Sau đó, chỉ cần ta lại vụng trộm đi vào trong tự, liền có thể thuận lợi vụng trộm đi vào nội viện của miếu. Có đôi khi bị tăng nhân quét rác nhìn thấy, bọn họ cũng không thèm nhìn ta, coi ta như không khí. Ta chạy vội đến trước tăng phòng của Tuệ Trấm, từ sau cửa sổ gọi vào: “Tiểu hòa thượng, tiểu hòa thượng…”
Hắn vẫn mắt điếc tai ngơ như trước.
Có điều trên cửa sổ đặt điểm tâm thơm ngọt, ta cắn một miếng đẩy cửa đi vào, cửa phòng không chốt khóa nữa.
Vì thế ngày ngày lại giống như trở về thuở nhỏ không lo không nghĩ, lén nhìn hắn viết chữ, nài nỉ hắn gấp đèn lồng giúp ta, ngồi ở vườn hoa ngoài phòng hắn phơi nắng, đùa giỡn với các tiểu sa di…
Cho đến một ngày, ta ngẩng đầu, trong chớp mắt nhìn thấy hắn ở bên kia khóm hoa đang nhìn sang ta, ánh mắt kinh ngạc.
Vì thế ta trêu chọc hắn.
“Tiểu hòa thượng, ngươi đang nhìn hoa, hay là nhìn Hoa Dung.”
Hắn cười, xoay người về tăng phòng: “Nhìn hoa.”
“Hòa thượng cũng biết ngắm hoa ư? Vậy chẳng phải trở thành Hoa hòa thượng rồi sao?”
“Hoa vốn là cây cỏ, hòa thượng ngắm hoa, tất nhiên là Thảo mộc tăng.”
“Ha ha, tiểu hòa thượng biết nói giỡn từ bao giờ vậy.”
Hắn không nói gì nữa.
Bỗng nhiên nhớ tới lời nói đùa trước đây, trước khi hắn vào phòng đóng cửa, ta đột nhiên buột miệng cất lời: “Tiểu hòa thượng, ngươi thành thân với ta đi.”
Hắn giật mình. Sau một lúc lâu trên mặt xuất hiện phớt đỏ, hắn gục đầu xuống, dùng giọng nói nhỏ không thể nhỏ hơn đáp một câu: “Hòa thượng không thể cưới vợ.”
“Hòa thượng có thể hoàn tục.”
Hắn cười, trầm mặc dời cặp mắt lấp lánh vào bên trong tăng phòng lạnh như băng.
Mà chờ hắn ngồi trở lại trước bàn, ta đã đứng ở trước cửa sổ, nơi hắn vừa ngẩng đầu có thể nhìn thấy, cười cười: “Tiểu hòa thượng, vì sao không chịu hoàn tục?”
Hắn mở cuốn kinh ra, tiếp tục không nói.
“Là nơi phật quang* không thể phổ chiếu* sao?” Ta nói tiếp.
Tay hắn dừng lại.
“Nhưng nếu ở trong góc, làm sao phật quang có thể chiếu đến chứ, tiểu hòa thượng?” Ta không chịu buông tha.
Rất lâu trước đây, Tuệ Trấm từng nói với ta, phật quang như ánh mặt trời trong viện này, mặt trời dù sáng chói, vẫn luôn có vài nơi không thể soi rọi đến, vì thế muốn được nó phổ chiếu, tất nhiên nên đứng ở ngay giữa sân. Còn không, nếu cứ khăng khăng trốn trong góc phòng, Phật cũng không có cách nào.
Ta nghĩ hắn không quên những lời này, bởi vì hắn buông bút trong tay xuống.
Tựa như đang trầm tư, một lát sau liền đứng dậy đi đến phía trước cửa sổ.
Ta bước lùi lại.
Nghĩ rằng hắn đi tới đóng cửa sổ, cũng như nhiều lần trước mỗi khi bị ta quấy rầy không biết làm sao.
Nhưng hắn lại vươn tay về phía ta.
Lần này, người giật mình là ta.
Xung quanh không có người, ánh mắt hắn nhìn ta ẩn chứa tình cảm không giống như bình thường. Tim ta đập rất nhanh, không biết vì sao.
“Lại đây, Hoa Dung.” Rất lâu sau hắn nói.
Vì thế ta nắm lấy tay hắn.
Vì thế một lần nữa ta bị hắn kéo đến bên cửa sổ.
Vì thế môi hắn chạm lên môi ta, khoảnh khắc ta ngẩng đầu nghĩ hỏi hắn muốn làm gì.
Mười tám tuổi, cha mẹ lập thân sự* cho ta.
Trước đêm đón dâu rốt cuộc ta cũng trốn được, cả đêm chạy lên Đông Sơn, muốn đi tìm Tuệ Trấm, nhưng chỉ nhìn thấy cờ vàng phất phới trên đỉnh núi.
Một đại đội nhân mã chậm rãi đưa Tuệ Trấm ra khỏi tự, ta đứng trong đám người lớn tiếng gọi tên hắn, hắn không nghe được. Nhưng có lẽ cũng nghe thấy, khi hắn cưỡi ngựa qua trước mặt ta, hình như hắn hơi quay đầu liếc nhìn ta một cái.
Sau đó tiếp tục đi về phía trước, dưới sự hướng dẫn của những người mặc áo vàng, mọi người quỳ lạy như bài sơn đảo hải*, hương khói dày đặc dập dờn chung quanh…
Sau ngày đó, ta không biết chính mình đã làm gì.
Đuổi theo phương hướng của đại đội nhân mã, trên đường đụng phải cha mẹ, cùng với những người theo họ đi tìm ta. Ta tránh bọn họ, một lần nữa trốn lên núi. Chạy rồi chạy, chạy rồi chạy… chạy rất lâu, cho đến khi lên đỉnh núi.
