Edit: Ryal
Tô Hoài cẩn thận ló đầu ra nhìn ngoài hẻm, nhanh chóng dắt Khương Ngạn Hi chạy khỏi cái nơi đã nhiễm đầy mùi pheromone của cả hai người, tới cửa hàng tiếp theo.
Nhiệm vụ nhỏ là đến cửa hàng donut có sắc màu sặc sỡ, mua món bánh đặc trưng của đảo R.
Khương Ngạn Hi ngồi bên cửa sổ sát đất, nhìn phố xá thuần một màu trắng bên ngoài, thưởng thức từng miếng donut ngọt ngào.
Biết Khương Ngạn Hi đã đói, nên Tô Hoài thong thả để cậu ngồi lại cửa hàng ăn một cái donut rồi mới rời đi.
Những tia sáng chiếu xuống gương mặt tinh xảo thanh thuần, khiến cậu trông đẹp đến mông lung, chẳng khác nào một tinh linh thuần khiết vĩnh viễn bảo vệ xứ sở băng giá.
Tô Hoài chống cằm nhìn không chớp mắt, nhẹ giọng cảm thán: "Hi Hi à, trông em cứ như tinh linh sống ở đây vậy".
Khương Ngạn Hi đỏ mặt, cúi đầu gặm nốt miếng donut cuối cùng, lo đám Kỷ Vũ sắp đuổi kịp nên lại nhỏ giọng giục giã: "Đàn anh ơi, mình mau tới cửa hàng tiếp theo đi".
Tô Hoài dắt cậu ra ngoài.
"Khương Ngạn Hi! Tìm thấy cậu rồi nhé!!".
Kỷ Vũ và Thiệu Văn Dư vừa bị lừa đẹp rồi quay lại, nhanh chóng đuổi theo hai người.
Khương Ngạn Hi: "!".
Tô Hoài bắt đầu túm cậu đi: "Chạy mau".
Khương Ngạn Hi hoảng hốt, bị Tô Hoài nắm tay chạy trên con đường sạch sẽ vắng tanh, khắp nơi tĩnh lặng, chỉ có tiếng bước chân của bốn người vang vọng.
Chưa được trăm mét mà Khương Ngạn Hi vốn gầy gò đã cạn hết thể lực, cậu thở hổn hển, hai má đỏ bừng, tốc độ dần chậm lại.
Kỷ Vũ ngày càng tới gần, cười nhạo: "Haha, ai bảo bình thường cậu không chịu tập thể dục, ngày nào tớ cũng chạy bộ buổi sáng đấy".
Khương Ngạn Hi tuyệt vọng thề với lòng mình, lần này về nhà phải tập luyện cho nghiêm túc mới được.
Tô Hoài liếc cậu một cái, rồi khom lưng vác cả người cậu lên vai trong nháy mắt.
Khương Ngạn Hi mở to mắt, kinh ngạc hô một tiếng, hai tay thõng sau lưng anh như mất hồn: "Đàn, đàn anh ơi!".
Tô Hoài thậm chí còn chẳng thở dốc mà ung dung vác cậu chạy đi, dựa vào bản đồ thành phố mình ghi nhớ trong đầu mà quẹo vào một khu đường sá quanh co. Anh do dự nửa giây, rồi chạy vào một cửa hàng mũ không nằm trong danh sách.
Hai người rón rén tựa sát vào nhau trốn sau quầy hàng, ông chủ cũng thân thiện giúp đỡ họ bằng cách tạm thời treo biển "Không bán".
Nghe tiếng bước chân dần đi xa, hai người cùng thở phào nhẹ nhõm.
Khương Ngạn Hi vui vẻ quay đầu cười với Tô Hoài: "Đàn anh giỏi quá chừng".
Tô Hoài nhìn cậu bằng ánh mắt sâu xa: "Thưởng cho anh đi".
Khương Ngạn Hi: "?".
Tô Hoài đành tự thân vận động, hôn nhẹ một cái lên khóe môi cậu như thăm dò.
Khương Ngạn Hi sững sờ, trái tim loạn nhịp, ánh mắt long lanh.
Dù đã bị hôn chẳng biết bao nhiêu lần, nhưng cậu sẽ chẳng đời nào quen được chừng nào người ấy vẫn còn là Tô Hoài.
Khương Ngạn Hi bám theo Tô Hoài với lòng tin tuyệt đối, nhanh chóng hoàn thành tất cả những nhiệm vụ nhỏ.
Chỉ trong hai tiếng đồng hồ, cuộc rượt bắt đầy kích thích đã kết thúc.
Kỷ Vũ và Thiệu Văn Dư đuổi theo đến độ thở hồng hộc.
Cậu chàng phục Tô Hoài sát đất: "Em phục anh rồi anh Hoài ạ, chơi chẳng chơi được, bắt chẳng bắt được, bực thật đấy".
Thiệu Văn Dư lại thờ ơ như thể đã đoán được kết quả từ đầu, buông tay: "Quen là ổn thôi. Dù chơi trò gì cũng thế, chỉ cần Hoài nhà anh nghiêm túc là nó không thua nổi đâu. Có nó ở đây, địa vị của chúng mình trong chương trình này chỉ là đám lót đường".
Kỷ Vũ: "... Đúng là không cam lòng mà".
Khương Ngạn Hi than thở từ tận đáy lòng: "Đúng là đàn anh rất mạnh thật!".
Chỉ khi cậu cất tiếng khen, Tô Hoài mới hơi mỉm cười.
Đôi mắt Khương Ngạn Hi vừa sáng ngời lại vừa lộng lẫy, cảm xúc sùng bái như ánh nhìn fan dành cho thần tượng khiến anh thích thú vô cùng.
Tô Hoài lấy được thẻ tín dụng, tìm đến một nhà hàng gia đình rất nổi tiếng ở địa phương rồi mời Kỷ Vũ và Thiệu Văn Dư cùng ăn cơm, lại nhờ Kỷ Vũ gọi cả Tưởng Hằng Chi vừa rời khỏi nhà trọ đi ngắm cảnh một mình nữa.
Khương Ngạn Hi rất thích kiểu đi chơi cùng đủ loại bạn bè thế này, tần suất cậu cười rõ ràng nhiều hơn bình thường, nụ cười cũng trong sáng và thoải mái biết bao.
Tô Hoài muốn được nhìn nhiều nụ cười hơn nữa, muốn để cậu được hưởng thụ niềm vui chung với bạn bè như mọi người bình thường, chứ không phải ỷ lại vào mình anh.
Dù để cậu chỉ ỷ lại một mình anh nghe cũng có vẻ mê hoặc lắm.
Có lẽ bởi anh muốn bù lại những tiếc nuối từ thuở còn ngồi trên ghế nhà trường.
Ngày ấy, Tô Hoài gần như chẳng bao giờ thấy Khương Ngạn Hi tham gia vào những hoạt động xã giao bình thường.
Tưởng Hằng Chi vẫn còn áy náy vì chuyện tối qua, hắn lại xin lỗi Khương Ngạn Hi thêm lần nữa: "Thỏ à, xin lỗi em, tối qua anh không định làm em khó xử, chỉ là... anh hơi lo cho em thôi".
Tô Hoài im lặng nhìn hắn.
Tưởng Hằng Chi hơi nhíu mày liếc sang chỗ anh, nói thẳng: "Tôi biết những chuyện Hi Hi đã phải trải qua. Nếu tôi là cậu, đã để Hi Hi trải qua nhiều ác mộng như cậu, thì cả đời này tôi cũng chẳng còn dám tới gần em ấy nữa. Cậu có biết tôi và Kỷ Vũ phải tốn bao nhiêu công sức mới khiến em ấy tin tưởng được không?".
Tô Hoài chầm chậm buông mắt, chẳng nói gì.
Kỷ Vũ khẽ thở dài: "Đàn anh à...".
Khương Ngạn Hi đột nhiên nói: "Đàn anh Hằng Chi à... Em cảm ơn anh. Lúc nào em cũng muốn nói cảm ơn anh, nhưng tốt nghiệp xong anh rời đi nhanh quá, khi ấy... em cũng quá nhát gan, đến dũng khí nói cảm ơn với người quan trọng trong đời mình cũng chẳng có".
Tưởng Hằng Chi hơi mở to mắt, chậm rãi nhìn sang phía cậu.
Cả người Khương Ngạn Hi được bao bọc bởi hơi thở của Tô Hoài, gương mặt thả lỏng, mọi vẻ mất tự nhiên đều đã biến mất, chỉ còn lại khí chất ấm áp đặc biệt thuộc về chính cậu, chẳng khác nào vầng sáng phía sau một thiên thần.
Sáu năm trôi qua, nhưng Khương Ngạn Hi trong ấn tượng của Tưởng Hằng Chi vẫn là nhóc con nhát gan không dám đối mặt với ai.
Một Khương Ngạn Hi điềm tĩnh thế này khiến hắn gần như không nhận ra, đột nhiên tâm trạng cũng hơi phức tạp, ánh mắt khẽ lung lay.
Khương Ngạn Hi chỉ muốn nhanh chóng giải thích giúp Tô Hoài: "Thực ra mấy chuyện kia...".
Tưởng Hằng Chi khẽ cười, rồi lại thở dài: "Thôi, không cần nói, anh biết rồi mà".
Khương Ngạn Hi: "?".
Hắn xách hành lí, nhìn đồng hồ đeo tay: "Sắp cất cánh rồi, anh về nước trước nhé, mình tìm thời gian trò chuyện sau cũng được".
Kỷ Vũ mừng rỡ hỏi: "Đàn anh định về nước ạ?!".
Tưởng Hằng Chi gật đầu cười, nhìn Tô Hoài bằng ánh mắt phức tạp: "Trao đổi phương thức liên lạc nhé? Nếu có thời gian, chừng nào về nước tôi tìm cậu nói chuyện được không?".
Tô Hoài: "Được".
Hai người trao đổi cách liên lạc, Tưởng Hằng Chi chào từ biệt mọi người rồi một mình lái xe tới sân bay.
Khi họ ăn xong bữa cơm cuối cùng ở đảo R, quá trình quay tập hai cũng kết thúc.
Trước khi đi, Tô Hoài đưa Khương Ngạn Hi tới cửa hàng bánh kẹo, mua cho cậu lượng sô cô la đủ ăn trong một năm rồi gửi về nước qua đường bưu điện.
Trong phòng chờ VIP, Khương Ngạn Hi thi thoảng lại mở ba lô ra nhìn.
Tô Hoài tưởng cậu lại muốn uống thuốc ức chế ngắn hạn nên bất mãn mím môi, bèn xách cậu vào thẳng căn phòng nghỉ không một bóng người, khóa trái cửa rồi ấn Khương Ngạn Hi ngồi xuống giường.
Cậu vừa ngạc nhiên vừa ngơ ngác, ngẩng đầu: "Đàn anh ơi?".
Tô Hoài vừa ấn vai cậu vừa hơi cúi xuống, mân mê miếng dán tuyến thể sau gáy cậu, nhẹ nhàng bóc xuống, đôi mắt cụp nhuốm nỗi u oán nhàn nhạt không giấu nổi dục vọng chiếm hữu: "Đừng uống thuốc, chọn anh đi mà".
Khương Ngạn Hi vốn cũng chẳng định uống thuốc, cậu hơi sửng sốt mơ màng. Còn chưa kịp phản ứng lại, nơi tuyến thể đã được người kia dịu dàng liếm, một giây sau, cơn đau nhói yếu ớt kèm theo khoái cảm khiến cậu phải run rẩy u mê ập tới.
Tô Hoài hào phóng truyền pheromone vào tuyến thể Khương Ngạn Hi, cẩn thận liếm sạch những ngọt ngào trào ra từ nơi ấy.
Căn phòng nghỉ tối tăm đầy mùi hoa và cỏ thơm ngát.
Liên tục bị đánh dấu trong hai ngày, pheromone của Khương Ngạn Hi đã được dung hợp sâu hơn. Triệu chứng bám dính trong kì phát tình vừa hơi dịu đi lại trở nên mãnh liệt, cậu níu chặt lấy cổ Tô Hoài với đôi mắt mơ màng, mềm giọng quyến luyến: "Đàn anh ơi...".
Tô Hoài nhắm mắt ôm Khương Ngạn Hi thật chặt, nỗi bất an trong lòng được vùi đi chút ít, thỏa mãn thở một hơi.
Sau khi đạt được quyền hôn môi Khương Ngạn Hi, Tô Hoài phát hiện ra sự bất an nơi mình ngày càng mãnh liệt.
Càng thân mật với Khương Ngạn Hi để thấy cậu vui vẻ và thỏa mãn, anh càng sợ những ngọt ngào này sẽ biến mất như ảo ảnh.
Vậy nên anh lại càng không kiềm chế được, cứ đưa ra những đòi hỏi mù quáng lại tham lam, trái tim vốn cứ ngỡ mình có thể thong thả đợi chờ nay cũng như bị dao cùn cứa lấy.
Anh chẳng khác nào một người sắp chết khát tìm được một bình nước kín bưng, chỉ có thể đón lấy từng giọt nước qua vết nứt nhỏ bé dưới đáy bình để giữ mạng.
Càng uống càng khát, càng uống càng thấy vội.
Tô Hoài nhẹ nhàng đặt Khương Ngạn Hi xuống giường, quyến luyến dụi đầu vào cổ cậu, ngửi lấy mùi hương thơm ngọt giao thoa giữa cậu và mình một cách vừa thỏa mãn vừa ước ao.
Anh hỏi, vẻ hơi ảo não: "Hi Hi à, lần này về anh phải đi công tác... Không gặp được em mỗi ngày, anh phải làm gì đây?".
Khương Ngạn Hi trợn mắt, khóe mắt ê ẩm vì nỗi bịn rịn không muốn xa rời, cậu nói nhỏ bằng giọng mũi nghèn nghẹn: "Em... không sao, dù gì... đàn anh cũng phải đi mà".
Tô Hoài đột nhiên hơi hối hận vì mình không kiềm chế nổi, lại để Khương Ngạn Hi rơi vào mong muốn bám dính trong kì phát tình.
"Xin lỗi em... Lẽ ra ban nãy anh nên để em uống thuốc mới phải".
Nước mắt Khương Ngạn Hi đột nhiên dâng trào, cậu nức nở như muốn khiến anh đau lòng đến cùng cực: "Đàn anh hối hận rồi ư?".
Trái tim Tô Hoài suýt ngừng đập, anh hốt hoảng ôm lấy đầu Khương Ngạn Hi, giúp cậu lau nước mắt, đặt nhẹ một nụ hôn lên mái tóc người.
"Xin lỗi, bé cưng đừng khóc, sao anh lại hối hận được? Anh... Anh sai rồi, anh thích em mà bé cưng, anh thích đánh dấu em, thích đến mức sắp phát điên lên được ấy, đến khi chúng ta thực sự ở bên nhau, nhất định anh sẽ không đợi được đến kì phát tình của em...".
Khương Ngạn Hi ấm ức thút thít, khóc đến độ đầu óc trống rỗng, nhưng cậu vẫn muốn nghe rõ từng lời một: "Hở?".
Cơ thể Tô Hoài bắt đầu hơi nóng lên, giọng anh khàn đi, nhỏ giọng nói nốt bên tai cậu: "Nhất định anh sẽ không đợi được đến kì phát tình mà đánh dấu hoàn toàn em trước... Anh sẽ mở khoang sinh sản của em ra, để tuyến thể trong người em cũng nhuộm đầy mùi hương thuộc về anh".
Khương Ngạn Hi kinh ngạc đến nỗi nín luôn, chầm chậm mở to đôi mắt hồng hồng.
Cậu đột nhiên nhận ra rằng, Alpha này lúc nào cũng nén ý muốn chiếm đoạt xuống đáy lòng mình.
Trong căn phòng nghỉ yên tĩnh, giọng Tô Hoài vang lên khàn khàn như mang theo cả sự cố chấp.
"Khương Ngạn Hi à, một ngày nào đó, em sẽ hoàn toàn thuộc về anh".
Anh nhẹ xoa đầu cậu động viên, khẽ cười một tiếng, nói tiếp những điều mình muốn làm: "Khi đó, em có thể nói cho tất cả mọi người biết rằng anh là Alpha của em, không cho Omega nào khác thích anh nữa. Em phải hung dữ dọa hết những người theo đuổi anh đi, để họ cách xa thật xa Alpha của em vào".
"Có nhiều người thích anh lắm, nên em phải giấu anh ở nhà, không cho anh đi đâu hết, chỉ được nhìn em thôi".
"Em phải học cách hăm dọa người ta, dữ đến độ không ai dám ngăn anh thích em ấy".
"Được không em?".
Khương Ngạn Hi đã dần tưởng tượng ra viễn cảnh tốt đẹp ấy.
Đàn anh sẽ là Alpha của riêng cậu, không ai có thể ngăn đàn anh thích cậu...
Đàn anh tốt thế kia, mà người anh thích, lại chính là cậu.
Lần đầu tiên Khương Ngạn Hi nảy sinh chút dục vọng chiếm hữu bé nhỏ, thật lâu sau, cậu mới nhỏ giọng đáp mềm mềm: "... Được ạ".
Tô Hoài hài lòng thưởng cho cậu một nụ hôn phớt dịu dàng, rồi lại hỏi vẻ không yên tâm: "Về nước rồi, em có chịu được việc anh tạm rời đi vài ngày không? Hay anh dời lịch công tác, ở lại cùng em nhé?".
Lần này quay về Tô Hoài phải bắt đầu vào đoàn phim, quay một tác phẩm quan trọng đã được một đạo diễn nổi tiếng ấp ủ rất nhiều năm, và phải xong trước khi liên hoan phim quốc tế diễn ra.
Thực ra anh không vắng mặt được, đội ngũ sáng tác đã dành dụm tâm huyết cả năm trời sao có thể chấp nhận được việc một ngôi sao điện ảnh như anh lại rút lui, đây không chỉ là vấn đề tiền bồi thường.
Mắt Khương Ngạn Hi lấp lánh nước, cậu níu chặt lấy áo Tô Hoài: "... Được mà, đàn anh... đi công tác được mà".
Tô Hoài còn khó lòng chia xa hơn Khương Ngạn Hi nhiều, anh thở nặng nhọc, ôm cậu chặt thêm: "Ngoan, anh sẽ tranh thủ về thăm em".
Như nhớ ra điều gì, Khương Ngạn Hi lục một túi giấy trong ba lô ra, lấy cái vòng tay nhỏ từ vỏ sò tím đưa Tô Hoài, nghẹn ngào lí nhí: "Đàn anh ơi... Cho anh này".
Tô Hoài hơi sửng sốt rồi cẩn thận đón lấy, đeo vào cổ tay phải, siết chặt tay ôm cậu: "Cảm ơn bé cưng, để thứ này thay em ở bên anh nhé".
Vì Tô Hoài vướng việc, nên tập ba "Giao ước thánh thần" cũng được lùi lại thêm nửa tháng nữa mới quay.
Mùa thứ tám cũng sẽ được phát sóng chính thức trong khoảng thời gian ấy, chia ra mỗi tập chiếu trong hai tuần, nên hai tập trước của chương trình là đủ để phát sóng hết một tháng.
Khi quay lại Chi Thành thì trời đã hửng sáng.
Tô Hoài đưa Khương Ngạn Hi về nhà.
Ngày mai mới phải vào đoàn phim, anh không muốn lãng phí bất cứ giây phút nào ở bên cậu nữa, bèn thử hỏi: "Hôm nay anh ở lại nhà em được không?".
Khương Ngạn Hi đang bám dính lập tức gật đầu, níu lấy tay anh.
Tô Hoài để Hứa Mính đi trước, sáng ngày mai quay lại.
Lần này Hứa Mính không đi cùng tổ chương trình, lúc gọi điện nhìn thấy Khương Ngạn Hi lại hơi nghi rằng kì phát tình của cậu đang diễn ra. Hắn ngồi trong xe, thoáng nhíu mày, nhỏ giọng nhắc nhở: "Có đồ gì chưa? Nhớ dùng biện pháp an toàn đấy, anh không kiến nghị cậu đánh dấu hoàn toàn sớm đâu, còn chưa công khai thì phải cẩn thận".
Tô Hoài tỏ vẻ bình tĩnh ngoài mặt nhưng tai thì đã hồng rực lên, lời ít ý nhiều: "Không biết".
Hứa Mính nhìn Khương Ngạn Hi đang ngước sang Tô Hoài với đôi mắt lấp lánh, gần như để anh muốn làm gì thì làm, rồi nở nụ cười sâu xa: "Đừng tự tin về bản thân quá, đưa số nhà đây, để anh bảo người khác mang sang cho cậu".
Tô Hoài không muốn lằng nhằng nữa, anh dắt gà con của mình vào chung cư, từ chối đầy "tự tin": "Không cần đâu".
Anh chỉ muốn ở bên Khương Ngạn Hi, chứ không muốn làm gì khác... Mà dù có muốn thì cũng không làm.
Dắt Khương Ngạn Hi ngoan ngoãn quá mức vào căn nhà đầy mùi Khương Ngạn Hi, Tô Hoài cứng đờ người ở huyền quan.
Anh cũng bắt đầu hoài nghi chính mình.
Tin thế nào được cơ chứ?
Ai mà tin được, rằng một Alpha trẻ trung khỏe mạnh sẽ ở chung nhà với Omega đang trong kì phát tình mà không làm gì?
Tô Hoài lập tức buông tay Khương Ngạn Hi ra, không dám chậm trễ giây nào mà quay người mở cửa: "Thôi, có khi hôm nay anh...".
Cảnh tượng ở phòng nghỉ bèn lặp lại.
Anh bị Khương Ngạn Hi ôm chặt lấy từ phía sau, tiếng nức nở đầy ấm ức, sốt ruột và quyến rũ khôn cùng vang lên: "Đàn anh ơi, anh hối hận ạ?".
Tô Hoài: "...".
Đồng tử anh run run, cố dằn nhịp tim như sắp nhảy khỏi lồng ngực, tuyến thể bắt đầu bỏng rẫy.
Tô Hoài chầm chậm thở ra một hơi, nhắm mắt lại, thử bình tĩnh giải thích: "Hi Hi à, bây giờ em thế này... Anh sẽ không nhịn được lâu đâu, nguy hiểm lắm".
Khương Ngạn Hi thấy anh quyết tâm rời đi thì ôm càng chặt thêm nữa, cả người rúc vào lưng anh, vừa khóc vừa làm nũng: "Em ổn mà, đàn anh ơi, anh ở lại với em một chốc thôi, được không?".
Tô Hoài cắn môi, thở dài bất đắc dĩ.
Anh bắt đầu thực sự hối hận vì đã đánh dấu cậu ở sân bay.
Lần đầu tiên anh ý thức được, mình vẫn chỉ là một Alpha hai mươi tư tuổi đầu, còn cách cái ngưỡng chín chắn xa lắm.
Anh còn quá trẻ.
Nếu giờ đã ba mươi tư, có lẽ anh có thể thành thạo bảo vệ một Omega không biết tự vệ, thành thạo xử lí những rung động trong mình.
Hiện tại, anh chỉ đề phòng chính mình thôi cũng đã khó lắm rồi.
"Được".
Tô Hoài nhìn đồng hồ trong phòng, nhắc nhở Khương Ngạn Hi và cũng là nhắc chính mình: "Anh ở cùng em nửa tiếng nữa thôi nhé, bé cưng".
Khương Ngạn Hi vòng qua đằng trước ôm Tô Hoài, cảm kích làm nũng: "Dạ... cảm ơn đàn anh".
Tô Hoài hơi luống cuống tay chân, anh cảm giác mình sắp mất khống chế rồi. Anh chẳng dám dính lấy cậu nhiều nữa, đành ôm hờ vòng eo, bất đắc dĩ nhắc nhở: "Bé cưng à... Em dựa gần quá".
Khương Ngạn Hi lại dụi đầu vào ngực anh đầy tội nghiệp: "Đàn anh ơi...".
Tô Hoài cố giữ lí trí, tìm cách đẩy cậu ra: "Em đi tắm nhé?".
Khương Ngạn Hi rầu rĩ nhỏ giọng: "Không muốn rời xa đàn anh đâu".
Tô Hoài không nhịn nổi nữa, thậm chí còn thấy hơi tuyệt vọng, anh bật cười hỏi: "Khương Ngạn Hi à, em có muốn nghe nốt tám mươi tư lần tỏ tình luôn không?".
Khương Ngạn Hi: "?".
Tô Hoài chỉ có thể nói thẳng cho cậu biết tình huống bây giờ nguy hiểm đến mức nào: "Hi Hi à, còn dán vào anh làm nũng nữa là em sẽ bị đè xuống đấy".
Khương Ngạn Hi bèn yên tĩnh lại.
Ngỡ cậu đã hiểu, Tô Hoài thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhân cơ hội này gỡ hai cái vuốt thỏ mềm nhũn đang ôm cổ mình xuống: "Được rồi, anh phải đi thật đây, chỉ còn...".
Khương Ngạn Hi đỏ mặt gục vào vai anh, đột nhiên lí nhí câu gì đó.
Hai mắt Tô Hoài ngẩn ngơ chốc lát, muốn bắt cậu lặp lại lần nữa để xác nhận mình không nghe nhầm.
Nhưng thân thể anh không muốn buông Omega tự dâng mình tới cửa này ra, đôi môi mím chặt chẳng cho anh nói thành lời.
Tô Hoài cởi mũ xuống, tiện tay ném sang một bên rồi bế Khương Ngạn Hi vào căn phòng ngủ trong góc.
Anh lạnh lùng đóng cửa lại, ngăn cách con mèo mập muốn theo vào.
Tấm rèm trong phòng không mở, đóng cửa là màn đêm ập tới.
Tiểu Ngọc cứ meo meo bên ngoài, điên cuồng cào cửa tỏ vẻ bất mãn.
Tô Hoài thô bạo đè Khương Ngạn Hi xuống chiếc giường mềm mại, đôi mắt vừa nặng trĩu lại lạnh lùng nhìn nơi khóe mắt cậu đỏ ửng. Anh quỳ một gối, cởi áo khoác quăng xuống thảm trải sàn, rồi lại thong dong giúp Khương Ngạn Hi cởi cả khăn và áo khoác.
Chiếc áo đen và chiếc áo len trắng mỏng nằm quấn lấy nhau.
Tô Hoài giải phóng pheromone hoàn toàn, để hơi thở thuộc về mình tràn ngập khắp căn phòng của Khương Ngạn Hi.
Cậu há miệng hít lấy mùi hương ấy, chẳng còn chút ý thức nào. Mười mấy tiếng sau khi việc đánh dấu kết thúc, kì phát tình lại bùng nổ, khiến Omega vội vàng ôm lấy Alpha.
Tô Hoài cúi đầu hôn một cái lên hàng mi ướt át, giọng nói hiếm khi nghe lạnh lẽo vô cùng, anh ra lệnh: "Em vừa nói gì, lặp lại thử xem".
Căn phòng được cách âm rất tốt, nhưng tiếng kêu "thảm thiết" tan nát cõi lòng của nhóc Tiểu Ngọc nhung nhớ chủ nhân vẫn hơi lọt vào.
Giọng Khương Ngạn Hi còn yếu ớt hơn tiếng mèo, đuôi mắt đỏ ửng. Cậu thở hổn hển, nhìn lên trần nhà vẻ mơ hồ: "Đàn anh ơi... em đã... trưởng thành từ lâu lắm rồi".
Chẳng hiểu sao lòng Tô Hoài đầy lửa giận, anh hơi cắn một cái vào vành tai cậu.
Anh chất vấn bằng giọng khản đặc: "Khương Ngạn Hi, em nghĩ anh làm gì với em cũng được ư? Em hiểu anh lắm à? Em biết anh là hạng người gì không? Anh nói muốn là em cho phép, nếu anh lừa em thì phải làm sao đây?".
"Em thực sự không hiểu tại sao anh cho em thời gian à?".
Tô Hoài như tự giận mình, mổ một cái lên xương quai xanh cậu: "Hi Hi à, anh muốn em chấp nhận anh sau khi đã học được cách từ chối".
Khương Ngạn Hi nghèn nghẹn rên khẽ một tiếng, quyến luyến áp trán vào vai anh, giọng nói khàn khàn kia đã gợi cho Omega khoái cảm đầu tiên trong kì phát tình.
Phát ra âm thanh thế kia với khuôn mặt thanh thuần đến nhường này, lại mang tới hiệu quả thần kì vô hạn.
Đến nỗi đáy mắt Tô Hoài đỏ quạch, sắp phát điên, hơi thở chẳng còn nhịp điệu gì nữa.
Khương Ngạn Hi mềm nhũn cả người, dịu dàng mà phóng túng mút nhẹ vai Tô Hoài, khàn giọng: "Đàn anh sẽ không bao giờ lừa dối...".
Những tiếng còn lại bị bờ môi Tô Hoài chặn mất.
Anh ghé vào bên tai cậu, nhỏ giọng: "Bé thỏ trắng này, giờ thì em kêu được rồi".