Edit: Meo
Beta: Ryal
Cuối cùng, chưa kịp đợi Tô Hoài trở lại trường, Khương Ngạn Hi đã bị ép phải chuyển đi.
Khương Tuân khi ấy vẫn còn đang trong quân ngũ, còn cha mẹ Khương Ngạn Hi thì chỉ phát hiện ra con mình có gì đó bất thường khi cậu đã đứng trên bờ tuyệt vọng.
Khương Kim Dương – cha Khương Ngạn Hi là một nghệ thuật gia được thừa kế khối tài sản khổng lồ từ thế hệ trước, còn Trì Diệp – mẹ cậu – là một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng thế giới.
Hai người gặp nhau khi đang du học ở học viện nghệ thuật ưu tú nhất thế giới, và họ nhận ra mình thuộc về nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Nhưng tiếc thay, tình cảm ấy lại vỡ tan khi Trì Diệp đang mang thai Khương Ngạn Hi được sáu tháng.
Cả hai vợ chồng đều mang cá tính của người làm nghệ thuật: dám yêu, dám hận.
Khi còn yêu thì có thể yêu đến chết đi sống lại, nhưng khi hết yêu thì cũng hận sao không thể giết chết người kia.
Tình yêu cuồng nhiệt của hai người chỉ kéo dài được mười năm từ khi Khương Tuân được sinh ra, sau đó bị mài mòn dần bởi đủ thứ chuyện vụn vặt của đời sống sinh hoạt thường ngày.
Hơn nữa, thứ mà người làm nghệ thuật ghét nhất chính là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi ấy.
Linh cảm sáng tác dần bị cuộc sống hôn nhân tẻ nhạt bào mòn. Cả hai không sáng tác được tác phẩm nào vĩ đại, sự nghiệp cứ thế giậm chân tại chỗ.
Họ bắt đầu nghi ngờ người kia chính là kẻ đã hủy hoại cuộc sống của mình, nhưng kì lạ thay lại chẳng ai nghĩ tới chuyện li hôn.
Có lẽ bởi họ muốn tiếp tục tra tấn lẫn nhau, khiến cuộc sống bớt nhàm chán đi chăng?
Trong lúc mang thai Khương Ngạn Hi, Trì Diệp vẫn hút thuốc và rượu chè bê tha đến nỗi suýt thì không giữ được cậu. Lúc ấy cái thai đã quá lớn, không thể phá được nữa, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng người mẹ.
Việc Khương Ngạn Hi có thể bình an chào đời đã là một kì tích.
Khương Ngạn Hi được sinh ra vào thời điểm khá nhạy cảm nên đôi vợ chồng ấy đối xử với đứa con này rất lạnh lùng, tình thân họ dành cho cậu còn không bằng một phần mười dành cho Khương Tuân.
Cậu lớn lên trong sự chăm sóc của bảo mẫu và tài xế.
Người đưa đón Khương Ngạn Hi đi học hàng ngày chính là tài xế riêng của nhà cậu.
Đến cả vết bớt trên mặt khiến Khương Ngạn Hi tự ti suốt thời thơ ấu và niên thiếu cũng chẳng được đôi vợ chồng nọ đoái hoài gì đến việc chữa trị.
Loại phẫu thuật này cần được người giám hộ cho phép. Đâu phải Khương Ngạn Hi chưa từng nghĩ đến việc phẫu thuật – nhưng cậu nào có cơ hội được thấy những người giám hộ mình, mà dù có gặp được, họ cũng chẳng có "thời gian" nghe cậu nói.
Cặp vợ chồng tàn nhẫn này đã bỏ lại Khương Ngạn Hi vừa tròn mười một tuổi để ra nước ngoài ở riêng, chỉ để lại cho bé con một đống tiền xài hoài không hết nhưng lại cướp đi toàn bộ tình thân gia đình của cậu. Từ lúc ấy, vài ba năm Khương Ngạn Hi mới được gặp họ một lần.
Nhờ cậu học sinh tốt bụng lén báo tin kia mà các thầy cô mới phát hiện ra chuyện Khương Ngạn Hi bị bắt nạt, họ đã cố gắng liên hệ với cha mẹ cậu ở nước ngoài – những người vừa bắt đầu gây dựng lại sự nghiệp nghệ thuật huy hoàng của mình.
Trì Diệp về nước chuyển trường cho Khương Ngạn Hi. Mấy năm trời chưa gặp, nhưng bà chỉ đưa cho cậu một khoản tiền thật lớn như để bồi thường rồi thôi.
Cũng may năm ấy Khương Ngạn Hi đã mười bảy tuổi, đã có quyền tự quyết định việc thay đổi ngoại hình.
Dưới sự gợi ý của chị gái Alpha hàng xóm, Khương Ngạn Hi – người luôn bị tra tấn bởi vẻ ngoài đặc biệt – đã dùng khoảng thời gian nghỉ giữa kì trước khi nhập học trường mới để quyết định một việc quan trọng thay đổi cả cuộc đời mình.
Khương Ngạn Hi đến bệnh viện thẩm mỹ tốt nhất, tiêu hết số tiền "bồi thường" mà Trì Diệp cho cậu để thực hiện cuộc phẫu thuật xoá khiếm khuyết tiên tiến nhất thế giới.
Khi kiểm tra tiền phẫu thuật, Khương Ngạn Hi mới biết được bí mật đã bị giấu kín suốt mười mấy năm qua.
Vết bớt đáng sợ trên trán cậu không phải bẩm sinh đã có, mà là loại sẹo thâm khó loại bỏ sau khi bị ăn mòn bởi tác nhân hóa học.
Khương Ngạn Hi dường như đã hiểu ra mọi thứ ngay lập tức.
Cặp vợ chồng này không mất nhân tính đến nỗi ngược đãi con của chính mình.
Vết sẹo này của cậu là do họ vô tình gây ra trong lúc cãi nhau.
Khương Ngạn Hi rốt cuộc đã hiểu được nguyên nhân vì sao họ chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào khuôn mặt cậu.
Không phải vì người làm nghệ thuật bẩm sinh căm ghét sự xấu xí, mà họ đang cố né tránh sự xấu xí của chính mình, và cũng là trốn tránh những tội ác mình đã gây ra.
Người làm nghệ thuật thường có nỗi ám ảnh mãnh liệt với sự tinh khiết của linh hồn, mà vết sẹo trên trán Khương Ngạn Hi lại chính là vết nhơ khủng khiếp nhất trong cuộc đời sai lầm này của họ.
Vết sẹo này cũng là thứ luôn nhắc nhở họ không thể để mình tiếp tục lún sâu vào cuộc sống tầm thường này nữa.
Cuối cùng họ quyết định tạm dừng tranh chấp, chuyển sang hình thức chiến tranh lạnh, ai lo phần nấy, tự phát triển sự nghiệp nghệ thuật cá nhân của mình.
Ngày đầu tiên sau khi làm phẫu thuật xoá vết tích, Khương Ngạn Hi nằm trong phòng bệnh, sử dụng chiếc điện thoại từng là công cụ để người khác bắt nạt mình lần cuối cùng.
Cậu báo cho Khương Kim Dương và Trì Diệp một tin động trời, mời họ về nhà gặp mặt cậu lần cuối.
Sau khi xuất viện, Khương Ngạn Hi cuối cùng cũng trở lại ngôi nhà không có một bóng người kia. Thu dọn hành lý xong, cậu ngồi dựa vào va li, ngẩn ngơ nhìn lại ngôi biệt thự nơi mình đã từng lớn lên.
Cậu cứ ngồi thần người như vậy suốt bảy tám tiếng đồng hồ, ngồi từ khi trời còn sáng đến tận khi trời đã tối mịt, mới nghe được tiếng vân tay mở cửa.
Khương Kim Dương về trước, lúc vào cửa vẻ mặt của ông nom bình tĩnh và rõ lạnh lùng, hệt như đã nhìn thấu hết thảy thế gian.
Nhìn đứa con trai không hề có cảm giác tồn tại của mình đang ngồi trong bóng tối, Khương Kim Dương giật mình đến độ phải lùi về sau vài bước.
Khương Kim Dương nhanh chóng bình tĩnh trở lại, ông chỉ liếc nhìn Khương Ngạn Hi một cái rồi thôi, thậm chí còn chẳng phát hiện ra băng gạc trên trán cậu. Rồi ông xoay người bật đèn lên, lạnh lùng nói: "Nói đi, có việc gì mà phải gặp mặt trực tiếp".
Khương Ngạn Hi chỉ yên lặng ngồi ôm gối tựa vào vali, không trả lời.
Khương Kim Dương thở dài một hơi, ông đè huyệt thái dương, "Nghe Trì Diệp nói con cũng gọi cô ta quay lại? Bao giờ mới tới nơi?".
Vẫn không được đáp lại, Khương Kim Dương không buồn hỏi nữa, cũng mặc kệ Khương Ngạn Hi đang mặc chiếc áo sơ mi mỏng manh giữa trời cuối xuân lạnh lẽo mà mở toang ô cửa sổ sát đất để ngắm cảnh đêm nơi thành phố Chi đã lâu chưa thấy lại. Rồi ông ngồi xuống ghế sô pha, tự chìm đắm vào thế giới của riêng mình.
Một tiếng sau thì Trì Diệp cũng bước vào, bà kiêu ngạo đi thẳng vào phòng khách trên đôi giày cao gót được thiết kế tinh xảo.
Đôi vợ chồng này về nhà cũng chẳng buồn cởi giày, hệt như nơi đây với họ chẳng qua chỉ là nơi trưng bày cuộc sống thất bại của họ mà thôi.
Cho đến bây giờ, nơi đây chỉ là nhà của một mình Khương Ngạn Hi.
Trì Diệp chậm rãi bước vào, lạnh lùng liếc nhìn Khương Kim Dương một cái. Ánh mắt bà thờ ơ, trên gương mặt xinh đẹp không hằn dấu vết thời gian chỉ còn lại nét khinh thường sau hết thảy yêu hận tình thù.
Rồi bà nhìn về phía Khương Ngạn Hi đang ngồi dưới đất. Người mẹ có phát hiện ra sự thay đổi của Khương Ngạn Hi, nhưng cũng vội vàng dời mắt đi, thậm chí còn chẳng buồn ngạc nhiên.
Trì Diệp xách túi ngồi vào đầu bên kia của sô pha, tiện tay dùng điều khiển đóng cửa sổ sát đất lại, ngăn cơn gió lạnh gào thét. Bàn tay nuột nà quanh năm không phải đụng vào việc gì nặng nhọc được điểm xuyến thêm một chiếc nhẫn to lộng lẫy kẹp lấy điếu thuốc, bà hờ hững lên tiếng: "Có gì cần nói thì nói đi, ngày mốt có một buổi diễn lớn, mẹ phải về ngay".
Rốt cuộc đôi mắt mờ mịt của Khương Ngạn Hi mới chậm rãi nâng lên, cậu thấp giọng nói: "Ba, mẹ... Con đi phẫu thuật chữa sẹo rồi".
Khương Kim Dương và Trì Diệp cũng không có phản ứng gì, vẫn bình tĩnh như thường, hệt như đã biết trước từ lâu.
Khương Kim Dương lạnh lùng nói: "Thân thể thuộc về con, có mỗi thế thôi mà cũng gọi ba mẹ về?".
Trì Diệp phả ra một làn khói thật dài: "Còn chuyện gì khác không?".
Khương Ngạn Hi im lặng trong chốc lát, giọng nói ngày một nhỏ hơn, ánh mắt cũng trống rỗng vô hồn: "Sau này... con muốn tự lập".
Khương Kim Dương dường như không hiểu cho lắm, "Muốn dọn ra ngoài ở à? Có cần thêm tiền không?".
Trì Diệp hơi mất kiên nhẫn: "Tiền lần trước mẹ đưa con đủ để con mua nhà rồi, lần sau khỏi cần gặp mặt trực tiếp chỉ vì vấn đề này nữa".
Âm thanh của Khương Ngạn Hi hơi lớn hơn một chút, sắc mặt cậu tái nhợt, giọng điệu lạnh lùng và cứng rắn chưa từng thấy: "Từ đây về sau, hai người có thể rời khỏi cuộc sống của con được không?".
Trì Diệp và Khương Kim Dương sửng sốt, hiếm khi kinh ngạc mà Khương Ngạn Hi thêm vài giây.
Đứa con Omega này của họ từ nhỏ đến lớn không nổi giận bao giờ, đến cả giọng điệu nói chuyện hay dáng vẻ cũng rất mềm mỏng, dường như cậu chưa từng lớn tiếng với bất kì ai.
Họ đột nhiên có hơi không tin được, đây lại là Khương Ngạn Hi.
Thằng bé này... đang nổi giận với họ ư?
Khương Ngạn Hi chậm rãi đứng lên, cúi đầu, không nhìn hai người họ nữa. Lồng ngực thiếu niên mãnh liệt phập phồng dưới lớp quần áo, ngón tay bấu chặt quai va li, tỏ vẻ cứng cỏi: "Từ giờ trở đi, hai người không cần làm những bậc sinh thành chẳng biết nuôi dạy con cái mình nữa. Con đã xóa vết nhơ trong đời hai người đi rồi, nên mong hai người cũng rời khỏi cuộc đời con".
Trì Diệp nhanh chóng bình tĩnh lại, bà im lặng một lát rồi mở túi lấy ra một tấm thẻ đưa cho Khương Ngạn Hi: "Được rồi, mẹ tôn trọng quyết định của con. Nhưng con chưa tự chủ kinh tế được, đây coi như là mẹ bồi thường cho con, số tiền này hẳn là đủ cho con không lo ăn không lo mặc cả đời này".
Khương Kim Dương cũng bình tĩnh lấy ra một tấm thẻ đặt lên bàn, xem như hơi chân thành mà nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, là ba có lỗi với con".
Chuyện cắt đứt mối quan hệ, hóa ra lại có thể được dàn xếp một cách "hài hòa" đến thế.
Chắc chỉ có mỗi gia đình phi lí này là làm được mà thôi.
Khương Ngạn Hi không nhận thẻ của họ, cậu thoải mái nhắm mắt lại, thẳng thừng kéo hành lý bỏ đi.
Mới chỉ bước được hai bước, cậu đã nghe tiếng Trì Diệp và Khương Kim Dương gây hấn.
Trì Diệp cười lạnh, hỏi đầy mỉa mai: "Đến việc cắt đứt quan hệ mà thầy Khương cũng tỏ vẻ cao thượng được, thế thì cái việc đốt đồ đạc năm ấy cũng là sáng tạo nghệ thuật à?".
Khương Kim Dương thong thả cười: "Một người mẹ mang thai mà vẫn hút thuốc rồi rượu chè bê bết, so với sự điên cuồng mất nhân tính của cô thì tôi còn kém xa lắm".
"Khương Kim Dương, kẻ hủy hoại gương mặt của đứa bé này là anh".
"Giờ cô lại muốn biện minh cho mình hả Trì Diệp? Làm sao, có trốn tránh được mãi không, cô định chối hết tất cả xem như chưa có gì à?".
"Nhân tính? Tôi còn là con người ư? Nhờ anh mà tôi biến thành công cụ sinh sản, thầy Khương à thầy Khương, anh có biết cảm giác đánh mất chính mình là ra sao không?".
"Thai nghén một sinh mạng mới là trọng trách vĩ đại biết bao, cô chỉ ăn nói phiến diện được đến thế thôi à. Cô Trì ơi cô Trì, tôi thật lòng cảm thấy tiếc cho cô đấy, cô không xứng có được vẻ đẹp của Omega".
"Thế thì đúng là lỗi của tôi thật, xin lỗi vì đã khiến anh mất sạch lí trí vì vẻ đẹp của Omega nhé. Nếu lúc ấy anh biết kiềm chế bản thân, tỏ vẻ đạo mạo như bây giờ thì sao thằng bé này có thể xuất hiện được?".
"Ý cô là tại tôi à? Tôi là người khiến đứa bé vốn không nên đến với thế giới này phải chào đời để chịu khổ ư? Tôi có từng cưỡng hiếp cô Trì hay sao?".
"Rầm!".
Một cái va li đột nhiên sượt qua, đập vỡ tan cửa sổ thủy tinh sát đất.
Hai người đang cãi vã hăng say cùng trợn tròn mắt, chậm rãi nhìn sang chỗ kẻ vừa quăng va li.
Cửa lớn mở toang, bóng dáng Khương Ngạn Hi đã biến mất.
Dù Kỷ Vũ và Tưởng Hằng Chi quen biết Khương Ngạn Hi đã lâu, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hai người được nghe chuyện quá khứ của cậu.
Khương Ngạn Hi nói rất nhỏ, lúc cậu nói đến việc bị bắt nạt lúc còn đi học thì giọng nói có hơi run rẩy, nhưng khi kể lại chuyện nhà mình thì lại bình tĩnh lạ lùng.
Vì phải đối mặt với sự "bắt nạt" của người nhà quá lâu, hơn nữa cũng đã vùng lên phản kháng một lần rồi, nên sau nhiều năm mọi thứ dường như đã nguôi ngoai dần trong lòng Khương Ngạn Hi.
Kỷ Vũ trầm giọng hỏi: "Mấy chuyện này đều là do Dương Hải đạo diễn à? Tất cả đều có bàn tay sắp đặt của cậu ta ư?".
Khương Ngạn Hi cụp mắt, mơ màng gật nhẹ đầu.
Ánh mắt dưới vành mũ của Tưởng Hằng Chi u ám vô cùng, hắn khoanh tay, lạnh lùng nói: "Hai người các em đừng vội xuất hiện, nếu không sẽ phiền lắm".
Đột nhiên Khương Ngạn Hi phản ứng lại: "Chúng ta... có cần phải đi gặp Dương Hải không?".
Kỷ Vũ cười khinh thường: "Yên tâm đi, nơi tớ hẹn gặp có thể giúp chúng ta tạm thời biến mất".
Khương Ngạn Hi: "???".
Dương Hải đến quán cà phê riêng mà Kỷ Vũ đã hẹn, gã kích động chụp vài tấm ảnh, muốn gửi WINK cho bạn bè để khoe rằng mình sắp được gặp thần tượng.
Nhưng ảnh còn chưa kịp gửi đi đã bị phục vụ quán mỉm cười ngăn lại: "Xin lỗi anh, tiệm của chúng tôi không cho phép chụp ảnh ạ".
"Được rồi, thật ngại quá". Dương Hải lập tức xoá hết ảnh, rồi chìa điện thoại ra cho phục vụ quán, "Tôi xoá hết rồi".
Dương Hải càng hưng phấn hơn.
Đúng là nơi các siêu sao lén lút tụ tập có khác.
Dương Hải chờ mong vô cùng, gã lôi di động ra sửa sang lại kiểu tóc cho mình rồi mở lại đoạn video đã khiến Tô Hoài bị tế sống kia ra, thích thú xem đi xem lại mấy lần.
Alpha từng khiến gã điên cuồng giờ đây lại bị chính tay gã hủy hoại, Dương Hải hơi tiếc nuối, cười lạnh: "Tiếc là...".
"Tiếc là gì cơ?".
Dương Hải nghe tiếng, ngẩng đầu nhìn, Kỷ Vũ ngoài đời thực còn đẹp hơn mấy lần so với trên phim ảnh đang tươi cười xuất hiện trước mặt gã.
Trái tim Dương Hải nảy tưng bừng trong lồng ngực.
Sau khi từ bỏ Tô Hoài, gã đã trở thành fan của Kỷ Vũ trong suốt một thời gian dài. Nhan sắc của Kỷ Vũ được đánh giá là một trong những Omega xinh đẹp nhất trong giới giải trí, hơn nữa tính cách lại thẳng thắn, dám nói dám làm, luôn chăm chỉ, cố gắng. Trong lòng nhiều Omega, cậu chàng luôn là hình tượng mà họ hướng tới.
"Chào anh, tôi, tôi tên là Dương Hải". Dương Hải khẩn trương tự giới thiệu.
Mặt Dương Hải hơi ửng hồng, Kỷ Vũ cười cười, đánh giá gã đôi chút. Omega này có dáng vẻ sạch sẽ, dung mạo thanh tú, nếu không biết trước gã đã làm biết bao nhiêu việc ghê tởm trong quá khứ thì hoàn toàn không thể nhận ra rằng dưới lớp vỏ bọc vô hại này lại là một linh hồn ma quỷ nhơ nhớp đến độ nào.
Dương Hải ngơ ngẩn nhìn Tưởng Hằng Chi đang đứng bên cạnh Kỷ Vũ.
"Tôi thường tìm một số fan nhiệt tình cùng trò chuyện để giải toả bớt áp lực. Tôi đã chú ý đến tài khoản của cậu từ rất lâu rồi, rất cám ơn cậu đã yêu thích tôi". Kỷ Vũ mỉm cười giới thiệu: "Đây là trợ lý riêng của tôi, cậu có ngại không?".
Dương Hải vội vàng lắc đầu: "Không ngại, không ngại đâu. Có thể được gặp anh ngoài đời thật là tôi vui lắm rồi!".
Kỷ Vũ tò mò hỏi: "Tôi có thể hỏi nguyên nhân vì sao cậu lại thích tôi được không?".
Dương Hải phấn kích đáp: "Vì anh rất đẹp đó! Tôi cảm thấy anh chính là Omega đẹp nhất trên thế giới này!".
Kỷ Vũ bất ngờ "Ồ" lên một tiếng, chống cằm, lơ đãng cười: "Nhưng mà bây giờ mọi người đều đang cho rằng tình đầu quốc dân mới là Omega tốt nhất thế giới, cậu không thấy vậy à?".
Nét cười trên mặt Dương Hải trở nên khinh thường và trào phúng ngay tắp lự, "Khương Ngạn Hi á? Nó đã từng phẫu thuật thẩm mỹ rồi, làm sao xứng với người đẹp tinh khiết tự nhiên như anh được".
Kỷ Vũ trợn tròn mắt, vẻ như rất ngạc nhiên trước tin tức mình vừa nghe được. Cậu chàng chống tay lên bàn, chúi cả người về phía trước: "Thật à? Đây là tin tức lớn đó, nhưng mà sao cậu biết được là cậu ta từng phẫu thuật thẩm mỹ rồi? Nhìn đâu có giống đâu, loại chuyện này không thể nói bừa được đâu đó".
Dương Hải cười nhạo, vì chứng minh lời nói của mình mà lôi ảnh chụp từ di động ra đưa cho Kỷ Vũ xem, "Tôi có chứng cứ, lúc trước nhìn nó cứ như quái vật vậy, tôi từng học cùng trường cấp ba với nó mà".
Kỷ Vũ và Tưởng Hằng Chi cùng cúi đầu xem ảnh chụp, ánh mắt lạnh lùng.
Quả thật là bằng chứng.
Dương Hải này có vẻ không được thông minh cho lắm, chưa gì đã phun ra hết lịch sử bạo lực học đường của bản thân mình ra rồi.
Trong bức ảnh kia Khương Ngạn Hi vẫn là một thiếu niên nhỏ bé và gầy yếu vô cùng, khắp người cậu ướt đẫm, đang bị dồn vào góc tường. Nơi ấy trông có vẻ như là nhà vệ sinh của trường học, cậu bị ép đứng thẳng người dậy, lộ ra vết bớt đáng sợ trên vầng trán đầm đìa nước. Tấm ảnh này được chụp vào lúc ấy, khi Khương Ngạn Hi đang cực kì hoảng loạn.
Kỷ Vũ siết chặt nắm đấm, dằn lòng nhắm mắt lại, thở một hơi rồi mới ra chiều ngạc nhiên mà hỏi: "Đây đúng là tình đầu quốc dân à? Sao tôi thấy không giống gì hết vậy? Thay đổi lớn đến thế ư? Loại chuyện này không thể nói bừa được đâu".
Tưởng Hằng Chi nói sâu xa: "Cẩn thận bị kiện ngược lại đấy".
Điều mà người tố giác không thích nhất là chuyện mình nói ra bị nghi ngờ, Dương Hải nhảy dựng lên ngay tắp lự, lập tức phân tích chứng cớ để biện minh cho mình: "Chính là nó đó, đến chết tôi cũng không quên được cái bản mặt ghê tởm kia, trừ phi nó sửa lại toàn bộ khuôn mặt, bằng không chỉ cần liếc mắt một cái tôi cũng có thể nhận ra. Hơn nữa hai người nhìn nè, trên áo nó có bảng tên Khương Ngạn Hi".
"Sớm muộn gì tôi cũng sẽ bán những bức ảnh này cho cánh truyền thông. Sao nó có thể mặt dày đến vậy nhỉ, dùng gương mặt đã phẫu thuật thẩm mỹ của mình đi lừa gạt khắp nơi. Thậm chí nó còn được chọn để tham gia show hẹn hò với nam thần Alpha kia nữa mới ghê, chẳng biết cộng đồng mạng có bị mù không mà chọn nó... Nhưng giờ thì nam thần Alpha cũng bị kéo xuống nước rồi, thằng Khương Ngạn Hi này đúng là sao chổi, hễ ai mà liên quan đến nó là lại gặp phải chuyện không may".
Tưởng Hằng Chi trầm giọng hỏi: "Vì sao lại nói là cậu ta hại Tô Hoài? Chẳng phải hình chụp này đã chứng minh Omega trong đoạn clip kia không phải là tình đầu quốc dân rồi sao? Tô Hoài đang bắt nạt một Omega khác mà".
Dương Hải do dự chốc lát, nhìn trái nhìn phải một hồi, mới không kìm được mà nhỏ giọng thì thầm: "Thật ra tôi biết hết sự thật, nhưng hai người đừng kể cho ai nhé. Nam thần Alpha hoàn mỹ lại làm ra việc như vậy, tất cả đều là vì Khương Ngạn Hi".
Kỷ Vũ hơi ngạc nhiên, Dương Hải từng bị Tô Hoài bắt nạt, thế nhưng giờ đây vẫn có thể nói tốt cho Tô Hoài.
Cậu chàng hơi kề sát lại một chút, ánh mắt hóng chuyện sáng quắc cả lên: "Sao lại vậy?".
Dương Hải nhỏ giọng tiết lộ: "Nam thần Alpha lấy đi bức thư kia, vì bức thư đó là thư tình Khương Ngạn Hi viết cho anh ta".
"Sao cậu biết?".
Khoé miệng Dương Hải hơi nhếch lên, đắc ý nói: "Bởi vì Omega bị nam thần Alpha bắt nạt trong đoạn clip kia chính là tôi mà".
"Ý cậu là sao, sao cậu lại lấy thư tình của Khương Ngạn Hi?".
Dương Hải cười lạnh: "Nó mà cũng đòi làm bẩn mắt nam thần à? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tôi cũng phải cám ơn nó, nếu không nhờ có nó thì tôi cũng không thể có được cơ hội được nam thần Alpha đêm hôm còn "hẹn riêng" ra để gặp mặt, giờ nghĩ lại thôi cũng đã thấy kích thích rồi".
"Ây, tiếc quá, nam thần Alpha chẳng chịu làm gì tôi, bằng không giờ đây còn có cái để mà hoài niệm rằng tôi từng được tiếp xúc trực tiếp với anh ta".
"Tôi nằm mơ cũng muốn được làm M của nam thần một lần đó, hai người không thấy anh ấy rất có phong thái của S à? Ánh mắt của nam thần ngày ấy siêu gợi cảm luôn, nếu được anh ấy làm thế nọ thế kia chắc chắn là sẽ sung sướng vô cùng".
Kỷ Vũ: "...".
Rặt một tên biến thái chết tiệt.
Dương Hải cười xấu xa: "Nói sao thì nói, Khương Ngạn Hi cũng có điểm rất hợp với thuộc tính của nam thần".
"Hai người không nhận ra ư, lúc mà Khương Ngạn Hi bị bắt nạt ấy, con ngươi nó cứ ửng hồng cả lên, vẻ cố gắng nhẫn nhịn, lại yếu ớt đến run rẩy ấy chẳng khác nào một đứa M cực phẩm cả".
"Nhưng loại Omega như Khương Ngạn Hi ấy, dù là M cực phẩm thì cũng chỉ đáng cho thể loại rác rưởi dùng mà thôi. Mặc kệ là trước hay sau khi thẩm mỹ cũng vậy, dù có đầu thai thêm mười kiếp nữa thì nó cũng chẳng xứng bò lên giường của nam thần đâu".
Tưởng Hằng Chi không nhịn được nữa, khẽ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Sau khi được nói ra tiếng lòng của mình, nom Dương Hải thư thái hẳn lên, gã cất di động lại vào túi rồi đứng dậy: "Thật ngại quá, tôi đi vệ sinh một chút".
Đáy mắt Kỷ Vũ ánh lên nét lạnh lùng không thể phát hiện, gật đầu mỉm cười: "OK".
Dương Hải đi vào nhà vệ sinh rồi Kỷ Vũ mới đứng dậy, nhìn về phía góc khuất trong quán. Ngồi nơi ấy là Khương Ngạn Hi đã đội mũ và đeo khẩu trang kỹ lưỡng, Kỷ Vũ nhìn cậu bằng một ánh mắt cháy rừng rực như ngọn lửa hoả thiêu nơi địa ngục trần gian.
Sau nhiều năm xa cách đây là lần đầu tiên Khương Ngạn Hi gặp lại Dương Hải. Cậu theo bản năng nhớ lại đoạn hồi ức đáng sợ trong quá khứ nên thân thể cũng cứng đờ cả lên.
Ban nãy giọng Dương Hải rất nhỏ, nhưng quán cà phê yên tĩnh vô cùng nên Khương Ngạn Hi vẫn nghe được không sót một chữ nào. Cậu đi đến bên cạnh người Kỷ Vũ, mím chặt môi.
Tưởng Hằng Chi nghiêm mặt, lạnh lùng đi về hướng nhà vệ sinh.
Kỷ Vũ đeo khẩu trang, mặt không chút thay đổi xoay xoay cổ tay vài cái, rồi kéo theo Khương Ngạn Hi, lạnh giọng hỏi: "Tớ ghi âm lại hết rồi, cậu biết sắp tới mình nên làm gì không?".
Khương Ngạn Hi tức đến mức thở không ra hơi, cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, trong đầu nghĩ đến việc kia: "Là cậu ta trộm đồ của đàn anh trước, nếu chúng ta đăng đoạn ghi âm này lên thì có thể giúp đàn anh không?".
Kỷ Vũ bất đắc dĩ thở dài: "Hi Hi, chuyện này cậu cần nghĩ kĩ lại đi. Dù sao nó cũng sẽ liên hệ trực tiếp đến cậu, tớ sợ... Ngoan, chúng ta giải quyết từng việc một, trước tiên lo vụ này cái đã".
Khương Ngạn Hi hiểu được ý của Kỷ Vũ, ngạc nhiên trợn tròn mắt.
Trái tim lương thiện của bé thỏ trắng lo âu đập loạn xạ trong lồng ngực.
Tưởng Hằng Chi đợi ngoài khu vực rửa tay dành riêng cho Alpha và Omega, rồi anh rời đi trước, liếc Kỷ Vũ một cái vẻ hối thúc.
Sau khi bước vào nhà vệ sinh, Kỷ Vũ nhìn về phía người phục vụ đang đứng ở đằng xa.
Người phục vụ ra dấu OK với cậu chàng, tỏ vẻ đã sắp xếp ổn thoã hết rồi.
Quán cà phê này là do Kỷ Vũ mở nhưng cậu chàng lại chẳng đứng tên chủ sở hữu, dù sau này có điều tra đi chăng nữa cũng không ảnh hưởng gì.
Cửa nhà vệ sinh bị đóng lại.
Kỷ Vũ bước vào khu vực chuyên biệt dành cho Omega, Khương Ngạn Hi thì cứ chần chờ ngoài cửa.
Chỗ này trùng hợp cũng là nơi trong tấm ảnh kia nên càng làm Khương Ngạn Hi thêm lo lắng, ánh mắt cậu lay động kịch liệt, không dám theo vào.
Tưởng Hằng Chi ở bên cạnh trấn an, xoa xoa đầu cậu, trầm giọng nói: "Thỏ ơi đừng sợ, em không phải làm gì cả, chỉ cần vui vẻ đứng xem là được rồi".
Trán và lòng bàn tay của Khương Ngạn Hi ứa đầy mồ hôi lạnh, nhịp đập điên cuồng của trái tim nơi lồng ngực như kéo cậu trở về với quá khứ kinh hoàng.
Bên trong đột nhiên vọng ra tiếng kêu rên thảm thiết.
Kỷ Vũ ở bên trong lạnh lùng gọi với ra, giọng điệu lạnh lùng hơn bình thường không biết bao nhiêu lần: "Đàn anh ơi".
Tưởng Hằng Chi dùng ánh mắt cười cười trấn an Khương Ngạn Hi, hai tay hắn đút túi, vừa toả ra từng luồng pheromone đầy uy hiếp vừa bước vào trong.
Luồng pheromone tránh khỏi Khương Ngạn Hi và Kỷ Vũ một cách hoàn hảo, nhưng lại quét qua người Dương Hải như từng đợt sóng thần đen ngòm và dữ dội.
Khương Ngạn Hi ngạc nhiên đứng ngoài cửa, vội vàng siết chặt tay.
Bên trong không biết xảy ra chuyện gì, Dương Hải bị áp lực nặng nề chèn ép đến nỗi rên cũng không rên nổi thành lời.
Một lúc lâu sau, bên trong lại vang lên tiếng nước vang dội.
"Thỏ ơi, vào đi em".
Tim Khương Ngạn Hi đập loạn xạ, chậm rãi đi vào.
Rẽ vào một góc, hình ảnh con quỷ trong trí nhớ đột nhiên chồng lên bóng dáng kẻ đang ngồi trước mặt cậu.
Khương Ngạn Hi thở gấp, không dám lại gần, con ngươi hoảng sợ trợn thật to.
Kẻ ngạo mạn bắt nạt người khác ngày xưa giờ phút này lại đang chật vật ngồi bẹp dưới đất, tóc tai tán loạn, toàn thân ướt sũng nước, mặt sưng vù cả lên.
Ánh mắt Dương Hải đang vừa mờ mịt vừa khổ sở, nhưng khi thấy Khương Ngạn Hi – người đã khiến gã nhớ mãi không quên, thì tất thảy lại biến thành phẫn nộ và không cam lòng.
"Quái...".
Từ thứ hai còn chưa kịp thốt ra đã bị Kỷ Vũ đập cái xô vào mặt.
Kỷ Vũ xuống tay nặng vô cùng, mặt cậu chàng bình tĩnh đến lạnh lùng, uy hiếp nói: "Nếu mày không cần khuôn mặt này nữa thì cứ nói tiếp đi".
Ánh mắt Dương Hải nhìn về phía Kỷ Vũ vừa hoảng sợ lại vừa hèn mọn, đến thở cũng nhẹ bẫng đi, gã nghiến răng nghiến lợi, run rẩy nói: "Các người...Tôi muốn vạch trần các người".
Tưởng Hằng Chi cúi đầu cười gằn một tiếng.
Kỷ Vũ ngồi xổm xuống, chẳng thèm đắn đo mà tháo khẩu trang ra, để lộ khuôn mặt nổi tiếng xinh đẹp thanh cao, cười lạnh: "Đồ ngu, với chỉ số thông minh này mà cũng đòi đi bắt nạt người khác à? Mày đang ám chỉ là tao nên giết người diệt khẩu đúng không?".
Kỷ Vũ chậm rãi móc điện thoại ra.
Dương Hải bị doạ đến sững người, sợ hãi trợn to mắt. Giới giải trí đúng là hỗn loạn quá, gã sợ Kỷ Vũ thật sự sẽ tìm người đến giết mình nên vội vàng cầu xin tha thứ: "Tôi, tôi xin lỗi, làm ơn tha cho tôi, tha cho tôi đi...".
Kỷ Vũ muốn lưu lại dáng vẻ buồn cười này của Dương Hải. Cậu chàng dùng một ngón tay nâng cằm gã lên với vẻ căm ghét, giơ điện thoại lên chụp một tấm.
Liếc nhìn tấm ảnh vừa chụp, Kỷ Vũ nhíu mày thật chặt, ngẩng đầu oán giận với Tưởng Hằng Chi: "Đàn anh ơi, thằng này khiến điện thoại em bị ô uế luôn rồi".
Tưởng Hằng Chi nhìn ảnh chụp cũng nhíu mày, thản nhiên nói: "Đàn anh mua cho em cái mới".
Cho tới giờ gã chưa từng bị sỉ nhục đến độ này, Dương Hải tức nghẹn cả thở. Gã trừng mắt nhìn Khương Ngạn Hi, thở phì phò, rồi lại bắt đầu giở thói ngạo mạn mà trào phúng mỉa mai: "Mày thì hay ho rồi, mày nghĩ là chỉ cần phẫu thuật thẩm mỹ là có thể thay đổi cuộc đời sao? Còn dám đăng kí tham gia tiết mục hẹn hò với nam thần, mày xem đây là tiểu thuyết đấy à? Nam thần lại còn thích dáng vẻ phẫu thuật thẩm mỹ này của mày hả? Quái vật thì muôn đời vẫn là quái vật, chỉ cần tao còn nhớ rõ dáng vẻ quái dị của mày, thì mày vĩnh viễn là...!".
Khương Ngạn Hi siết chặt tay áo, thở gấp, nhìn dáng vẻ chẳng khác gì quá khứ của Dương Hải, ánh mắt dần phiếm hồng.
Kỷ Vũ đang lấy di động của Dương Hải để gửi chứng cớ qua di động của mình nên không lo nổi đến gã.
Tưởng Hằng Chi không thể trực tiếp xuống tay với Omega, bèn xoay người tìm một miếng giẻ lau trong nhà vệ sinh nhét vào miệng gã.
Kỷ Vũ cũng chẳng muốn dùng tay mình đánh Dương Hải. Cậu chàng dùng cái xô ụp mạnh lên đầu gã, lắc đầu tỏ vẻ cạn lời: "Tao thấy mày mới là đứa xem nhiều phim truyền hình quá đó, mày tưởng mày là nam chính phản diện đấy à, mấy lời thoại này mà cũng lôi ra dùng được cơ? Tao nói mày nghe này, tầm mày thì chỉ có làm diễn viên quần chúng lãnh cơm hộp từ mấy tập đầu thôi, nhé".
Dương Hải bị cái xô đập cho choáng váng đầu óc, nhất thời chẳng nói nên lời.
Nghe được tiếng bước chân đang đến gần, Kỷ Vũ ngạc nhiên quay đầu lại.
Tưởng Hằng Chi vui vẻ nở nụ cười: "Thỏ ơi, muốn cắn người à?".
Khương Ngạn Hi chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt Dương Hải. Dù phải nghe gã công kích nãy giờ nhưng vẻ mặt cậu vẫn bình tĩnh lạ lùng. Cậu vươn tay gỡ xuống chiếc xô trên đầu gã, dũng cảm nhìn thẳng vào khuôn mặt đã ám ảnh cậu suốt một đoạn thời gian dài.
Trước ánh mắt vừa sợ hãi, vừa căm tức, vừa không cam lòng của Dương Hải, Khương Ngạn Hi tháo khẩu trang xuống, đôi hàng mi buông hờ, bình tĩnh đối diện với gã.
Dương Hải kinh ngạc nhìn chằm chằm gương mặt giống hệt trong quá khứ nhưng cũng xinh đẹp rạng ngời kia, nỗi ghen tị lấp đầy đáy mắt gã, ánh mắt càng lúc càng run tợn, nhưng gã vẫn không chịu dời mắt đi chỗ khác.
"Cậu nói sai rồi". Giọng Khương Ngạn Hi trầm tĩnh mà lạnh lùng, "Tôi không muốn thay đổi cuộc đời của mình".
Khương Ngạn Hi càng nhìn Dương Hải bằng ánh mắt thờ ơ, bình tĩnh thì càng làm cho gã thêm chột dạ trong lòng.
"Là tôi tìm lại chính mình".
Nhìn khuôn mặt trong trẻo xinh đẹp của tình đầu quốc dân – Khương Ngạn Hi ở cự ly gần, gã kinh ngạc há hốc miệng, đến một lời phản bác cũng không nói thành lời.
Kỷ Vũ và Tưởng Hằng Chi ngạc nhiên nhìn một Khương Ngạn Hi có hơi xa lạ trước mắt.
Lúc này, điện thoại di động cậu đang để trong túi đột ngột reo vang.
Ánh mắt Khương Ngạn Hi loé sáng, nhớ đến việc Tô Hoài vẫn chưa trả lời mình, nét lạnh lùng tắt lịm.
Triệu chứng quấn quýt sau kì phát tình khiến Khương Ngạn Hi nôn nóng không thôi, cậu mặc kệ ba người khác đang ở cạnh, vội vàng ném cái xô đi rồi lấy điện thoại ra xem.
Rốt cuộc Tô Hoài cũng trả lời tin nhắn WINK của cậu.
Tô Hoài: [Bé cưng đừng lo lắng, anh không sao].
Tô Hoài: [Không đúng, thật ra anh có sao đó].
Tô Hoài: [Anh rất nhớ em].
Cuối cùng là một đoạn voice chat.
Khương Ngạn Hi không kiềm lòng được muốn nghe thấy âm thanh của Tô Hoài, cậu háo hức, đỏ mặt mở voice chat ra.
Giọng nói trầm ấm của Tô Hoài quanh quẩn bên tai tất cả mọi người.
"Anh thích em, Khương Ngạn Hi".
Mọi người: "...".
Ryal's note: Bà Meo ngáo ngơ gãy kính, pay tiền mua kính, pay cả chương mới.