An Ninh nghĩ sao cũng không ngờ đến, Bình An sẽ cố ý đến đón cô, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có lời nhờ gửi của ba mẹ nói rõ nguyên nhân.
Cô nhớ tới quyển sách trong ba lô, nên mau chóng lấy ra đưa cho anh: "Đây này."
Đối mặt với anh, cô chưa từng nói quá hai chữ.
Cô biết, hồi trung học, nam sinh trong lớp từng lấy cô ra đánh cuộc, xem ai có cách làm cho cô mở miệng một lần nói nhiều nhất, kết quả có mấy người làm thử, thành tích tốt nhất lại chỉ có hai chữ: "Không có."
Sau đó Bình An cũng tham dự vào, anh đầy tự tin cất phần thưởng vào túi trước, sau đó đi đến bên cạnh bàn An Ninh, nói bên tai cô vài câu, cô hoảng sợ lập tức từ chỗ ngồi đứng lên, hoang mang rối loạn khẩn trương hỏi: "Ở chỗ nào?"
Kết quả, đương nhiên là Bình An thắng. Về phần lúc ấy anh nói gì, ngoài bọn họ ra thì không ai biết.
Khoảng thời gian đưa sách khiến cho An Ninh nhớ lại rất nhiều, dáng vẻ ngẩn người của cô làm cho Bình An cười ra tiếng. Lúc này An Ninh mới phát hiện, anh không hề nhận quyển sách trên tay cô, mà để cô ngây ngốc giơ mãi.
Cô hơi buồn bực, vừa định kiên quyết đưa cho anh lại bị Bình An đẩy sách trở về: "Quyển sách này tặng cho cậu."
Cái gì, tặng cô? Cậu ấy không phải cần gấp quyển sách này sao, bằng không cô cũng không ngàn dặm xa xôi mang qua đây, bây giờ lại nói tặng cho cô? Cô mơ hồ cảm thấy chính mình bị người ta đùa giỡn.
"Tuỳ cậu thôi." Cô hơi bực bội nhét sách vào trong ba lô, cô không muốn ở cùng anh thêm chút nào nữa.
Nhưng hình như Bình An không nghĩ vậy, anh tự chủ trương đoạt lấy va ly trong tay cô, sau đó duỗi tay lấy ba lô của cô đeo trên vai mình, cuối cùng mới nói: "Đi thôi, tớ đưa cậu đến khách sạn. Trễ vậy, một cô gái ngồi xe không an toàn."
Cậu ấy... An Ninh cảm thấy mình hết chỗ nói rồi, lần đầu tiên cô gặp Bình An thì đã biết anh là loại ngang ngược, rõ ràng gặp mặt cũng không nhất định chào hỏi. Chẳng qua, có lẽ là ngại mặt mũi của ba mẹ, hơn nữa anh nói cũng đúng.
Cân nhắc một lúc, đi cùng anh đối với cô mà nói lợi hơn hại, vì thế An Ninh không lên tiếng, lặng lẽ đi theo sau anh.
Người ở ven đường đang chờ gọi xe cũng không ít, cũng may rất nhiều xe taxi, bọn họ nhanh chóng vẫy tay gọi một chiếc.
Đặt hành lý vào trong thùng xe sau, Bình An lại mở cửa xe sau để An Ninh ngồi vào. Cô chưa từng hưởng thụ cách đối xử như vậy, quả nhiên An Ninh được sủng ái mà lo sợ, chẳng qua biểu tình của cô từ trước đến nay luôn thiếu thốn, cho nên thoạt nhìn rất bình tĩnh.
Mới vừa ngồi xuống, Bình An liền đóng cửa lại, cô nghĩ anh sẽ ngồi chỗ phó lái, không ngờ anh lại vòng qua bên kia, mở cửa xe cũng ngồi xuống ghế sau, cùng An Ninh kề vai.
Bây giờ không khí trong xe đột nhiên loãng dần, tay chân An Ninh co quắp không biết nên đặt chỗ nào, cô cố gắng xê dịch qua bên cạnh xe, hy vọng cách xa anh một tí, nhưng Bình An cố tình gần về phía cô một chút, sau đó nghiêng người về phía trước, nói địa chỉ cho tài xế, lúc này mới trở về chỗ ngồi.
Xe khởi động, ngoài âm thanh của bài hát đang thịnh hành truyền ra từ radio trong taxi thì không có tiếng gì khác. An Ninh rất cần loại yên lặng này, cô cầu nguyện bầu không khí này vẫn duy trì cho đến lúc tới nơi, sau đó cô xuống xe qua quýt nói lời cảm ơn, rồi bọn họ chào tạm biệt không gặp mặt nữa.
Đáng tiếc, chẳng như cô mong muốn, không qua bao lâu, Bình An hình như còn hứng thú nói chuyện phiếm. Ánh mắt anh nhìn ngoài cửa sổ, Bình An suy nghĩ một chút phát hiện anh đang nói chuyện với cô. Anh nói: "Quyển sách kia cậu đã xem qua chưa?"
"Hả?" Phản ứng của An Ninh luôn chậm một chút, chỉ là nhận ra anh đang hỏi cô liền mất không ít thời gian, phản ứng lại mới biết là anh chỉ quyển sách kia, một phút đồng hồ trôi qua. "Cái kia tôi chưa xem."
Tuỳ tiện xem đồ của người khác hình như không tốt lắm, cô không nên nói thật.
Bình An quay đầu lại nhìn cô một cái, giống như có chút thất vọng: "À, vậy cậu xem một chút nhé. Cái đó xem rất hay."
"Uhm." Quả thật xem hay lắm, nhưng mà...ánh mắt An Ninh đột nhiên mở to một chút, cô nhớ tới dòng chữ viết trong sách.
Nếu cô không lầm, dòng chữ trên kia chính là tâm sự của một cậu nam sinh nhỉ? Cứ như vậy tặng cho cô, có được không? Hay là cậu ấy đã quên có chữ mình trong sách?
"Ách, quyển sách kia tôi giữ lại hình như không hợp lắm."
"Vì sao?" Bình An nhìn cô, chờ cô giải thích.
Nếu đổi là An Ninh của trước kia, mượn cô của một năm trước mà nói, cô nhất định sốt ruột đến mức không nói rõ ràng; nhưng hiện tại dù sao cô cũng đã lăn lộn ở xã hội được một năm, tuy rằng không hoà lẫn tốt lắm, nhưng ít nhiều cũng rèn luyện một chút.
Vì vậy cô âm thầm hít sâu một hơi, cố gắng biểu đạt ý tứ của mình: "Bên trong hẳn là có bí mật của cậu, người khác xem không tốt đâu."
"Cậu không phải chưa xem qua à?" Gương mặt Bình An bỗng nhiên tới gần, có chút điệu bộ hăm doạ.
An Ninh sợ tới mức dựa sát cửa xe, tim đập rất nhanh. Không xong rồi, lời nói dối bị vạch trần, cô phải nói gì mới tốt đây?
Cuối cùng An Ninh vẫn ăn ngay nói thật, tuy rằng rất khó nhưng tâm lý thoải mái một tí.
Bình An cũng không nói gì, chỉ là về chuyện tặng sách, anh đặc biệt kiên trì.
Có lẽ, anh không phải quên chữ viết trong sách, mà là hy vọng thông qua cô vứt bỏ đoạn quá khứ kia của anh. Cô cũng không nói thêm gì, chỉ có thể duy trì sự trầm lặng.
Khách sạn đã đặt xong từ sớm, Bình An còn quen thuộc hơn cô. Anh hỏi cô giấy tờ liên quan, sau đó giúp làm thủ tục. Nhưng khiến An Ninh khó hiểu chính là, chính anh cũng đặt một phòng, hơn nữa ngay sát vách phòng cô.
"Cậu không phải có ký túc xá ư?" Hôm nay lời nói của cô nhiều hơn tám năm kia cộng lại, nhưng cô hết cách rồi, có một số việc phải hỏi rõ ràng.
Đối với chuyện này, Bình An không quá để ý mà giải thích: "Mẹ tớ nói con gái một mình ở khách sạn không an toàn, muốn tớ ở gần bên bất cứ lúc nào cũng có thể chiếu cố."
"Không cần phiền toái như vậy." An Ninh hơi nóng nảy. Cứ theo như vậy, cô ở Bắc Kinh chẳng phải là giống như bị người ta giám thị sao? Nói đúng hơn, cô đi đâu anh sẽ đi theo sau, vậy cô làm sao vui chơi chứ?
Nhưng Bình An đã quyết định mọi chuyện, không cho phép cô cự tuyệt. Anh giúp cô mở cửa phòng, kiểm tra cửa sổ thậm chí phòng tắm, sau đó dặn dò nói: "Khoá cửa cho kỹ, ngủ một giấc thật ngon, ngày mai cậu đừng dậy sớm quá, cùng nhau ăn trưa là được. Buổi chiều tớ đưa cậu ra ngoài đi dạo."
Anh ra ngoài, giúp cô đóng cửa, An Ninh vẫn ngây người đứng tại chỗ. Đây rốt cuộc là tình huống gì?
Nếu không thì dứt khoát gọi về nhà, bảo dì cạnh nhà huỷ bỏ nhiệm vụ này của Bình An. Cô thật sự không cần chăm sóc?
Nhưng thời gian quá sớm, muốn gọi điện thoại cũng chỉ có thể đợi đến ngày mới.
Trong lòng có sự chán nản không hiểu rõ, ngay cả tâm trạng rửa mặt cũng không có. Cô đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ thoáng khí. Bầu trời Bắc Kinh rạng sáng nhìn không thấy sao, bởi vì ngọn đèn trên mặt đất đã đủ sáng chói.
Trong một thành phố lớn như vậy, cô là người bên ngoài nhỏ bé, ngay cả hạt bụi cũng không bằng?
"Sao còn chưa ngủ?" Thình lình ở bên cạnh có người nói chuyện, An Ninh bị hoảng sợ. Cô giật mình quay đầu nhìn, lại là Bình An lộ ra nửa người.
Cảnh tượng này hình như đã từng quen biết.
Hai nhà bọn họ đều ở lầu hai, mỗi nhà có một cái ban công, hơn nữa ban công này kỳ thật nối liền nhau, chỉ dựng một cái lan can ở giữa tượng trưng.
Ban công nhà An Ninh là một vườn hoa, ở đó có đủ loại hoa tươi. Lúc rảnh rỗi, An Ninh thích đứng ở ban công, ngắm hoa ngẩn người.
Ban công nhà Bình An là một vườn rau, cũng đủ loại thực vật, nào là hành rồi hẹ rồi tỏi, rất thực dụng cũng rất tầm thường, Bình An cũng thích ở ban công, nhưng không biết vì sao.
Bọn họ thường xuyên cùng lúc ở ban công của mình, hai bên không nói gì với nhau, nhưng bầu không khí lại chẳng gượng gạo bao nhiêu. Bây giờ nhớ lại, khi đó hình như là thời điểm bọn họ ở chung hài hoà nhất.
Nhưng hiện tại, khoảng cách giống nhau, nhưng không có hoa hồng, cũng không có rau xanh, chỉ có ngọn đèn dưới lầu, còn có gió thổi hiu hiu. Ở trong đêm tối, ánh mắt anh thoạt nhìn rất sáng, giống như có sức hút, nhìn chằm chằm bao lâu lại hoảng hốt.
Loáng thoáng như nghe được tiếng cười của Bình An, hình như anh nói: "Thế này cũng có thể ngây người à?"
Cô phục hồi lại tinh thần, có chút kích động mà bỏ lại một câu: "Tôi ngủ trước." Rồi cô nhanh chóng trở về phòng, đóng chặt cửa sổ.
Cô nằm trên giường, nghĩ đến Bình An ngủ ở sát vách, An Ninh lăn qua lộn lại không ngủ được, thần kinh hôm nay có phần quá căng thẳng. Hơn nữa cô lại hình thành thói quen, một khi không ngủ được thì muốn xem quyển sách ảnh kia.
Dù sao hiện tại sách là của cô, vậy cô xem cũng chẳng có quan hệ gì? Đúng, sợ cái gì!
Như một con cá chép ưỡn ra, An Ninh từ trên giường nhảy xuống. Lúc cô thỉnh thoảng điên cuồng, hành động sẽ rất phát triển; đương nhiên phần lớn thời gian thành tích thể dục của cô đều thất bại.
Cô luống cuống tìm quyển sách kia, ôm trong ngực trở về giường, trước khi xem còn hít sâu vài cái.
Coi đến trang mấy rồi nhỉ? Vừa nghĩ vừa lật, không bao lâu lại bị nội dung bên trong hấp dẫn. Tiếp tục xem, quả nhiên lại phát hiện không ít chữ viết của Bình An.
Mỗi một câu đều là lời thổ lộ mông lung, từ chữ viết của anh An Ninh dường như có thể tưởng tượng ra hình dáng mờ nhạt của một cô gái.
Cô ấy chắc là rất dịu dàng ít nói, rất đẹp, rất hiền lành, thỉnh thoảng hơi nghịch ngợm; lúc người khác không chú ý cô ấy sẽ làm một chút động tác, sau đó một mình vui vẻ hồi lâu; cô ấy rất thông minh, ngay cả anh chàng như Bình An cũng sẽ tán thưởng cô ấy.
Cô ấy rất ưu tú, rất được lòng người, nhưng cô ấy rốt cuộc là ai nhỉ?
Vào lúc ba giờ sáng, An Ninh ôm sách ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này liền ngủ thẳng đến mười hai giờ trưa, cuối cùng vẫn bị điện thoại trong phòng đánh thức.
Cô nhắm mắt rốt cục mò lấy điện thoại, mơ màng hỏi một tiếng: "A lo?" Cô tưởng rằng cô vẫn ngủ ở trong nhà.
Âm thanh chưa tỉnh ngủ có chút khàn khàn, giọng điệu lười biếng có vẻ rất đáng yêu, nhưng bản thân cô không biết những điều này. Cô chỉ biết khi nghe được tiếng cười của Bình An ở đầu dây bên kia, tất cả buồn ngủ của cô đã tan mất.
"Này, bảo cậu ngủ nhiều cậu thật là ngủ đến bây giờ nha! Dậy đi, con sâu lười."
Thật may anh không trông thấy dáng vẻ của cô, uể oải tóc rối bời, quần áo không chỉnh tề, quan trọng nhất là gương mặt cô bây giờ đỏ như là Quan Công vậy.
Buông điện thoại, cô nhanh chóng mặc quần áo rửa mặt, rồi cầm túi xách ra cửa.
Bình An đang dựa trên vách tường, vẫn ung dung chờ cô. Mặt An Ninh lại đỏ một tí, vội cúi đầu xin lỗi, tuy rằng cô không rõ vì sao sự việc lại phát triển thành thế này.
Đây vốn là chuyến du lịch không liên quan đến Bình An mà!
Trong sự bối rối, cô hoàn toàn quên mất chuyện gọi điện thoại về nhà.
Lần đầu tiên ăn thức ăn Bắc Kinh, sau khi ăn xong cô không nhớ rõ mình ăn gì, chỉ cảm thấy quá mệt mỏi. Về phần tại sao mệt như vậy, cô hậm hực nhìn thoáng qua Bình An đi bên cạnh.
Nhịn rồi nhẫn, cô vẫn quyết định tự giải thoát: "Cậu chắc là bận nhiều việc, không cần đi cùng tôi, tự tôi đi dạo được rồi."
"Cậu không phải mù đường ư? Đi lạc thì làm sao?" Không ngờ Bình An lại nói như vậy, hơn nữa nói trúng không sai.
Người nhà cứ thế mà yên tâm để cô đi, cho nên anh có chút khó tin.
Nhưng, nhưng chỉ là linh cảm phương hướng mà thôi, cô cũng không phải mù đường! Nhưng với dũng khí có hạn của An Ninh, cô không có cách tranh cãi tiếp.
Hai người trầm mặc đi một đoạn, thời gian đã là ba giờ chiều, xem ra hôm nay lãng phí rồi.
Trong lòng ảo não, lại không tiện phát cáu, An Ninh dứt khoát dừng lại không đi. Cô dừng lại, Bình An cũng dừng theo, còn đứng đối diện cô hỏi: "Cậu muốn đi đâu chơi?"
An Ninh có chút hờn dỗi nói: "Lúc này còn có thể đi đâu?" Nói xong cô hơi hối hận, dù sao cũng là chính cô ngủ quên, có quan hệ gì với Bình An chứ?
Vì thế cô lại nói thêm một câu: "Không thì đi xem hạ cờ đi."
Tại quảng trường Thiên An Môn, có rất nhiều du khách tụ tập chờ xem hạ cờ. Mọi người ngồi dưới đất, xem ra rất thoải mái.
