Chương 228: Việc bất ngờ xảy đến mà không hề có chút dấu hiệu báo trước (7)

Phó Thắng Nam đặt tôi ngồi

trên ghế ngồi đề nghỉ ngơi, bên

cạnh Cố Diệc Hàn đã có rất nhiều

người vây quanh, máu chảy lan ra

cả mảng lớn.

Tôi nhìn anh ấy, anh ấy cũng

đang nhìn về phía tôi mð miệng,

môi mấp máy nói, tôi không biết

anh ấy đang nói gì, chỉ cảm thấy

trong lòng đau đớn đến sắp nghẹt thở.

Phó Thắng Nam đi đến bên

cạnh anh ấy, đưa tay thăm dò hơi

thờ của anh ấy, rồi nhìn tôi với nét

mặt nặng nề.

Tôi đứng lên, dùng chút sức

lực còn sót lại đi về phía anh ấy, Cố

Diệc Hàn giơ tay túm lấy tay tôi,

anh vừa mới mờ miệng, thì một

ngụm máu đen sì liền từ trong

miệng anh phun ra ngoài.

Tôi lắc đầu, nước mắt làm cho

tầm nhìn của tôi càng trở nên mơ

hồ, không rõ: “Cố Diệc Hàn, anh

đừng nói chuyện, anh sẽ không có

việc gì đâu, bác sĩ rất nhanh liền sẽ

tới đây ngay thôi.”

Anh ấy cố gắng nờ một nụ

cười, nhìn có chút ảm đạm, nhợt

nhạt, phờ phạc: “Thẩm Xuân Hinh,

tất cả những chuyện này đều đã

kết thúc rồi. Kiếp sau, đổi cho anh

được gặp gõ em trước, đồi cho em

được yêu anh trước.”

Tôi không biết nên nói thế nào

được nữa, trái tim như bị tắc nghẽn

lại, cảm giác vô cùng khó chịu,

vang khắp đầu tôi toàn là những

tiếng ù ù. Tôi nghẹn ngào mờ

miệng nói.

“Em xin lỗi, thật sự xin lỗi. Em

không nên ích kỉ như vậy, xin lỗi, tất

cả là lỗi của em, em không nên…”

Không nên không quan tâm

đến anh khi anh cùng lúc mất đi cả

cha lẫn mẹ, còn không đề ý đến

cảm nhận của anh, còn cố tình giữ

khoảng cách hết mức có thể với

anh. Tôi không nên không ngó

ngàng gì tới tâm trạng, cảm xúc

của anh, càng không nên xem nhẹ,

không chú ý đến niềm tin duy nhất

để anh tiếp tục sống tiếp. Tôi thật

sự sai rồi.

Anh cố gắng mỉm cười, máu từ

khóe miệng anh chảy ra càng lúc

càng nhiều: “Không sao, anh biết

nỗi khổ, nỗi khó xử của em, hãy…

sống thật tốt nhé!”

Nhìn mắt anh từng chút từng

chút mà nhắm lại, đây đã là lần thứ

mấy tôi tận mắt nhìn người khác

dần dần rời xa tôi rồi. Tôi đã không

nhớ nổi nữa, một lần lại tiếp một

lần, nhìn những người yêu: tôi,

những người tôi yêu, từng người

từng người một ở ngay bên cạnh

tôi từ từ rði bỏ tôi mà di.

Mà tôi chính là thủ phạm trực

tiếp hoặc gián tiếp làm cho bọn họ

phải ra đi. Người phải chết, người

nên chịu những thương đau, những

trừng phạt này, rõ ràng phải là

chính tôi, tại sao đến cuối cùng

đều biến thành người khác.

Tôi nhìn cả người của Cố Diệc

Hàn đã không còn dấu hiệu của sự

sống nữa, nhìn Phó Thắng Nam vẻ

mặt lạnh nhạt, hð hững, nhìn Phó

Bảo Hân ở cách đó không xa nét

mặt u ám, lộ vẻ không thèm đề ý,

nhìn người ở bốn phía xung quanh

không quan tâm mà bàn luận sôi

nổi, ồn ào.

Từ trước đến giờ tôi chưa từng

cảm thấy thế giờ này lại có thể

lạnh nhạt, thờ ơ và hờ hững đến

như vậy. Trái tim giống như đang bị

hàng trăm nhát dao sắc nhọn đâm

vào vậy, đau đớn, đau đến ngay cả

thờ thôi mà tôi cũng thấy đau vô

cùng.

Tại sao con người có thề ra đi

một cách nhanh chóng, chóng

vánh đến như vậy? Tôi còn chưa

kịp suy nghĩ đến câu nói cuối cùng

mà anh để lại, còn chưa kịp nhớ lại

những gì đã xảy ra trước đó, làm

sao mà anh cứ như vậy liền đã đi rồi?

Nhìn nhân viên y tế nâng thi

thể của Cố Diệc Hàn mang dị, tôi

chợt đầy Phó Thắng Nam ra, gắt

gao mà túm chặt lấy tay của Cố

Diệc Hàn, không để cho bọn họ

đưa anh đi. Nhưng mà sức lực của

Phó Thắng Nam vô cùng lớn, anh

ôm chặt tôi vào trong lòng ngực,

giọng nói lạnh lùng, kiểm nén

không to tiếng.

“Thẩm Xuân Hinh, em bình

tĩnh lại một chút, anh ta đã chết rồi.”

Tôi nhìn chằm chằm vào vũng

máu còn lưu lại ở trên mặt đất, đột

nhiên trong lòng sinh ra một nỗi

oán hận lớn đến cực điểm, nhìn

Phó Bảo Hân bị dọa sợ đến sắc

mặt nhợt nhạt, gằn từng câu từng

chữ mà nói.

“Phó Bảo Hân, rõ ràng người

phải chết, chính là bà, không phải

sao?”

Bà ta bị dọa sợ đến nồi phải lùi

về phía sau, sắc mặt phờ phạc,

nhìn tôi với vẻ mặt không thể tin được.

“Thẩm Xuân Hinh, cháu nói cái gì?”

“Người phải chết không phải

là bà sao? Tại sao cứ hết lần này

đến lần khác bà vẫn cứ là người

sống sót? Là bà đã dùng từng câu

từng chữ mà giết chết Trần Bảo

Lan, là bà đã dùng tính mạng của

Cố Vân Dương và Trần Bảo Lan

giết chết Cố Diệc Hàn. Đều là bà,

từ đầu tới cuối, bà mới là hung thủ

giết người, bà mới là là người đáng

phải chết nhất.

“Thầm Xuân Hinh, cháu đang

nói bậy bạ, vớ vần cái gì vậy?” Phó

Bảo Hân trợn to hai mắt, vẻ mặt

không thể tin được mà nhìn tôi.

“Cháu điên rồi, cháu thật sự điên rồi!”

Tôi nhìn bà ta với vẻ mặt mỉa

mai, trào phúng, cảm thấy người

phụ nữ này quả thật quá nực cười.

“Chính tay bà đã lấy đi tính

mạng của một nhà ba người nhà

họ Cố, ba mạng người đang sống

sờ sờ, bà không sợ sẽ bị báo ứng

sao? Là chính bà đã ép cho bọn họ

đang sống sờ sờ mà phải chết!”

“Không phải tôi” Phó Bảo

Hân tức giận thét lên: “Thẩm Xuân

Hinh, tôi nề tình cô là vợ của Thắng

Nam nên tôi mới không có so đo,

tính toán với cô. Cô tốt nhất là

không nên ăn nói lung tung nữa,

bằng không tôi có quyền kiện cô

tội phỉ báng, vu cáo hãm hại.”

Tôi cười lạnh: “Được thôi, bà

cứ đi kiện đi, miễn là khi nửa đêm

canh ba, lúc đêm khuya người lặng

mà bà vẫn có thề yên tâm mà ngủ

được, lương tâm không có bị cắn

rứt, có thể yên tâm thoải mái, yên

lòng yên dạ mà quên đi được ba

mạng người nhà họ Cố, vậy thì bà

cứ việc đi kiện thôi!”

Phó Bảo Hân bị tức tới mức

ngực phập phồng lên xuống nhanh

liên tục, nhìn tôi cả nửa ngày mà

không nói ra được lời nào, cuối

cùng nhìn tôi cười khẩy nói.

“Thầm Xuân Hinh, Cố Diệc

Hàn chết mà cô thương tâm như

vậy đề làm cái gì? Cô đã yêu cậu ta

rồi sao? Đau lòng? Không buông

bỏ được? Cô đừng quên, cô là vợ

của ai, cô nên nói cái gì và không

nên nói cái gì?”

“Ha ha!” Đúng là con người

không biết xấu hồ, trơ tráo, mặt dày

đến một cảnh giới nhất định, thật

là quá tức cười rồi.

Rất nhiều bông tuyết bắt đầu

rơi xuống từ trên bầu trời, tuyết

trắng bay là tả giống như lông

ngỗng rơi xuống vũng máu đỏ đến

chói mắt ở trên mặt đất. Không bao

lâu sau đã phủ kín vũng máu đó,

mỡ hồ còn có thể nhìn thấy cũng

chỉ có những chấm nhỏ màu đỏ

tươi nồi bật trong nền tuyết trắng.

Dường như tất cả những chuyện

vừa xảy ra giống như chỉ là một

cơn ảo giác.

Sau khi Phó Thắng Nam đưa

tôi trờ về biệt thự, thì anh vẫn luôn

không hề mờ miệng nói gì cả, mà

tôi cũng không có muốn nói

chuyện. Trong lòng tôi trĩu nặng, cứ

luôn nghĩ đến hình ảnh vũng máu

đỏ tươi của Cố Diệc Hàn để lại trên

mặt đất.

Còn có trong lòng tràn đầy sự

tự trách và áy náy, hổ thẹn. Nếu

như tôi có thể nhận ra được những

thay đổi của anh ấy sớm hơn một

chút, nếu biết được anh ấy đã

không còn có niềm tin để tiếp tục

sống tiếp, tôi có thể không thèm

quan tâm đến những lời đồn đại

bịa đặt vô căn cứ, mặc kệ sự ghen

tuông của Phó Thắng Nam, mà ở

bên anh ấy. Tôi có thể giúp anh ấy

vượt qua được đoạn thời gian khó

khăn này, thì có phải đến cuối cùng

anh ấy sẽ không phải đi đến bước

đường cùng như thế này hay không?

Là do tôi, tại tôi ích kỉ, tại tôi có

quá nhiều băn khoăn, kiêng dè, tất

cả đều tại tôi!

Trời đã tối đen như mực, bên

ngoài tuyết rơi càng lúc càng

nhiều, hình ảnh cứ lặp đi lặp lại một

lần rồi lại nối tiếp một lần trong đầu

tôi đều là khoảnh khắc mà Cố Diệc

Hàn nhắm mắt lại.

Khó chịu và buồn bực đến

không thề chịu nồi được nữa, tôi

liền đi xuống tầng, đi dạo ð trong

sân, sự lạnh lẽo, giá rét của mùa

đông đã làm cho những buồn

phiền và đau khổ trong lòng được

vơi đi rất nhiều.

Nhưng sự hồ thẹn, áy náy,

những mặc cảm tội lỗi đang ẩn

giấu ở tận trong đáy lòng thì lại

không có cách nào có thể xóa bỏ

được. Tôi càng muốn xóa đi thì

những hình ảnh mà Cố Diệc Hàn

đã từng đối tốt với tôi lại càng

không thể kiểm soát được mà đều

tuôn ra, hiện lên rõ ràng ở trong

đầu.

Cảm giác tội lỗi, hồ thẹn trong

lòng tôi càng lớn hơn, tuyết rơi

cũng càng lúc càng dày. La Linh

che ô đi ra, nhìn thấy tôi đã bị vùi

nửa người ð trong tuyết, thì đau

lòng nói.

“Bà chủ, cô mau vào nhà đi,

thời tiết lạnh giá như thế này, sẽ rất

dễ bị bệnh.”

Tôi nhìn bà ấy có chút mơ mơ

màng màng, nở một nụ cười mơ hồ

không rõ, nhìn bà ấy lắc đầu, ồm

ồm nói.

“La Linh, con người sống thật

sự là mệt mỏi quá

Bà ấy sửng sốt một chút, rồi

khoác chiếc áo bông mà bà ấy

mang ra lên trên người tôi, đưa tay

kéo tôi nói.

“Đứa bé này, đừng có nói

nhảm nữa!”

Khi bà chạm vào bàn tay lạnh

như băng của tôi, bà ấy không kìm

được mà thốt lên: “Tay cô đều đã

lạnh buốt, đông cứng thành cái

dạng này rồi, mau vào nhà đi thôi,

nếu không sẽ bị bệnh đấy.”

Tôi vẫn không có nhúc nhích,

chỉ cảm thấy ở trong hoàn cảnh

thời tiết tổi tệ như thế này thì tôi

mới sẽ dễ chịu hơn một chút, La

Linh lôi kéo tôi mấy lần, với tuổi tác

của bà ấy thì không có cách nào

kéo được tôi đi cả, không thề làm

gì khác hơn đành phải nói.

“Cô đừng có ngủ, đề tôi đi gọi

ông chủ, cô đây là đang muốn

mạng của mình đấy có biết không

hà, đứa bé này!”

Sau khi Phó Thắng Nam đưa

tôi trở về thì liền đi vào thư phòng,

có lẽ là do nghe được tiếng của La

Linh, nên anh mới đi xuống tầng.

Anh mím môi, bước nhanh ra

khỏi biệt thự, nhìn thấy tôi đang

đần độn ở trong tuyết, thì không

nhịn được mà tỏa ra khí lạnh, nhìn

về phía La Linh hỏi.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

La Linh lắc đầu, thờ dài nói:

“Bà chủ giống như có chút không

ồn cho lắm.”

Tôi ngước mắt, nhìn cả người

Phó Thắng Nam mặc một bộ quần

áo màu đen, cảm thấy vô cùng

không quen, nhẹ nhàng lắc đầu nói.

“Không sao”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play