Sau khi đi ra khỏi tòa nhà thực nghiệm, cô mới phát hiện ngoài trời bắt đầu đổ mưa.
Mưa cũng không lớn, nhưng tí tách lộp độp, kiểu gì cũng sẽ đẫm người.
Một chàng trai từ xa đi đến, cầm một chiếc ô cán dài rất lớn màu nâu, dừng lại bên cạnh cô.
Ánh mắt tùy ý lướt qua cô.
Cô cũng nhìn thẳng vào nam sinh, bên tai vang lên tiếng mưa rơi rả rích lanh lảnh, không khí ẩm ướt, ngỡ như đã trải qua mấy kiếp.
“Cần ô không?”
Đột nhiên, nam sinh nhướng lông mày, thản nhiên hỏi.
Cô sửng sốt, ngây người vài giây rồi mới gật đầu, hai má ửng hồng cúi đầu, “Cám ơn.”
Khi nhận ô, sự lúng túng khiến bàn tay cô hơi run rẩy, nam sinh kia trước sau vẫn dửng dưng, đưa ô cho cô xong bèn quay người đi vào phòng thực nghiệm.
Dáng người anh ta cao cao gầy gầy, tình cờ cúi đầu, sẽ để lộ phần da cổ trắng mịn vốn bị mái tóc che khuất.
Cô say sưa nhìn, đợi đến lúc lấy lại tinh thần mới nghĩ ra, chiếc ô trong tay này, cô nên trả lại anh ta như thế nào?
Diện mạo của nam sinh kia không quá khôi ngô, mặt mũi bình thường, là kiểu người qua đường thường gặp thoáng qua.
Thế mà cô lại nhớ mãi không quên.
Trong không khí lưu lại hương thơm, là mùi hương riêng của chàng trai vương trên chiếc ô cán dài, thậm chí trong tâm tưởng cô vẫn rõ mồm một, hình ảnh gương mặt nhìn nghiêng với sống mũi cao thẳng khi quay người của anh ta.
Khiến cho cô cơ hồ mất hồn.
Có lẽ là nhất kiến chung tình. Cô nghĩ vậy.
Cho nên viện cớ chiếc ô, hàng ngày cô đứng chờ dưới tòa nhà thực nghiệm, thậm chí còn bỏ mấy tiết học, bạn tốt đều cười cô ngốc, cần gì tích cực vì một chiếc ô đến thế.
“Làm người… nói chung là không nên tùy tiện lợi dụng người ta mà.” Cô cười, giả bộ ngớ ngẩn để giấu giếm, chưa từng để cho ai biết, mình đã động tình với nam sinh mới gặp một lần kia.
Chờ như vậy, tới tận ba tháng.
Hồi ấy là đầu xuân, còn nay, đã là tháng bảy nắng gắt như đổ lửa.
Vì điểm thực nghiệm môn thống kê cuối kỳ, cô chống ô che nắng đi vào văn phòng của thầy giáo ở tòa nhà thực nghiệm, đợi khi thống kê hết số liệu đi xuống lầu, chợt phát hiện tiếng sấm vang lên bên ngoài, cơn mưa lớn đã ào xuống.
Cô ngẩn ngơ đứng ngoài cửa, tình huống lặp lại khiến cô không nhịn được bật cười.
Phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân.
Cô quay đầu lại theo bản năng, nhìn thấy một gương mặt lạnh lùng, chính là nam sinh đã cho cô mượn ô, mấy tháng nay chưa từng gặp lại.
Lần đầu gặp mặt, anh cho cô mượn một chiếc ô.
Lần thứ hai gặp mặt, cô lấy hết dũng khí, cùng anh che chung một chiếc ô.
Trên đường đưa nam sinh quay về ký túc xá, cô chỉ im lặng, bàn tay có khớp xương mảnh khảnh của nam sinh cầm cán ô, phong cảnh ven đường mang vẻ tinh khôi sau khi được nước mưa gột rửa.
“Lần trước… mình cho bạn mượn một cái ô phải không?”
Đứng dưới ký túc xá, cô nhìn anh đi vào, lưu luyến định quay người rời đi, chợt nghe nam sinh lên tiếng.
“Hở?” Cô dừng chân, nhìn thẳng vào gặp mắt trong veo của nam sinh, hơi ngượng ngập, “Ừm, cảm… cảm ơn, ngày mai… mình sẽ mang đến trả cậu.”
“… Ừ.” Hình như nét mặt của nam sinh không phong phú lắm, trầm mặc một lúc rồi đột nhiên lên tiếng, “Cậu định cảm ơn mình thế nào?”
“… Hả?”
“Không phải cậu nói muốn cảm ơn mình sao?” Vẻ mặt nam sinh rất thản nhiên, có phần ngoan cố và mặt dày, ánh mắt hơi dao động, “Có thể… làm bạn gái của mình không?”
