Qua một thời gian, Đổng Thu vào tiểu học, Hạ Thuần hay tin này qua ba cậu, lúc đó là bữa cơm chiều vào đầu tháng chín, khi ba nói chuyện này còn lắc đầu tiếc rẻ, ” Thật đáng tiếc......”

Còn mẹ thì cười nói, “Vậy ông thấy con bé học cái gì mới không đáng tiếc? tôi lại thấy trẻ con nên được dạy dỗ theo đúng lứa tuổi của chúng… Giống như Hạ Thuần nhà ta cũng tốt chứ sao.”

“Nó là người bình thường mà......” Ba lại thở dài, “Thiên tài nên làm chuyện của thiên tài!”

Hạ Thuần cắm đầu ăn cơm không lên tiếng, trong đầu lại hiện lên gương mặt vô hồn của Đổng Thu, mẹ lại hỏi, “Vậy việc thiên tài phải làm là gì?”

Ba ngây người sửng sốt nhưng không trả lời, trong quan điểm của ông thì điều quan trọng là phải làm thế nào để thể hiện trí tuệ của một thiên tài, nhưng ngay cả ông cũng không biết việc thiên tài cần làm là gì. Việc cô bé nên làm, chính là biểu lộ toàn bộ khả năng và trí tuệ của mình để đánh bại giới hạn mà người bình thường có thể tiếp nhận được.

Hạ Thuần thầm nghĩ, ai mà trả lời được mấy câu hỏi này, kể cả Đổng Thu.

Ba năm sau, Hạ thuần đậu vào trường đại học trọng điểm mà mình mơ ước – khoa tâm lý, trường y, tiếp tục kế thừa sự nghiệp của ba. Năm đó, Đổng Thu mười hai tuổi cũng dự thi đại học, chỉ có trời mới biết, cô bé làm thế nào, mà chỉ dùng ba năm đã hoàn thành được tất cả bài tập mà bài vở mà Hạ Thuần phải vật lộn suốt 12, hơn nữa còn dễ dàng thi đậu vào trường đại học mà cậu phải nổ lực hết sức mới đậu được

Đổng Thu học ngành sinh vật, nghe có vẻ bí hiểm, nhưng lại hợp với hình tượng của cô bé.

Hạ Thuần gặp lại cô bé vào ngày học quân sự đầu tiên. Hôm đó trời nắng gắc, sinh viên chen chút trong bãi tập, dưới cái nắng như thiêu như đốt, đám sinh viên như bị nướng cháy, có một cô bé ngồi xổm dưới bóng cây vừa uống nước trái cây vừa đọc sách, tựa hồ chẳng liên quan gì đến việc học quân sự. Thế nhưng cô bé đang khoác áo rằn ri truyền thống của trường, đây là bộ quần áo của người lớn, trông cô lọt thỏm trong bộ đồ này, chẳng khác nào trùm lên người chiếc bao bố to, ống quần và tay áo đề dư ra cả khúc.

Hạ Thuần vốn chẳng để ý đến cô bé, thế nhưng một người bạn đứng bên cạnh hét lên, “Nhỏ như vậy sao lại là sinh viên của trường được nhỉ!”

Hạ Thuần khẽ liếc mắt nhìn sang, liền nhận ra Đổng Thu, mới vài năm không gặp, cô bé đã cao hơn nhiều, thế nhưng ánh mắt vẫn không thay đổi, vẫn toát ra vẻ kiêu kỳ thông thái. Vẻ nhàn nhã của cô bé chính là minh chứng khiến Hạ Thuần chán ghét cô bé ngay từ lần đầu gặp mặt, tựa hồ mọi người trong bãi tập đều là những kẻ ngốc đang liều mạng để tránh bị thiêu chín, mà cô bé là thiên tài chỉ cần tùy tiện thoải mái đã có thể gặt hái được hết thảy.

Cậu cảm thấy, cái cô nhóc này càng lúc càng đáng ghét.

Quả thật trong đợi tập huấn nà, Đổng Thu đã nhận được giấy phép không cần tham gia, thứ nhất là do cô bé còn nhỏ, không đủ chịu đựng sự hà khắc trong quá trình huấn luyện, thứ hai, khi Đổng Thu vừa mới mười hai tuổi đã có kinh nguyệt rồi, mặc dù tâm lý của cô bé vẫn chưa chín chắn, thế nhưng chỉ có lúc này, sinh lý của cô bé mới miễn cưỡng đuổi kịp tâm lý, bộc lộ ra vẻ thành thục.

Mặc dù là lần đầu tiên có kinh nguyệt, thế nhưng cô bé lại không tỏ ra lo lắng như những đứa bé khác, hôm đó là buổi sáng ngày huấn luyện đầu tiên, cô bé vừa thức dậy đánh răng, sau đó đi tolet, nhìn thấy một chấm đỏ trên quần lót của mình, chỉ khẽ chớp mắt một chút, rồi cất tiếng gọi mẹ, rất bình tĩnh nói, “Mẹ, cho con một miếng băng vệ sinh, con có kinh nguyệt rồi.”



Mọi thứ diễn ra vô cùng bình thường, đối Đổng Thu mà nói, cô bé có thể dùng bộ não của mình lý giải toàn bộ hiện tượng lạ lẫm này, nhưng lại không có thời gian và tinh lực tiêu hao cho những chuyện không mấy quan trọng.

Không có thời gian để vui vẻ, để kích động, hay bàng hoàng, đau thương, dường như cô bé đang ra sức đuổi theo thời gian, thế nhưng mục đích là gì thì không ai biết, mọi người chỉ biết ca tụng một câu ‘Quả nhiên là thiên tài!’

Khai giảng được một thời gian, giáo sư môn tâm lý của Hạ Thuần đã ra một đề tài cho lớp, mọi người chia thành tổ 5 người, sau đó chia nhau đi khảo sát các sinh viên trong trường, và làm bảng kết luận bảng khảo sát tâm sinh lý của các sinh viên.

Mọi người trong tổ chưa kịp bắt đầu thì đã có người lạc đề, người đầu tiên lên tiếng, “Hạ Thuần, nghe nói ba cậu là giáo sư tâm lý học nổi tiếng, vậy chắc cậu biết nhiều hơn tụi này rồi!” Giọng nói ghen tỵ nhiều hơn là hâm mộ, mà ghen tỵ có lẽ chiếm đa phần.

Hạ Thuần chỉ cười cười, thầm nghĩ con người bây giờ có lẽ mỗi người đều là thiên tài, thiên tài suy đoán suy nghĩ của người khác. Đột nhiên cậu lại nhớ đến vẻ thờ ơ dửng dưng của Đổng Thu, có lẽ bản tính của cô là như vậy, có thể nói là bản tính hiếm quý.

Người trước vừa dứt lời đã có người sau nói tiếp, ” Các cậu có hay tin gì không, có một thiên tài vào học trường chúng ta, mới 12 tuổi, học ngành sinh vật, thậm chí còn được lên báo từ nhỏ.”

Câu chuyện đã được vạch ra, lập tức có người hùa theo.”Ừ, Chẳng phải đó là con nhóc ngồi chơi hôm học quân sự đó sao! Thiên tài thì chẳng cần học quân sự à? Lẽ nào chúng ta trở thành những kẻ ngốc?”

“Ai bảo cậu 12 tuổi thì không được vào đại học!”

“Mình đâu có bị đột biến gen!”

“Đúng há, chắc con nhóc đó bị đột biến gen!”

“Ha ha ha...... Hay là chúng ta làm cuộc khảo sát con nhóc đó đi?”

Mọi người thảo luận vô cùng hăng hái, thế nhưng Hạ Thuần lại chẳng muốn chen vào, lặng lẽ lui ra một bên, đột nhiên cậu nhớ lại, phải chăng Đổng Thu vì nguyên nhân này mà trở nên trầm lặng? Bởi vì người khác nói quá nhiều, nên cô bé chẳng còn gì để nói nữa.

Nhưng Hạ Thuần không giống với Đổng Thu, ngoài sự chênh lệch chỉ số thông minh giữa hai người họ, còn có sự khác biệt giữa hai tính cánh, cậu là người hoạt bát cởi mở, thích vui chơi và khám phá, cũng giống như cái tên của cậu vậy, mùa hè và mùa xuân, luôn toát ra sức sống mãnh liệt, tràn đầy năng lượng của mùa xuân.

Trong khoảng thời gian khảo sát, mọi người vốn hăng hái kéo nhau đi tìm Đổng Thu, thế nhưng lúc đến nơi thì ai nấy đều co giò bỏ chạy, rỉ tai nhau thì thầm, ” Lỡ như con nhóc đó mất hứng thì làm sao?” “Chắc không đâu, người ta là thiên tài được nhà trường dồn sức bồi dưỡng đấy.”



Hạ Thuần thấy nực cười, cầm lấy bảng khảo sát nói, “Để mình đến hỏi cho.”

Cậu tìm thấy Đổng Thu ở trong thư viện, không phải ngồi trên bàn tự học mà cô bé đang ngồi giữa hai kệ sách. Cái đầu nhỏ nhắn, thân thể gầy guộc, chỉ có khuôn mặt vẫn còn phúng phím giống như hồi bé, toát ra vẻ trẻ con. Cô bé ngồi cuộn tròn dưới đất, cầm trong tay quyển sách dầy cui, bên cạnh còn một chồng khoảng bảy tám quyển khác, ngón tay nhỏ nhắn liên tục lật trong tay mở một quyển sách rất nặng, bên người còn để bảy tám quyển khác. Ngón tay ngắn ngủn xẹt qua từng trang sách, tựa như đang phác thảo lại nội dung trọng điểm nào đó.

Hạ Thuần đứng bên cạnh hắng giọng, cô bé vẫn không nghe thấy, dường như chẳng để tâm đến mọi âm thanh ở xung quanh. Cậu nở nụ cười bất đắc dĩ bước lại ngồi xổm xuống bên cạnh, vỗ nhẹ lên vai cô bé, lúc này, cô bé mới quay đầu lại nhìn.

Đôi mắt kinh ngạc mở to, “Là anh à?”

Hạ Thuần cười ngồi bẹp xuống bên cạnh, cầm qua lấy một quyển sách lật ra xem rồi nhanh chóng bỏ xuống, “Mấy quyển này chỉ nghiên cứu sinh mới xem......”

Cô bé chớp chớp mắt, “À, em chỉ tình cờ nhìn thấy nó mà thôi.”

“Cuộc đời của em thật may mắn đó.” Hạ Thuần nói tiếp, “Mới mười hai tuổi đã có thể làm được việc mà người khác phải mất hai mươi năm mới làm được, đã thế lại còn tiến xa hơn, người ta sống tám mươi năm vẫn không bằng em sống bốn mươi năm!”

Đổng Thu hầu như không nói chuyện với ai ở trong trường, nhưng Hạ Thuần là một ngoại lệ, bởi vì cô bé biết cậu, người đầu tiên nói cho cô bé biết thế nào là vui sướng, cho dù cô bé đã không còn nhớ cảm giác vui sướng trong khoảnh khắc đó, thế nhưng mãi mãi không thể quên được cậu.

Cô bé khép sách lại, “Em đừng đọc một câu chuyện thế này, trong một trang trại chăn nuôi vịt, lũ vịt trong đó chỉ cần ăn rồi chơi, chơi xong lại ăn. Thế nhưng có một con vịt chẳng giống những con vịt khác, nó cảm giác mình không thể sống mơ hồ giống như những con vịt khác, vì thế mỗi ngày nó đều cố gắng học tập, nó học rất chăm chỉ, từng ngày cứ thế trôi qua, đàn vịt bị thịt dần, tất cả đều chấp nhận số phận của nó, chỉ có con vịt thông minh kia lại không muốn thế, nó thấy mình đã cố gắng học tập cả đời, trong đầu đầy chữ nghĩa như vậy sao có thể chết vô ích như thế chứ?! Nhưng đã là số mệnh thì không thể thay đổi, nó vẫn bị giết.” Tiếng nói của cô bé càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng bi ai.

Hạ Thuần nhìn cô bé, không biết trong cơ thể gầy guộc này đang chất chứa bao nhiêu thứ vượt qua lứa tuổi của mình, trên đôi vai nhỏ bé ấy đang gánh vác trọng lượng mà ngay cả bản thân cô bé cũng vô lực chống đỡ?

Cậu nở nụ cười, ngửa đầu nhìn trần nhà giữa khe hở của hai kệ sách, “Câu chuyện đó vẫn chưa kết thúc đâu, con vịt đó sau khi chết đi, nó gặp lại các bạn của nó ở trên thiên đường, mấy con vịt kia đều cười nhạo nó cả đời cố gắng, chẳng biết thế nào là vui sướng hân hoan, nhưng cuối cùng chẳng phải vẫn chết giống như chúng sao? Con vịt thông minh kia mịt mờ, chẳng lẽ nó cố gắng học tập cả đời lại là sai lầm? Thiên thần nói với nó rằng, mỗi con vịt đều có quyền được lựa chọn cuộc sống của riêng mình, sống nhàn nhã cả đời cũng đúng mà chăm chỉ cả đời cũng không sai, con vịt thông minh rốt cuộc cũng hiểu ra, nó không còn mờ mịt hay hối hận nữa.”

Đổng Thu mở to mắt nhìn, “Anh cũng đọc rồi à?”

“Anh nghĩ với yêu cầu trong chuyên ngành của anh cần phải đọc những câu chuyện như vậy.” Cậu quay sang cười với cô bé, nụ cười giống y như năm ấy.

Đổng Thu nhìn cậu, bất giác cũng nhếch miệng cười theo, nhưng không phải nụ cười tươi rói, thản nhiên, mà giống như đóa mai ngượng ngùng, lặng lẽ nở trong buổi sáng mùa đông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play