Chương 227: Việc bất ngờ xảy đến mà không hề có chút dấu hiệu báo trước (6)

Anh vươn tay lên thuận tiện

vén tóc tôi ra sau mang tai, không

nói gì chỉ thờ dài một tiếng:

“Tôi không muốn em gặp anh

ta một giây thôi cũng không muốn.”

Dừng lại một lát anh nói tiếp:

“Cố Diệc Hàn đối với em có ân

huệ rất lớn, tôi biết điều đó. Nhưng

tâm tư của anh ta đối với em, tôi là

đàn ông, tôi cũng có thể nhìn được

ra. Thầm Xuân Hinh em đồng ý với

tôi, từ nay về sau cố gắng tránh xa

anh ta hết mức có thể. Được

không?”

Tôi gật đầu, thuận đà hơi cọ

mặt vào lồng ngực anh:

“Em biết rồi, việc xảy ra ngày

hôm nay là ngoài ý muốn. Nhưng

chúng ta đang đứng cùng một mái

hiên, suy cho cùng cũng không thề

nào mà né tránh triệt đề được. Đợi

lò xong đám tang cho ông Cố,

chúng ta liền về nhà, từ nay về sau

sẽ không gặp anh ta nữa.”

Anh mím môi, ấn đầu tôi vào

ngực anh, anh chợt lật người đè tôi

xuống dưới người anh:

“Vậy thì em phải bồi thường

tôi cho tốt đấy nhé, hả?”

Tôi không khỏi cảm thấy ngại

ngùng, theo bản năng né tránh anh

một chút nhưng lại bị anh bắt lại.

Theo sau đó anh hoàn toàn chiếm

lấy tôi.

Phó Thắng Nam đợt này rất

bận, vẫn là đang bận chuyện bên

phía bệnh viện. Có rất nhiều

chuyện đã xảy ra ð bệnh viện, nếu

không phải anh có năng lực mạnh

mẽ, chỉ sợ đã sớm chết chìm dưới

sức ép của dư luận rồi. Nhưng

chung quy lại tôi cũng không có

cách nào giúp đỡ anh.

Trịnh Tuấn Anh đối với Phó

Thắng Nam có sự tồn tại như thế

nào, tôi cũng không rõ. Việc duy

nhất tôi có thể làm bây giờ đó là im lặng.

Ngày hôm sau.

Sau khi Phó Thắng Nam rời di,

Phó Bảo Hân đã lên tầng kéo theo

tôi nói bà muốn ra ngoài đi dạo

một lát. Mấy ngày nữa là đến tang

lễ của Cố Vấn Dương, bà ấy muốn

đi tìm mua một căn nhà mới.

Truyen.one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.

Nhà của họ Cố đã bị Cố Vấn

Dương đề lại cho Cố Diệc Hàn, vì

thế nên sau khi kết thúc tang lễ

Phó Bảo Hân phải dọn ra ngoài ở.

Mấy ngày kế tiếp tôi cảm thấy

bản thân tôi bị lạnh chết mất rồi.

Ngày nào cũng đi xem nhà, hầu

như căn nhà nào Phó Bảo Hân

cũng không vừa ý. Nếu không phải

là ánh sáng không tốt lắm thì lại là

không đủ gần trung tâm thành

phố.

Quả thực căn nhà của nhà họ

Cố có hoàn cảnh môi trường cùng

với vị trí địa lý đều thuộc hàng cực

phẩm. Dù cho là người có tiền

cũng hầu như không thể mua được.

Trong chốc lát cũng không tìm

được căn nhà nào vừa ý mà đã đến

lúc làm tang lễ cho Cố Vấn Dương.

Phó Bảo Hân chỉ có thề bắt đầu xử

lý công việc liên quan đến tang lễ

của Cố Vân Dương.

Nhà họ Cố ngày đầu tiên của tang lễ.

Mới sáng sớm Phó Bảo Hân

đã dậy chuẩn bị lễ đưa linh cữu

của Cố Vấn Dương đến nơi an

táng. Đợi các vị khách cúng bái

cho Cố Vấn Dương xong, lúc làm lễ

đưa linh cữu đã là buổi chiều rồi.

Người đứng ra lo liệu tang lễ là

Phó Bảo Hân cuối cùng cũng có

thể thờ phào nhẹ nhõm sau khi kết

thúc chuỗi ngày cúng bái cùng

đưa tiễn người đã mất.

Sau khi cúi đầu thật lâu trước

mộ của Cố Vân Dương, Phó Bảo

Hân liếc nhìn Cố Diệc Hàn người

đã đứng trước bia mộ một lúc rất

lâu. Chỉ sau vài ngày mà anh ta đã

biến thành bộ dạng lạnh lùng hơn,

ác liệt hơn.

Dáng người cao gầy như ngọc

dưỡng như được bao trùm bằng

một lớp sương lạnh mang theo sát

khí. Sau khi Trương Huệ Mẫn xảy ra

chuyện, vẻ khát máu tàn ác trên

người Cố Diệc Hàn càng trở nên

nồng đậm hơn.

“Xuân Hinh chúng ta đi thôi!”

Phó Bảo Hân nhìn Cố Diệc Hàn

một cái rồi kéo tôi định rời đi.

Tôi há miệng định nói nhưng

cuối cùng những câu nói để an ủi

người khác một chữ tôi cũng

không thốt ra được.

Tôi cùng Phó Bảo Hân lên xe,

bà ấy thờ một hơi thật dài, mờ

miệng nói:

“Một lát nữa Thắng Nam sẽ

tới đón cháu, cô đề tài xế đưa cháu

đến trung tâm thành phố, Thắng

Nam sẽ ở đó đợi cháu trước.”

Tôi gật gật đầu tỏ ý đã hiểu

sau đó cũng không nói gì nữa,

trong đầu tôi chỉ nghĩ đến hình

bóng Cố Diệc Hàn cô đơn lạnh lẽo

đứng thật lâu trước bia mộ. Trong

lòng tôi cảm thấy thật trống rỗng,

từ nay về sau anh ấy sẽ mãi mãi cô

độc một mình. Mặc dù không còn

bất cứ ràng buộc gì nữa, tự do

nhưng lại rất cô đơn.

Xe dừng ở gần trung tâm

thành phố, Phó Bảo Hân cũng

xuống xe cùng tôi, tài xế của bà ấy

đến thằng tập đoàn Cố Nghĩa.

Tôi có chút nghi hoặc hỏi:

“Cô không đến tập đoàn Cố

Nghĩa ạ?

Bà ấy ừ một tiếng, nhìn theo

hướng tài xế ð phía xa kia, thờ dài

một hơi:

“Một lát nữa cô sẽ đi…”

Lời còn chưa nói ra hết, bên tai

đã vang lên một tiếng kêu đỉnh tai

nhức óc. Tôi đờ đẫn khoảng hai ba

giây nhìn về hướng tài xế lái xe rời

khỏi hướng đằng trước. Đúng lúc

này chiếc xe bồn chờ nhiên liệu đã

đâm thẳng vào chiếc xe Bentley

của nhà họ Cố. Xe lập tức đã biến

dạng, người trên xe chắc chắn

không có khả năng sống sót.

Chân của Phó Bảo Hân mềm

nhữn cả ra, bà ấy ngồi bệt xuống

dưới đất con ngươi co rút lại. Cơ

thể run rầy phát ra từng câu từng

chữ một:

“Cậu ta muốn giết tôi, cậu ta

thật sự muốn giết chết tôi!”

Tôi như ngừng thờ mất vài

giây, đưa tay dìu bà ấy đứng dậy.

Bất chợt bà ấy níu chặt tay tôi, nhìn

tôi không thể thốt nên lời:

“Thẩm Xuân Hinh, Cố Diệc

Hàn đã phát điên lên rồi. Cậu ta

muốn giết cô, cậu ta muốn cô phải chết.”

Nhất thời tôi cảm thấy lời nói

của bà ấy có chút kỳ lạ, mờ miệng nói:

“Cô đứng dậy trước đã, đây

chỉ là việc ngoài ý muốn xảy ra mà

thôi.”

“Không!” Bà ấy không ngừng lắc đầu.

“Đây không phải việc ngoài ý

muốn, căn bản không phải việc

ngoài ý muốn. Cậu ta sớm đã sắp

xếp hết tất cả, đây là một âm mưu

thật sự là một âm mưu.”

Tôi không khỏi nhíu mày, đỡ

bà ấy dậy đề bà ấy ngồi sang chiếc

ghế bên cạnh nghỉ ngơi một chút,

tôi thờ dài nói:

“Cô à, cô ở đây đợi cháu một

lát. Cháu đi mua chai nước cho cô.”

Điều này rất rõ ràng là bà ấy bị

dọa đến phát sợ nên mới nghĩ ngợi

lung tung. Bà ấy túm chặt lấy tôi,

hung hăng lắc đầu:

“Thầm Xuân Hinh, cháu

không được đi đâu hết. Cố Diệc

Hàn muốn giết cô, cháu không

được bỏ cô lại!”

Trong phút chốc tôi cảm thấy

rất quái lạ, nhíu mày nói:

“Nếu như Cố Diệc Hàn muốn

giết cô, anh ấy thật sự phải có đến

mấy trăm loại phương pháp. Anh

ấy sẽ không dùng cách thức như

thế này để giết cô đâu. Chuyện

ban nãy chỉ là sự cố ngoài ý muốn

mà thôi, cô đừng suy nghĩ nhiều

nữa. Cháu đi mua cho cô chai nước.”

Đẩy tay bà ấy ra, tôi vào siêu

thị gần đó. Trong lòng không khỏi

cảm thấy khó chịu, dạo gần đây

quả thực Cố Diệc Hàn rất u ám

buồn phiền, nhưng mà điều này

cũng không nói lên rằng anh ấy ghi

hận Phó Bảo Hân và có ý nghĩ

muốn giết bà ấy.

Mua nước xong, tôi đang

chuẩn bị quay lại chỗ bà ấy thì nhìn

thấy một chiếc Mercedes màu đen

đâm thẳng đến chỗ Phó Bảo Hân.

Tất cả điều này đều xảy ra vô cùng

nhanh, nhanh đến mức tôi gần như

không kịp phản ứng lại, vô cùng

bất ngờ. Phó Thắng Nam không

biết từ đâu chạy vọt ra, bảo vệ cho

Phó Bảo Hân.

Tôi cảm thấy như mình ngừng

thờ trong chốc lát, ném chai nước

đi chạy về phía Phó Bảo Hân, theo

bản năng đứng chắn trước Phó

Thắng Nam.

Tôi nhìn người ð trong xe qua

lớp kính cửa sổ, không khỏi cảm

thấy kinh hồn. Tôi trừng to mắt, Cố

Diệc Hàn, tại sao anh ấy…

Chắc chắn anh không ngờ tôi

sẽ lao tới vào lúc này, chiếc xe

đi tới bẻ lái tránh tôi đâm

thẳng vào cột đèn giao thông của

ngã tư bên cạnh rồi chết máy.

Tôi nhìn anh ấy bước xuống

xe, không khỏi thở nhẹ một hơi,

quay đầu nhìn về phía Phó Bảo

Hân đã bị dọa đến mức ngồi bệt

xuống dưới đất.

“Tôi nói mà, cậu ta muốn giết…”

“Kít..” Âm thanh phát lên rất

lớn, cắt ngang lời nói run rầy của

Phó Bảo Hân.

Tôi đột ngột căng cứng người,

một cảm giác buồn bã vô cùng

mạnh mẽ dâng lên trong lòng tôi.

Tôi không biết mình đã phải gom

bao nhiêu phần dũng khí mới có

thể quay đầu nhìn Cố Diệc Hàn

vốn dĩ đã đỗ xe an toàn nhưng lúc

này lại nằm trên một vũng máu

trên nền đất. Dòng máu đỏ tươi

không ngừng lan ra khắp cơ thể

anh. Tại sao anh ấy lại xuống xe?

Chân tôi trở nên mềm nhũn,

không khí trong cơ thể như bị rút

cạn, tôi quỳ gối xuống nhìn về phía

anh ấy, tôi muốn bò qua đó nhưng

phát hiện ra bản thân lại chẳng còn

chút sức lực nào.

Tại sao lại thành ra như thế

này? Lúc nãy vốn dĩ anh ấy đã an

toàn rồi, tại sao anh ấy lại xuống

xe? Tại sao anh ấy lại muốn đi vào

chỗ chết? Tại sao lại như thế này…?

“A..” Phó Bảo Hân nhìn thấy

Cố Diệc Hàn nằm trên nền đất,

nhất thời kếu to lên một tiếng, nước

mắt và sự sợ hãi của bà ấy trộn lẫn

vào với nhau.

Phó Thắng Nam ôm tôi đứng

dậy, tôi bám lấy anh, một lúc sau

mới bật ra vài chữ:

“Mau đưa anh ta đến bệnh viện!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play