Cô không phản ứng kịp, che ô đứng nghệt ra trong mưa, ngẩng đầu nhìn nam sinh trông có vẻ căng thẳng kia, anh đang đứng trên bậc thang, gấu quần bị mưa hắt ướt, hai tay nắm chặt.
Cô bỗng nhiên nghĩ tới, trong phim truyền hình võ hiệp, thường có cảnh thiếu nữ đòi lấy thân báo đáp cho hiệp khách.
Có điều, tình huống cô gặp đại hiệp này cũng chẳng phải thông thường.
Có một dạo cô cho rằng mình là thành viên của hội chuộng ngoại hình, nhưng sự xuất hiện của anh thay đổi nhận thức của cô.
Nam sinh kia không quá khôi ngô anh tuấn, vóc dáng cũng không cường tráng, người ở bên cạnh cô, chỉ cần là một người hiểu tâm ý cô, một người bình thường sẵn sàng lặng lẽ chăm sóc cho cô, là đủ rồi.
Cô bắt đầu cầu khấn cho mình bị ốm, như thế anh sẽ lo lắng, vẻ mặt sốt ruột, càng thêm yêu chiều cô. Nhưng cô lại đau lòng khi thấy bộ dạng tiều tụy của anh vì lo ngược lo xuôi cho mình.
Cũng bắt đầu phát hiện, con đường tối om không một bóng người thật ra chẳng đáng sợ chút nào. Bọn họ nắm tay nhau, cảm nhận sự ấm áp của đối phương, dường như tạo nên dũng khí bước tiếp trên con đường phía trước.
“Anh thích con gái tóc dài à?” Một lần thấy anh nhìn chăm chú nữ sinh tóc dài đi ngang qua, cô rốt cuộc không nhịn được buột miệng hỏi.
Giọng nói rõ ràng mang theo sự ghen tuông và lo âu.
Anh buồn cười nhìn sang cô, “Nếu đúng thì sao?”
Cô nghe xong suýt nữa bật khóc.
Anh lại nói tiếp, “Nhưng mà, em để tóc ngắn còn đẹp hơn con gái để tóc dài.”
“…”
“Là dáng vẻ anh thích nhất.”
Anh không hay cười, nhưng luôn thích cười nhạt trêu chọc cô, sau khi thấy cô thật sự khó chịu, lại đau lòng hơn bất cứ ai.
Đúng là một chàng trai mâu thuẫn.
Khoảng thời gian chờ đợi anh xuất hiện, muốn trả ô cho anh, cô từng mơ mộng vô số cảnh tượng, có nên vô vị tiến lên chào hỏi một câu, hay ngại ngùng mỉm cười để lấy ấn tượng tốt với anh, hoặc là…
Nhưng cuối cùng, cô chỉ bước theo anh, từng bước một, đi tới một tương lai thuộc về bọn họ.
Cô nghĩ, người cô tình cờ gặp trong màn mưa, chính là người cô yêu.
Mà người đó, cũng yêu cô.
Cả hai người, đều từng đứng cách đối phương không xa, chờ đối phương.
...
Cô mặc áo cưới do anh chọn, đứng ở trước gương.
Hình ảnh phản chiếu là cô đang xấu hổ cúi đầu mỉm cười, mà anh đứng phía sau ôm lấy cô, hai tay tì trên tay cô.
Anh khẽ hôn má cô, “Cảm ơn em.”
Mười ngón đan xen, chiếc nhẫn trên ngón áp út lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Cô ngước mắt, nhìn vào bóng anh trong gương, “Em cũng cảm ơn anh.”
Gió la đà lay động tấm rèm rủ chạm đất.
Căn phòng ngập tràn màu vàng nắng ấm.
Cảm ơn anh đã dâng trọn tự do nửa cuối cuộc đời, cảm ơn anh đã gửi gắm cho em hết thảy nửa cuối cuộc đời.
Cảm ơn anh, đã cùng em xây dựng một mái ấm hạnh phúc và ấm cúng.
...
Trong một buổi tối mà con khóc đến lần thứ năm thứ sáu rồi, cô đang kiệt sức cũng phải tỉnh giấc.
Cặp mắt đang buồn ngủ díp lại, dưới bóng đèn vàng lờ mờ, cô thấy anh nhanh nhẹn đứng dậy, vẻ mặt lo lắng ôm con ra khỏi phòng, còn bất mãn thì thầm, “Cho nên mới bảo muốn sinh con gái, vừa ngoan, vừa giống cô ấy…”
Cô nghe thấy mà mỉm cười, nhìn qua khe cửa thấy anh vừa vụng về vừa nâng niu ra sức dỗ dành con, tự nhiên cảm thấy sống mũi cay cay.
Đứa bé tinh lực dồi dào rốt cuộc đã ngừng khóc, yên lặng thiếp đi, thấy vậy anh mới rón rén vào phòng.
Cô vội vàng giả vờ ngủ.
Khi anh nhẹ nhàng lên giường, không tạo lên một tiếng động nào, cô chợt lật người qua, ôm thắt lưng anh.
“… Đánh thức em à?” Anh quay lại nhìn cô, áy náy vén tóc mai của cô ra sau tai, “Vất vả cho em rồi.”
Cô lắc đầu, ôm anh, vùi đầu vào ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập đều đặn, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Anh không còn gầy gò giống hồi trẻ nữa, công việc vất vả, thắt lưng đắp thêm thịt nhờ những buổi tiệc xã giao, bụng bia phúc hậu.
Khóe mắt của cô cũng có thêm nếp nhăn, không còn mơn mởn trẻ trung, giúp anh nấu cơm giặt giũ, chăm sóc con cái.
Nhưng bọn họ vẫn là duy nhất trong mắt nhau.
Sau khi tan sở, anh gõ cửa, con chạy ra mở cửa giúp anh, ngoan ngoãn rút dép ở nhà ra, khiến anh bất đắc dĩ cười cười: “Con à, con lại muốn gì thế?”
Đứa con thông minh nghiêng đầu, “Bố ơi, cuối tuần nhà mình đến vườn bách thú đi!”
“Được.” Anh quay người thơm hai má của con, “Chỉ cần con làm xong bài tập, nhà ta sẽ đi picnic.”
Cô lắc đầu cười, bê bát canh ra bàn, “Đừng có chiều con suốt thế.”
“Ừ ừ.” Dưới ánh mắt năn nỉ của con, anh ôm thắt lưng cô, tranh thủ lúc cô chưa kịp trở tay mà hôn vào hai má, “Nhưng mà anh chiều em.”
“Ở trước mặt con đấy, chú ý một chút!” Cô thẹn thùng giãy khỏi vòng tay anh.
Anh ngồi xuống bàn ăn, vẻ mặt trêu ghẹo, “Vậy chờ chúng ta về phòng…”
Mặt cô đỏ bừng, suýt chút nữa đập một bát cơm vào đầu anh.
...
Ông từ chối lời mời đến ở chung của con dâu, bà trách cứ hỏi nguyên nhân, ông ngồi trên xích đu phe phẩy quạt, “Ở cùng bọn nó, em lại phải hầu hạ bọn nó, nấu cơm chăm sóc cháu.”
Bà dừng động tác nhặt rau, lưng hơi khom xuống.
“Hơn nữa…” Ông quay đầu, mái tóc hoa râm, nếp nhăn cuối mắt bởi vì cười mà càng hằn rõ, “Chúng ta còn phải trải qua thế giới hai người.”
Đúng là càng già mặt ông càng dày.
Mấy lời lẽ lãng mạn mà chỉ người trẻ tuổi mới có thể dùng, từ miệng ông già nhà mình nói ra, khiến bà rốt cuộc không nhịn nổi, lại lén lút cúi đầu, bẽn lẽn vén tóc mai.
Ánh mặt trời ấm áp, gió thổi mát rượi, sau buổi trưa bọn họ sóng vai yên lặng ngồi, lắng nghe hô hấp của nhau.
Tình trạng cơ thể của họ ngày càng xấu đi, đã thoáng thấy điểm cuối của sinh mệnh.
Cho nên bọn họ quý trọng mỗi phút mỗi giây ở bên nhau, hàng sáng rời giường đều chúc nhau một ngày tốt lành.
“Anh yêu em.”
Chẳng biết từ khi nào, ông trở nên buồn nôn như thế, suốt ngày lặp lại lời yêu với bà, mấy năm gần đây càng thêm lãng mạn.
Bà xấu hổ nạt, “Thôi đừng nói nữa, đã là vợ chồng già rồi…”
Ông vẫn cố chấp không muốn thay đổi, cho đến ngày bị bệnh vào viện, bước tới điểm cuối của sinh mệnh.
Ông hít thở cũng khó khăn, phải mở miệng, cặp mắt đục ngầu nhìn bà đang khóc đỏ mắt bên cạnh giường, “Anh yêu em.”
“Vì sao anh cứ nói suốt.” Bà lại khóc, “Cho dù anh không nói, em cũng biết.”
“Nhưng mà…” Ông run run lau nước mắt cho bà, “Anh muốn câu nói anh yêu em, sẽ trở thành câu nói cuối cùng của anh với em.”
Bà khóc nức nở, dựa vào lồng ngực dần dần không thấy hô hấp của ông, “Em cũng yêu anh.”
Tay bọn họ vẫn nắm chặt lấy nhau.
Thật giống như buổi chiều mưa kia, khi cô e lệ ưng thuận, anh vui sướng nắm lấy tay cô.
HOÀN.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT