Tôi nhìn Trần thị, trong đầu chợt trống không, lẻ loi một mình, làm sao mình vượt qua đươc nhỉ? Bởi vì hoàng đế sủng ái tôi, nên giữa các phi tần sớm tối gặp nhau luôn tỏ ra khách khí, đôi lúc có vài câu ghen tức, tôi chỉ giả như không nghe thấy, cũng xem như trôi qua êm thấm.
Thế nhưng việc luôn tỏ ra khách khí đó, lại mơ hồ có cảm giác cô lập và bài xích. Cho dù, giữa An tần và Đoan tần cũng có chút tị hiềm.
Con người mà, chính là như vậy đấy, chỉ cần thấy mình hơn người khác một chút, thì cảm giác hơn người đó sẽ khiến bản thân quen thói coi thường người khác.
Tôi nghiền ngẫm thật kỹ lời Trần thị vừa nói, rốt cuộc hiểu được ẩn ý bên trong.
Chúng tôi có thể chăm lo lẫn nhau, không chỉ là mình tôi chăm lo nàng, mà còn là nàng giúp đỡ tôi.
Biểu ca, anh quả nhiên tốn không ít tâm sức.
Trần thị rất được sủng ái, đến năm tiếp theo, nàng liền sinh cho hoàng đế hoàng tử thứ mười bảy, Dận Lễ. Có con cái đế làm chỗ dựa, khiến gương mặt nàng càng thêm hồng hào. Còn tôi bởi vì gần gũi với Trần thị, nên hoàng đế cũng càng thêm cho rằng tôi đức hạnh tốt.
Thời gian lại trôi qua ít lâu sau, tôi càng lúc càng hiểu được làm sao để âm thầm lấy lòng hoàng đế. Tuổi tác của người đó ngày một cao, không còn thích những màu xanh xanh đỏ đỏ sặc sỡ, mà lại thích những màu mộc mạc. Tôi bèn chọn mặc những màu người đó thích như xanh lam, xanh dương, hồng ráng chiều nhạt, vàng quả hạnh, xanh lá nhạt, cũng không dùng chỉ vàng bạc trang trí bắt mắt, chỉ dùng hoa văn đơn giản có màu tối. Dù sao tuổi của tôi cũng đã lớn, cũng không còn hợp với những màu đậm và rực rỡ. Người đó quả nhiên rất ưa thích, liền sai Chức Tạo cục ở Tô Châu chuyên dệt vải có hoa văn thanh nhã mộc mạc cho tôi.
Cung điện tôi đang ở, cũng trồng nhiều loại hoa cỏ có hương thơm, nên trong điện thường sử dụng hoa tươi, mà không dùng tới hương liệu. Ngay cả châu thoa đang dùng, cũng chỉ dùng ngọc bích và trân châu điểm xuyến một chút.
Tôi để sự an tĩnh trời sinh của bản thân từ từ tản ra xung quanh.
Hoàng đế thường cười nói với tôi rằng, “Khi ở bên nàng, luôn có cảm giác như đang đứng trước một hồ nước phẳng lặng, trong lòng tự nhiên thấy an tĩnh.”
Cuộc sống trong cung tĩnh lặng như mặt nước không gợn sóng trong giếng cổ, thời gian thấp thoáng thoi dưa, đứa con thứ ba của tôi là hoàng tử thứ mười tám Dận Giới cũng tròn năm tuổi. Dận Giới lanh lợi đáng yêu nên được nhiều người thương, lại thêm tư chất thông minh, nên hoàng đế rất vui mừng, hầu như muốn mỗi lúc đều mang theo bên mình, thương yêu vô cùng.
Hoàng đế thường nói với tôi: “Dận Giới vừa có sự tráng kiện của người Mãn, lại có sự văn nhã của người Hán, đứa trẻ này đúng là đứa con tốt nhất của gia đình Mãn Hán chúng ta.”
Lời nói như thế, thể hiện rõ hoàng đế rất yêu con.
Năm sinh nhật Dận Giới năm tuổi, hoàng đế sắc phong tôi làm quý nhân, ban cho chữ “Mật” làm phong hiệu. Cùng một ngày, Trần thị cũng tấn phong làm quý nhân, hiệu là “Cần”.
“Mật, của tĩnh tại kín đáo.” Hoàng đế cười nói, “Cũng liên quan đến chữ ‘Mật’, của yên tĩnh bình an. Chữ này hợp với nàng nhất.” Sau đó tôi suy ngẫm thật lâu, cũng vô cùng thích chữ này.
“Tĩnh nữ kỳ xu, hoàng thượng chắc là rất thích đọc bài 《 Tĩnh nữ 》trong Kinh Thi.”
Người đó gật đầu: “Sách nàng xem được ngày một nhiều đấy.”
Thời tiết vào tháng chạp lạnh như cắt da cắt thịt, nhưng trong điện có đốt lò sưởi, nên ấp ám như mùa xuân. Năm đó vì chính vụ vất vả, khiến hoàng đế già đi trông thấy, nếp nhăn cũng hằn sâu thêm.”
Tôi tự mình làm một túi hương bằng gấm Tô Châu, bỏ vào chút lá bạc hà, nhét vào người của hoàng đế, nói: “Khi hoàng thượng thấy mệt mỏi có thể ngửi thứ này, rất có tác dụng làm sảng khoải tinh thần.”
Người đó vỗ vai tôi, mỉm cười nói: “Có một giáo sĩ Thiên Chúa Tây Dương vừa vào cung, có tài vẽ tranh như thật, trẫm muốn ông ta vẽ một bức chân dung của nàng, để treo trong thư phòng, thế thì có thể luôn nhìn thấy nàng.”
Tôi tỏ vẻ ngượng ngùng, chỉ mỉm cười. Người đó nhìn lên trời, vẻ mặt buồn bã, bỗng nhiên cảm khái nói: “Nàng vào cung đã mười bảy năm.”
Đúng vậy, mười bảy năm rồi, tôi mười bảy tuổi vào cung, gần như một vòng luân hồi.
Không ngờ tôi và hoàng đế đã bầu bạn với nhau lâu đến thế.
Nhưng rồi sắc mặt của hoàng đế bỗng có chút thống khổ, thở dài nói: “Trẫm cũng đã già.”
Tôi liền che miệng người đó, “Hoàng thượng vạn tuế, vạn thọ vô cương ~~ ”
Người đó mở hai tay tôi ra, cười khổ nói “Thật không? Trẫm vẫn luôn nghĩ rằng đây là câu giả dối nhất.” Người đó vừa nói thế, tôi cũng cảm thấy có chút chột dạ, trong lòng ảm đạm không thôi. Người đó thì thầm: “Cần gì sống lâu muôn tuổi, trẫm chỉ cầu phụ từ tử hiếu.”
Người đó nói như vậy, tôi cũng hiểu rõ là chuyện gì. Những năm gần đây, thái tử Dận Nhưng nhiều lần làm loạn, dù là phụ nữ ở chốn thâm cung cũng đều nghe thấy, hoàng đế hẳn là rất thương tâm.
Tôi nói: “Hoàng thượng nói những lời không may như thế, là muốn để thần thiếp lại nơi nào? Trong thiên hạ này, thần thiếp chỉ có thể nương tựa vào hoàng thượng mà thôi!”
Người đó nhìn tôi thật lâu, rồi ôm riết lấy tôi nói: “Phải. Trẫm không chỉ có Ly nhi, còn có muôn dân Phổ La, trẫm tuyệt đối không thể già.”
Nước mắt tôi lăn tròn rơi xuống, thấm ướt xiêm y. Giờ phút này tôi vô cùng tỉnh táo rõ ràng, thế gian này, người tôi có thể nương tựa chỉ có một mình hoàng đế.
Tháng chín năm Khang Hi thứ bốn mươi bảy, hoàng đế lấy lý do “Xa xỉ thành tính”, “Bạo ngươc dâm loạn”, “Năng nói lộn xộn, có triệu chứng của bệnh điên” phế truất thái tử Dận Nhưng.
Triều đình lao đao, lòng dân tan tác.
Mà tôi cũng đang trong cơn bi thương gần chết. Dận Giới của tôi chết yểu. Nó mới có tám tuổi thôi! Một đứa bé tám tuổi!
Nhưng đứa con đáng thương của tôi, lại có liên quan đến sóng gió lần này. Bởi vì một trong những điều khiến hoàng đế phế truất thái tử, đó là Dận Giới bệnh chết, thái tử lại thờ ơ. Điều này làm hoàng đế rất bất mãn.
Hai mắt tôi ngấn lệ, hoàng đế cũng không nén được nước mắt, “Đứa nghịch tử như thế, nghĩa anh em không giữ, tình cha con không nhớ, bảo trẫm sau này đi gặp hoàng thái hậu và Hiếu Thành Nhân hoàng hậu thế nào đây!”
Nhưng tháng ba năm bốn mươi tám, thái tử lại lấy lý do “Tuy bị ma nhập, nhưng đã gần khỏi bệnh”, phục lập làm hoàng thái tử.
Hoàng thái tử phục lập, gần như hận đến nỗi muốn giết chết tôi, luôn cho rằng là tôi lấy cái chết của Dận Giới, để khích hoàng đế phế truất hắn. Lại vì thân phận người Hán của tôi, nên tất yếu phải diệt trừ mới yên lòng.
Tôi bất đắc dĩ cười khổ, tôi chẳng qua là một người phụ nữ nhỏ bé trong hậu cung, có được sủng ái đến đâu, vẫn không thể tham chính!
Cùng năm đó, mẹ đã qua đời, tin tức là từ mật báo của Thường Húc viết trình lên cho hoàng đế.
Sau khi hoàng đế xem qua, liền đưa tôi xem. Bút tích của Thường Húc đã rất nhiều năm không gặp, nhưng vẫn quen thuộc. Có điều, đây là lần sau cuối mẹ và Thường Húc xuất hiện trong cuộc sống nơi cung đình của tôi.
Tôi lớn tiếng khóc nức lên.
Tháng mười năm năm mươi, hoàng đế cuối cùng lấy lý do “Bệnh điên càng nặng, bạo ngược quá mức, mê muội quá sâu”, lần thứ hai Dận Nhưng bị phế truất và cấm tham chính.
Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu người như Dận Nhưng làm chủ thiên hạ, há chẳng phải gây tai họa cho dân chúng, tôi và các con của mình chắc cũng không thể sống đến già.
Sau vài lần phế lập, hoàng đế càng thêm già nua, tinh thần lại vẫn minh mẫn như trước. Hán nữ trong cung cũng ngày càng nhiều, Tương quý nhân, Hi quý nhân, Mục quý nhân, thứ phi Vương thị, thứ phi Lưu thị, Từ thường tại, Thạch thường tại.
Nhưng bất kể Hán nữ và Mãn nữ có nhiều hơn bao nhiêu, hoàng đế vẫn sủng ái tôi như trước, không mảy may giảm sút.
Tháng chạp năm Khang Hi thứ năm mươi bảy, tôi sắc phong làm Mật tần.
Sau khi thái tử tiền triều bị phế, các vị a ca bắt đầu lộ mình muốn đoạt ngôi, khuấy đảo cả hoàng cung.
Tôi lại vui mừng, con của tôi còn nhỏ tuổi, mà tôi lại xuất thân là người Hán, nên các con tôi không có tư cách tranh ngôi báu, cũng không bị nguy hiểm nếu tranh ngôi thất bại.
Tôi nhiều lần căn dặn bọn chúng, không được qua lại thân thiết với bất kỳ a ca nào. Đây là tâm tư của người làm mẹ, xưa nay những cuộc tranh đấu giữa những người thừa kế ngôi vua đều nhuộm đầy máu tanh. Rời xa vòng xoáy tranh đấu, mới là an toàn nhất.
Đây là kinh nghiệm mà cả đời tôi lĩnh ngộ được, có lúc không tranh lại thắng tranh.
Tôi rốt cuộc đã thành bà lão, bình thản an hưởng lúc cuối đời, so với Nghi phi hay Huệ phi có con trai tranh ngôi vua mà sa cơ thất thế, thì tôi đã cực kỳ may mắn, thậm chí các con tôi cũng được tân đế trọng đãi.
Cuộc đời tôi, xem như trôi qua trong trời yên biển lặng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT