Một tháng sau.
Trương Nhã Thư nhìn ra ngoài cửa sổ, thời tiết hôm nay thật đẹp cho một chuyến bay dài, nắng đẹp dịu dàng len lỏi qua mấy tầng mây trắng tinh, có nơi còn phát ra hào quang sáng chói, đi vào mắt là một khung cảnh thiên đường thuần khiết không vướng hạt bụi trần. Trương Nhã Thư nhìn mãi cũng không tìm được đường chân trời, mọi thứ như kéo dài ra thành vô tận, thật muốn đưa tay ra gom lấy đám mây bông gòn vào lòng, nếu có thể sẽ bay ra ngoài kia, vẽ thêm vài đường chân trời uốn lượn, rồi bay ra xa nữa, đến tận ngút ngàn, bay đến một nơi thiêng liêng diệu kỳ có thể nhìn thấy duy nhất một mặt trăng cao cao tại thượng được bao bọc giữa ngàn tia nắng ấm.
Bốn năm rồi, không biết.... mọi thứ ra sao.
"Đang nghĩ gì vậy?", Phan Nhan huých một cái vào tay Trương Nhã Thư, người bên cạnh từ lúc lên máy bay đến giờ chỉ biết ngẩn người nhìn ra cửa sổ, chắc là lại đang suy nghĩ miên man.
"Không có. Chỉ là hơi hồi hộp.", Trương Nhã Thư không biết từ bao giờ mình lại thường lo lắng trước sau như vậy. Bốn năm qua chưa từng trở về, kể cả những ngày nghỉ đông, cũng không muốn về thăm nhà một lần, Trương Nhã Thư sợ rằng một khi trở về nhìn thấy người kia, trái tim sẽ mềm nhũn ra, sẽ không còn ý chí kiên định nữa.
"Thả lỏng một chút. Mọi thứ sẽ tự nhiên ổn.", Phan Nhan cười cười, biết là Nhã Thư đang lo sợ, thời gian dài như vậy, không biết người mà cậu ấy luôn miệng gọi tên trong giấc mơ kia có còn yêu cậu ấy hay không. Phan Nhan nhớ lại những đêm Nhã Thư gặp ác mộng, mồ hôi chảy ra ướt gối, nắm chặt lấy tay mình rồi thều thào "cô giáo Đình, đừng rời xa em...", Phan Nhan không kềm lòng được ôm lấy Nhã Thư, nhìn thấy người kia thân thể lạnh cóng thu người lại trong lòng mình, liền chỉ muốn mãi mãi ôm lấy chở che, sẽ không thể nào đành tâm để cho người này đau lòng đến tột độ.
Trương Nhã Thư gật đầu, lại tiếp tục nhìn ra ngoài xa xăm, một lát sau thì thấy một bên vai hơi nặng, phát hiện Phan Nhan đang gối đầu lên vai mình. Nhã Thư không nhìn thấy được biểu hiện trên mặt Phan Nhan, cũng không đành chối từ, cứ để mặc cho Phan Nhan dựa vào mà ngủ. Bao nhiêu đây chắc chắn không đủ để đền đáp cho Nhan, nhưng chỉ cần Nhan muốn, mình sẽ không ngại làm chỗ dựa khi cậu ấy mệt mỏi.
Suốt chuyến bay dài, Phan Nhan dù ngủ hay không ngủ đều tựa nhẹ đầu lên vai Trương Nhã Thư, trong lòng một trận thê lương không dứt, giá như có thể gặp người sớm hơn, giá như mãi mãi có thể là điều duy nhất của người, sẽ luôn luôn yêu thương người bằng cả trái tim, hoàn toàn sưởi ấm, hoàn toàn nâng niu, để ngọn lửa tình sẽ không bao giờ dịu tắt.
------------
Vừa mới sáng sớm, công ty chi nhánh nội thành của tập đoàn Trương Lân được một trận ồn ào.
"Mọi người hay tin gì chưa? Tháng trước chủ tịch tập đoàn đã thông báo giám đốc mới của chúng ta chuẩn bị về nước, còn nhớ không? Hôm nay sẽ đến đây trực tiếp nhậm chức và làm việc đó!", một nam nhân viên vừa đặt xấp tài liệu lên bàn liền nói không ngừng, như một cái loa phát thanh vang vọng cả căn phòng.
Mọi người xung quanh nhốn nháo cả lên.
"Tôi còn nghe nói đó hình như là con gái của chủ tịch, tên là gì ấy nhỉ?...", một nữ nhân viên tóc dài lên tiếng.
"Là Trương Nhã Thư, vừa mới tốt nghiệp đại học thôi đã được làm tổng giám đốc, có phải là một bước lên mây, con đường trải sẵn hoa hồng hay không? Ông trời thật là bất công mà.", một nữ nhân viên tóc ngang vai tiếp lời.
"Này này. Các cô đừng có nói vậy. Nhã Thư này là người có tài, không phải chỉ mang danh là con gái chủ tịch mà không làm được gì. Cô ấy vừa tốt nghiệp đại học ở một trường danh tiếng châu Âu, còn là Á khoa tốt nghiệp đó.", nam nhân viên khi nãy không khác gì một thám tử chuyên nghiệp, sớm đã điều tra và biết rõ lý lịch của vị nữ giám đốc này.
"Á khoa thì hay ho sao? Tiền nhiều như vậy, bỏ ra một ít để mua điểm cũng không có gì là lạ.", một nam nhân viên khác cũng lên tiếng, bĩu môi ra vẻ ta đây biết rất rõ, càng lộ ra thâm ý ghen ăn tức ở của mình.
RẦM!!!!
Cánh cửa lớn văn phòng đột ngột mở ra, cả đám người nhao nhao khi nãy lập tức im bặt, một hơi thở cũng không dám phát ra thành tiếng.
Khí tức nữ nhân xinh đẹp trước mặt đúng là áp đảo nhân loại, khiến người người không tự chủ cúi đầu, thậm chí có người còn định quỳ rạp xuống đất để tôn thờ. Trương Nhã Thư đưa mắt nhìn qua một lượt đám nhân viên đang run rẩy như thỏ đế, ánh mắt sắc như dao găm, hoàn toàn không có một tia nhân tính, phóng đến ai liền làm cho người đó đau thắt tứ chi, cơ thể cơ hồ mềm nhũn thành bùn đất. Tóc xoăn xõa ngang vai, màu nâu đồng của tóc ánh lên chiếc áo vest màu trắng làm tôn lên vẻ lịch thiệp và điềm đạm của Trương Nhã Thư, quả thật đúng là một nữ cường nhân, khí thế hoàn toàn khác biệt so với bọn thỏ đế trước mặt.
"Mọi người có phải là đang rất rãnh rỗi không?", vị phó giám đốc đi cùng Trương Nhã Thư lên tiếng, nhấn mạnh từng chữ thật có cường khí.
Không ai dám trả lời.
Nữ nhân đó liếc mắt đám người kia một cái sắc lạnh, nhìn qua phía Trương Nhã Thư rồi chậm rãi giới thiệu.
"Đây là tổng giám đốc Trương, kể từ hôm nay sẽ trực tiếp quản lý công việc của công ty chúng ta."
"Dạ!! Xin chào tổng giám đốc Trương!", cả đám thỏ đều đồng thanh hô vang, ai nấy đều khúm núm cúi đầu xém chút nữa là chạm đến mặt đất.
"Ừm.", Trương Nhã Thư hừ một tiếng trong cổ họng, cũng không buồn mở miệng. Bước lên phía trên hai bước, khoanh tay đứng nhìn đám thỏ con, khóe miệng khẽ nhếch lên, nhưng là không để cho bọn họ có dịp nhìn thấy.
Không khí nhanh chóng trở nên ngột ngạt, một áp lực vô hình vươn tay cơ hồ có thể bóp chết một con muỗi xấu số bay ngang. Im lặng một lúc lâu, Trương Nhã Thư mới từ từ nhếch môi.
"Có phải mọi người nghĩ ông trời rất bất công không?"
Vẫn là không ai dám trả lời.
"Ở đây ai thích tán gẫu, có thể nói thoải mái, nhưng là phải nói trước mặt tôi, tôi sẽ cho phép nói không ngừng đến khi tan sở, nếu ngừng nói một giây, lập tức bị đuổi việc! Có nghe rõ không??"
Đám thỏ con im lặng, những con vừa nãy huyên thuyên nhất giờ đây hoảng sợ đến nỗi nuốt vài ngụm nước bọt nghe ừng ực.
"Tôi vẫn chưa nghe thấy câu trả lời!!", Trương Nhã Thư thanh âm lớn hơn, vừa nói xong lại phát hiện ngữ khí của mình nghe rất quen thuộc, rất giống những năm trước ba cũng đã dùng ngữ khí này để nói chuyện với mình, gen di truyền thì ra cũng có lúc hữu dụng như vậy.
"Dạ rõ thưa giám đốc~", đám thỏ đến giờ mới dám đồng thanh nhỏ nhẹ lên tiếng.
"Tốt."
Trương Nhã Thư lạnh nhạt đáp lại một tiếng liền quay trởra, để lại cả đám người trong văn phòng qua hết năm phút đồng hồ cũng không dámnhúc nhích. Trương Tấn Uy từ nãy đến giờ chỉ đứng sau lưng Trương Nhã Thư màkhông nói một lời, chỉ lặng lẽ quan sát con gái mình phát uy trước mặt đám nhânviên kia rồi thầm hài lòng, hóa ra bốn năm qua một mình Nhã Thư học hỏi ở nướcngoài không phải là vô ích, đứa trẻ này đã trưởng thành rất nhiều, rất biếtcách xử lý và nắm bắt, hoàn toàn thích hợp làm lãnh đạo. Trương Tấn Uy giờ đâyđã có thể yên tâm tương lai sẽ giao tập đoàn Trương Lân cho Trương Nhã Thư toànquyền nắm giữ.