thuyết, hẳn Mạc Đình

Sinh đã biết hết về những video trong quá

khứ của Lâm Uyên rồi, tại sao ông ta có

thể đối xử với Lâm Uyên bình tĩnh như vậy.

Có người đàn ông không nào là không

quan tâm đến quá khứ của vợ mình đâu?

Tại sao Mạc Đình Sinh lại có thể thản nhiên

đối mặt như vậy?

Hẳn là, vẫn còn chuyện gì đó mà tôi

chưa biết.

Thấy mọi người vẫn chưa tới đủ, Lâm

Uyên nhìn xung quanh, nói: “Đồ ăn đã

được bưng lên hết rồi, tất cả mọi người

nếm thử xem.”

Bà ấy còn chưa nói xong, bên ngoài

đã truyền đến tiếng động ồn ào, là giọng

nói của Mạc Hạnh Nguyên: “Mẹ, rốt cuộc

con đã làm sai chuyện gì, sao mẹ không

chịu gặp con?”

Giọng nói vừa ngưng chưa được mấy

phút, Mạc Hạnh Nguyên và Kiều Cảnh

Thần đã cùng nhau đi vào, Mạc Hạnh

Nguyên vẫn mặc bộ quần áo như lúc cô ta

ð chung cư Sơn Thủy, có thề thấy được rõ

ràng vẻ cô đơn và tiều tụy trên mặt cô ta.

Lâm Uyên đứng dậy, trên mặt hiện lên

sự khó chịu, nhìn Mạc Hạnh Nguyên nói:

“Không phải mẹ đã bảo con đừng tới tìm

mẹ sao?”

Bà ấy tức giận đi về phía Mạc Hạnh

Nguyên, nhưng giữa chừng thì bị Mạc Đình

Sinh kéo lại.

Vẻ mặt Mạc Đình Sinh lạnh nhạt, ông

ta nhìn Mạc Hạnh Nguyên, nói: “Lại đây, lại

đây ngồi đi, đúng lúc đồ ăn được mang lên

hết rồi.”

Mạc Hạnh Nguyên không ngồi xuống,

chỉ đứng đó nhìn Mạc Đình Sinh, cặp mắt

sưng đỏ nói: “Cha, rốt cuộc con đã làm sai

chuyện gì? Sao cha và mẹ lại không muốn

đi gặp con?”

Mạc Đình Sinh thờ dài, dường như

không hề có ý định nói gì thêm về chuyện

này, chỉ nhìn cô nói: “Hạnh Nguyên, tất cả

mọi người đều đang ở đây, có chuyện gì

chờ ăn cơm xong rồi nói tiếp, có được

không?”

Mạc Hạnh Nguyên còn đang muốn

nói gì nhưng đã bị Kiều Cảnh Thần kéo lại,

hai người cùng ngồi xuống.

Hai chúng tôi cũng đang ngồi ở gần

đó, Mạc Hạnh Nguyên nhìn Phó Thắng

Nam gắp đồ ăn cho tôi, ánh mắt như là

muốn bắn tôi chết vậy.

Lâm Uyên gọi mọi người ăn cơm, nhìn

tôi cười nói: “Tôi nghe Tổng giám đốc Nam

nói cô thích ăn đồ ngọt nên cố ý bảo

phòng bếp làm cho cô một phần bánh

matcha, cô nếm thử xem có thích vị đó

ông? Bây gið cô còn đang phải cho con

bú, một lát nữa cô ăn thêm ít canh đề bổ

sung năng lượng, trông cơ thể của cô gầy

quá, còn phải cho con bú, có thể sẽ xảy ra

chuyện, nên lưu ý đến việc ăn uống một

chút.”

Bà ấy nói, đặt một miếng bánh ngọt ở

trước mặt tôi, sẵn tiện múc thêm cho tôi

một chén canh.

Tôi không quen lắm, nhíu mày nhìn

Phó Thắng Nam, không hiểu đây là tình

huống gì.

Vẻ mặt Phó Thắng Nam lạnh nhạt, anh

mờ miệng nói: “Xem thử có thích ăn hay

không?”

Anh đã nói như thế rồi thì tôi cũng

không lằng nhằng nữa, ăn thử một miếng,

hương vị của bánh ngọt thật sự rất ngon,

nhưng trong lòng tôi còn đang có tâm sự,

ăn được một miếng rồi ăn không vào nữa.

Uống thêm mấy ngụm canh, cảm thấy

cũng không tệ lắm.

Thấy tôi thích, Lâm Uyên lại ân cần

gắp thêm cho tôi, lần này Phó Thắng Nam

ngăn bà ấy lại, nói: “Tổng giám đốc Uyên,

không cần bà bận lòng, tôi làm là được, cô

ấy thích gì tôi sẽ gắp thêm cho cô ấy.”

Đây chỉ là một chỉ tiết rất nhỏ, nhưng

lại khiến cho Mạc Hạnh Nguyên trợn mắt.

Chắc là Phó Tuệ Minh đã đói bụng, cứ

kêu liên tục, John đã bế cô bé được một

lúc, vừa nhìn đã biết là cô bé đói bụng.

Cậu ta hỏi tôi: “Cô có mang bình sữa

theo không?”

Phó Thắng Nam nhanh hơn tôi một

bước, lấy sữa bột ra cho Phó Tuệ Minh

uống, nhưng con bé này làm thế nào cũng

không chịu uống mà cứ phải hung hăng

đòi tôi cho bú.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play