Trong lòng An Ninh chộn rộn, cũng muốn bắt chước người khác ngồi xuống, nhưng lại hơi ngượng ngùng. Cô sẽ bất giác thận trọng ở trước mặt người ngoài, bao giờ cũng đứng thẳng lưng ngồi ngay ngắn.
Bình An không giống thế, anh rất cởi mở, luôn làm theo bản tính. Anh có loại khí chất khiến người ta cảm thấy cho dù anh ở đâu hay làm gì đều là việc nên làm.
Ngay cả lúc kiểm tra, anh lén cóp bài thi của cô cũng như là chỉ bảo người khác làm bài tập, thậm chí còn nhỏ giọng nói với cô "Câu số hai cậu chọn sai rồi, nên chọn D".
Hiện tại thì sao, anh tự nhiên đặt mông ngồi xuống, sau đó còn có lòng tốt kéo cô ngồi theo. An Ninh chưa có chuẩn bị, thiếu chút nữa là ngã vào trong lòng anh.
Cô cuống quýt đẩy anh ra, sau đó tự mình ngồi xa một chút.
Bởi vì là mùa hè, ban ngày rất dài, cho nên thời gian hạ cờ rất trễ, đến lúc đó có nhiều người không đợi nổi mà rời khỏi. An Ninh hơi đói bụng, do dự xem có nên đi ăn trước không, nhưng cô sợ bỏ qua màn hạ cờ.
Nếu không hỏi ý Bình An xem sao?
"Huh?" Sau khi ngồi xuống cô không dám nhìn anh, bây giờ tìm lại chẳng thấy Bình An đâu.
Khi nào thì cậu ấy đi mất rồi? Là giận sao? Lúc nãy có phải mình đẩy mạnh quá không? Làm sao bây giờ mình có nên xin lỗi cậu ấy không?
Nhưng mà ngay cả số di động của Bình An, An Ninh cũng chẳng có.
Lúc này cô đã quên chính mình muốn anh rời đi.
Một loại cảm giác mất mát vây quanh trái tim cô, trong đám đông có người hô to: "Sắp bắt đầu rồi." Tất cả mọi người đứng lên bao quanh bốn phía quốc kỳ, từ xa có thể nhìn thấy đội quốc kỳ với tư thế oai hùng từ trong Thiên An Môn hiên ngang đi ra.
Cô cũng đi qua, ánh mắt đuổi theo những bóng dáng anh tuấn này di chuyển. Kỳ thật cô cũng có chút mê trai đẹp, từ nhỏ xem TV trông thấy hình ảnh kéo cờ, sẽ phát ra cảm nhận từ trong lòng rất đẹp trai nha!
Lại nói tiếp, khi đó còn đi học, Bình An cũng là người kéo cờ. Mỗi tuần anh đều dưới sự chú ý của giáo viên học sinh toàn trường, đệm theo bài quốc ca mà từ từ kéo quốc kỳ lên cao.
Thời khắc đó, không biết có bao nhiêu nữ sinh có cơ hội quang minh chính đại mà nhìn anh chăm chăm. An Ninh ở trong đám đông như vậy mà nhìn anh, lúc này mới có thể làm cho cô cảm thấy yên tâm.
Có một bé nữ sinh ở bên cạnh đang cảm thán: "Thật đẹp trai quá đi!" Nữ sinh ấy nhìn xem rất kích động, hơn nữa gấp gáp hy vọng người khác hùa theo, vì thế cô bé quay đầu hỏi An Ninh: "Chị không cảm thấy bọn họ rất đẹp trai sao?"
An Ninh cảm thấy cô bé này rất đáng yêu, các cô cùng nhau nhìn chăm chú vào cả đội anh chàng đẹp trai kia, sau đó An Ninh gật đầu, nói từ đáy lòng: "Đúng, thật sự rất đẹp trai."
"Đẹp trai hơn tớ sao?" Phía sau có người không vui cho lắm hỏi một câu.
An Ninh sửng sốt một lúc, nói không rõ trong lòng mình cảm giác có cảm giác gì, nhưng cô nghĩ rằng, trong phần cảm giác phức tạp kia chắc là có vui sướng nhỉ?
Nhưng cô không ngoảnh đầu lại, mà nghiêm túc xem xong quá trình hạ cờ, sau đó mới chậm rãi xoay người, mỉm cười với Bình An: "Đương nhiên."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT