"Hai tuần qua đã quen với công việc chưa?"
Đào Trúc Quân đặt tách trà hoa cúc lên bàn chậm rãi hỏi, tay xoa xoa chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út, mắt nhìn ra ngoài xa xăm.
"Cũng dần đi vào quỹ đạo, chỉ là đến bây giờ mới phát hiện bản thân cũng có tiềm năng trong lĩnh vực này.", Trương Nhã Thư cười cười trả lời, cũng hướng nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Vì sao lại không ở căn biệt thự của ba mày mua sẵn? Căn hộ này không tệ, nhưng đối với một tổng giám đốc thì cũng là quá nhỏ."
"Ở một mình thì cần gì rộng lớn chứ. Hơn nữa, tao rất sợ không gian rộng, cảm giác như mình không thể kiểm soát hết được.", Trương Nhã Thư nói, bản thân đã sớm làm quen với cảm giác cô đơn, sống ở nơi nào cũng như nhau mà thôi.
"Vậy còn Phan Nhan người bạn kia?", Đào Trúc Quân không khỏi tò mò về nhân vật này, nhìn sơ qua cũng biết người này là rất yêu thương Nhã Thư.
"Ở căn hộ bên cạnh.", Trương Nhã Thư nhàn nhạt trả lời.
"Bất quá nơi đây cũng thật sự rất tốt, phù hợp với những ai cần sự yên tĩnh. Có thể hướng mắt nhìn thẳng ra không gian khoáng đạt, không chút khói bụi, cũng không bị mấy tòa nhà khác chắn ngang tầm nhìn, cảm giác thật sự rất tự do tự tại."
Thành phố về đêm, ánh đèn vàng dù rực rỡ đến mức nào, thì khi nhìn từ tầng thứ hai mươi bảy xuống cũng chỉ là những vệt sáng nhỏ li ti như bụi trắng, không có chút áp lực.
"Hơn nữa từ hướng này còn có thể nhìn thấy hoàng hôn mỗi ngày."
"Vẫn còn nhớ đến cô giáo Đình sao?", Đào Trúc Quân nhìn sang thấy đôi mắt Trương Nhã Thư hơi cụp xuống liền hiểu ra.
"Bao nhiêu năm qua, có ngày nào mà không nhớ."
Ngưng một chút, Nhã Thư lại nói tiếp.
"Mày nói xem có phải tao rất vô dụng không? Chỉ là quên đi một người thôi, nhưng đến tận bốn năm cũng không làm được."
"Quên được hay không quên được, bản thân làm sao có thể tự chế ngự. Nhưng bốn năm qua mày đã làm rất tốt, lúc này trở về cũng đã đủ cường đại như từng mơ ước. Chẳng phải ngày xưa mày quyết định từ bỏ âm nhạc để đi học kinh doanh tất cả đều là vì muốn trở thành người lớn trong mắt cô giáo Đình, chứng minh bản thân là người có trách nhiệm với ba mẹ, là người có đủ mạnh mẽ để xứng đôi với cô giáo Đình hay sao? Mày đến lúc bước lên máy bay vẫn còn hy vọng, vậy thì tại sao bây giờ lại tự ti?"
"Thật sự bây giờ tao cảm thấy rất lạc lõng. Đã hai tuần về nước, người kia vẫn chưa thể gặp mặt một lần, khiến tao có lúc tự hỏi tất cả những gì mình làm trong bốn năm qua có phải là vô nghĩa hay không, bởi người kia không chờ đợi, cũng không nhận ra tao bỏ đi cũng là vì cô ấy."
"Nhã Thư, thật ra cô giáo Đình không cần mày trở nên cường đại hay trưởng thành gì cả, tất cả cô ấy cần chính là bản thân mày.", Đào Trúc Quân đặt tay lên vai Trương Nhã Thư, đây có lẽ là thời điểm thích hợp nhất để giải quyết mọi khúc mắc suốt bốn năm qua.
"Vì sao mày biết?"
"Mày quên tao đã đính hôn với Di Lực rồi sao? Chuyện Di Lực biết, tất nhiên tao cũng biết.", Đào Trúc Quân cười, tay xoa xoa chiếc nhẫn cưới nơi ngón áp út.
"Phải rồi, vậy khi nào làm lễ cưới đây?"
"Di Lực nói chưa đến lúc thích hợp, nhưng cũng sẽ nhanh thôi.", Trúc Quân hiểu Vũ Di Lực thực lòng còn tình cảm với Nhã Thư rất nhiều, dù đau đớn nhưng vẫn có thể hiểu thấu, tình yêu đúng là thực sự không thể nói muốn quên thì sẽ quên được. Vũ Di Lực nói chỉ khi nào Trương Nhã Thư và Vũ Di Đình có thể trở về bên nhau, đến khi đó bản thân mới có thể yên lòng làm đám cưới.
Đêm hôm đó, Trương Nhã Thư cùng Đào Trúc Quân thức trắng nói với nhau rất nhiều chuyện, kể cả những bí mật và ủy khuất bốn năm qua đều đem ra nói hết. Trương Nhã Thư sau hai tuần trở về ngày nào ở công ty cũng trưng ra bộ mặt lạnh băng vô cảm với nhân viên của mình, cuối cùng cũng thật tâm mà khóc đến thê lương.
-----------------------
"Khương Mỹ, hoa hồng ngày hôm nay đã giao đến nơi chưa?", Trương Nhã Thư bận rộn xem xét tài liệu, chỉ lên tiếng hỏi mà không thèm ngẩng đầu.
"Đến rồi thưa giám đốc, nhưng đã bị trả lại.", nữ thư ký xinh đẹp đang đứng trước bàn giám đốc nhẹ cúi đầu, hai tay đan chặt vào nhau, sợ là sẽ bị mắng một trận vì không hoàn thành tốt nhiệm vụ.
Trương Nhã Thư động tác dừng lại, lúc này mới liếc nhìn nữ thư ký của mình một cái.
"Cô cho tôi một lý do đi."
"Xin lỗi tổng giám đốc. Em... đã đặt một bó hoa hồng đỏ đủ hai mươi nhánh, gói lại bằng giấy màu gỗ nâu, thắt nơ màu xanh ngọc thật kĩ lưỡng theo lời giám đốc, còn cho người đến tận nhà giao hoa đúng giờ. Thế nhưng cô gái đó không chịu nhận hoa, nhất quyết trả về.", Khương Mỹ vừa nói xong thì lén ngước lên nhìn sắc mặt của Trương Nhã Thư, là một thư ký, quan sát sắc mặt của giám đốc mình để có thể liệu đường xử lý chính là một việc làm vô cùng cơ bản và khôn ngoan.
Trương Nhã Thư im lặng một lát, như là đang suy tính điều gì, sau đó nhìn đồng hồ, cũng đã gần năm giờ chiều.
"Được rồi, bó hoa cô đem vào đây giúp tôi. Sau đó bảo tài xế đúng chín giờ sáng ngày mai hãy lái xe đến đón tôi đi một nơi."
"Dạ vâng.", Khương Mỹ dịu dàng cúi đầu, sau đó yểu điệu thục nữ lui ra ngoài, những hành động mê người này nếu là những người khác sẽ tận lực ngắm nhìn, duy chỉ có tên tổng giám đốc đang ngồi chễm chệ ở kia là không thèm để vào trong mắt.
Trương Nhã Thư tay không ngừng bấm ngòi bút kêu lách tách, chau mày suy nghĩ, tim có chút đau.
Vũ Di Đình, chị là đang như thế nào đây?
---------------------
Vũ Di Lực nhìn nữ nhân trước mặt xinh đẹp như một nữ thần mặt trời, cứ ngỡ như mới ngày hôm qua vẫn còn ngồi chung một lớp học, bốn năm qua thoáng chốc cũng chỉ là một giấc mơ hoang đường, vậy mà mình cũng vẫn không khỏi ôm mộng tương tư.
Vũ Di Lực cao lớn hơn so với bốn năm về trước, vẻ điển trai trên mặt được trang trí thêm một chiếc kính cận gọng vàng càng thêm sắc sảo, trên người là một bộ âu phục lịch lãm màu xám tro, phong thái tử tế và điềm đạm ra dáng một người đàn ông có thể dựa dẫm, khiến những cô gái xung quanh sẵn sàng tự nguyện ngả vào lòng. Vũ Di Lực duy chỉ có ánh mắt nhìn Trương Nhã Thư, bốn năm qua dường như vẫn không hề thay đổi. Cô gái trước mắt ngoại hình có khác biệt nhiều so với lúc trước, nhưng ánh mắt đó, nụ cười đó, cái liếc mắt kiêu ngạo đó, vẫn là Trương Nhã Thư mà mình đã say đắm ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ.
Một năm trước, Đào Trúc Quân lấy hết can đảm thổ lộ với Vũ Di Lực khiến anh không khỏi bất ngờ. Trúc Quân tình cảm đã dành cho Di Lực nhiều năm nhưng vẫn không dám nói ra, một mình cô chịu đựng trầm luân trong đoạn tình cảm này chỉ vì cô biết đối phương còn rất yêu bạn thân mình. Chỉ duy nhất đêm hôm đó, Đào Trúc Quân bị đám bạn tùy hứng xung quanh chuốc say bí tỉ tại đêm tiệc đã không ngần ngại nói ra hết những ủy khuất thầm kín trong lòng. Vũ Di Lực cuối cùng cũng không tránh được quá chén, một phần là vì bị chuốc rất nhiều rượu, một phần là vì đau khổ trong lòng, càng say lại càng thấy đau. Đêm hôm đó cả hai đều cùng nhau uống đến không thể kiểm soát, cùng nhau đau đớn đến tận tâm can, cùng nhau trải qua một đêm say toàn là nước mắt. Vũ Di Lực đến khi tỉnh lại thì tâm như bị rơi xuống địa ngục, có nghĩ cũng không thể ngờ được, người con gái dưới thân mình đêm qua trong hình bóng của Trương Nhã Thư kia, lại chính là Đào Trúc Quân. Vũ Di Lực cắn chặt môi mình đến chảy máu, cổ họng bị nghẹn đến không thở được, nước mắt chảy dài trên má. Vũ Di Lực tự khinh bỉ bản thân mình quá nông cạn, yêu một người nhiều đến thế, cuối cùng lại tự mình nhẫn tâm phản bội đoạn tình cảm kia, đem hết tất thảy tình yêu của mình đi hủy hoại và chà đạp, mặc dù đã biết người kia sẽ mãi chẳng thể nào hồi đáp.
Nhìn người con gái mỏng manh còn đang ngủ say bên cạnhkhông một mảnh vải che thân, Vũ Di Lực thầm thở dài một tiếng, sau đó nhẹ nhàngđắp chăn thật kĩ cho Đào Trúc Quân, bản thân ngồi suy nghĩ rất lâu, cũng khôngnhận ra người bên cạnh đã tỉnh lại từ lúc nào. Cả hai nhìn nhau mãi cũng khôngthể nói ra một lời, thời gian và không gian như mờ nhạt dần rồi dừng lại hẳn.Ba ngày sau, Vũ Di Lực cầu hôn Đào Trúc Quân bằng một chiếc nhẫn bạc, giá trịkhông quá lớn nhưng lại được mua bằng cả khoản tiền dành dụm của Vũ Di Lựctrong ba năm đại học. Hiện tại Di Lực đã bù đắp cho Trúc Quân bằng một chiếc nhẫnkim cương sang trọng đắt tiền, thế nhưng cô vẫn còn giữ chiếc nhẫn bạc kia,cũng chính là món quà đầu tiên trong đời cô được Vũ Di Lực tặng.