Trăng tròn treo trên đỉnh núi, thật tròn, gần kề tựa như duỗi tay ra có thể bắt đến. Ta đứng ở đài đá nơi Tuệ Trấm vẫn thường ngồi xuống kia, muốn biết mỗi lần Tuệ Trấm nhìn nó, rốt cuộc trong lòng suy nghĩ điều gì, nhưng nó cứ trầm mặc như vậy, trầm mặc tới mức chung quanh chỉ nghe thấy tiếng hít thở và tiếng tim đập của ta.
Gió thổi qua vách núi đen rất mạnh, từng trận nối tiếp, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đẩy người ta xuống vực. Ta lung lay theo hướng gió, sau đó nghe thấy tiếng thét chói tai của mẹ ở phía sau:
“Hoa Dung! Con điên ư!! Mau xuống dưới cho mẹ!!”
“Hoa Dung à!! Con bị hòa thượng kia câu hồn rồi sao?! Hắn là người của Thái hậu lão phật gia đó!”
“Hoa Dung!! Mau xuống dưới cho mẹ!! Tướng công của con đang đợi đấy!”
“Hoa Dung!! Hoa Dung!!!”
Tiếp đó, dần dần, tiếng kêu cách ta càng ngày càng xa, cho đến khi mất hút, mà ta trước sau vẫn không bước xuống đài đá.
Vẫn đứng như vậy, không ngừng nghỉ, gió trên vách núi đen thổi xuống cuộn lên, nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu.
Có đôi khi nó biến thành màu trắng, đôi khi lại đỏ như máu, thật kỳ lạ, kỳ lạ khiến cho ta chỉ nhìn nó thôi là quên hết cảm giác toàn thân, thậm chí cảm thấy thời gian dường như ngưng đọng. Màu sắc thay đổi trong nháy mắt… ta rất khó hiểu vì sao trước giờ ta chưa từng nhìn thấy…
Vì thế tiếp tục đứng, tiếp tục nhìn, tiếp tục nghĩ.
Nghĩ đến tiểu hòa thượng ngồi dưới ánh trăng kia, nghĩ đến nụ cười của hắn, giọng nói của hắn, nghĩ đến ngày đó hắn kéo ta, đặt xuống một nụ hôn…
Nhanh mà lưu luyến, sâu mà dồn dập, nhẹ mà triền miên…
Nghe nói, nghĩ đến một người quá lâu, lòng sẽ trở nên nặng nề.
Lòng mang nặng, người sẽ hóa thành tảng đá.
Vì thế ta hóa thành một tảng đá, ta nghĩ vậy.
Ngay tại đài đá nơi hắn ngồi từng đêm trăng tròn, trông giữ đài đá, ngắm trăng, trông gió thổi xuống sườn núi… giống như rất nhiều năm trước nói chuyện với hắn ở đây.
Đài đá là hình bóng của hắn, ánh trăng là hơi thở của hắn, gió núi là tiếng nói của hắn.
Hắn nói: “Thí chủ đang nhìn ánh trăng, hay nhìn hòa thượng.”
Ta đáp: “Nhìn hòa thượng.”
Ánh trăng tiếp tục biến hóa rực rỡ trên đỉnh đầu ta, ta đợi tiếng bước chân của hắn từ dưới núi đi lên, vào từng đêm trăng tròn.
Lần đầu tiên trăng tròn…
Lần thứ hai trăng tròn…
Lần thứ mười trăng tròn…
Lần thứ một trăm trăng tròn…
Lần thứ…
Ta nhìn ánh trăng chuyển từ xanh sang tím, trong đầu cố gắng nhớ rốt cuộc đây là lần thứ mấy trăng tròn, trước mắt ta xuất hiện một hình bóng.
Cao cao gầy gầy, đơn đơn bạc bạc, dường như gió hơi lớn một chút sẽ bị thổi bay, thế mà hết thảy lại chìm trong một quầng ánh sáng bàng bạc mềm mại, mông lung mờ ảo như một bức tranh đẹp mắt.
Tiểu hòa thượng! Ta muốn gọi hắn, nhưng phát hiện môi đã không cảm nhận được đầu lưỡi nữa.
“Hoa Dung…” Sau đó ta nghe thấy hắn nhẹ nhàng gọi ta, nhấc tay dùng từng ngón mềm nhẹ như thanh âm kia chậm rãi lướt qua mặt ta.
“Vô sinh cùng không tướng, vô ngã theo không tính.* Ta chung quy không hiểu được, cũng không muốn hiểu thấu đáo.”
“Ta đã trở về…”
“Dù chết hay lăng trì, cũng không bao giờ rời đi nữa.”
Ta muốn khóc, cảm giác tủi thân không thể kìm chế.
Nhưng một giọt nước mắt cũng không thể rơi xuống.
Thì ra ta thật sự hóa thành một tảng đá, từ khi ta ngắm nhìn ánh trăng không ngừng biến chuyển màu sắc kia.
Hắn ôm ta thật chặt, nhưng ta vẫn không cảm nhận được độ ấm trên người hắn.
Là độ ấm có thể sưởi ấm cả gió núi trên đây.
Nhưng hắn vẫn ôm ta như vậy, tựa như muốn truyền hết độ ấm sang cho ta.
Màu sắc của ánh trăng lại bắt đầu thay đổi, ta thử đẩy hắn ra.
Ánh trăng này có quỷ, ta không muốn hắn cũng giống ta trở thành một tảng đá.
Nhưng ta đẩy không ra.
Hắn ôm ta, tựa lên người ta, hệt như đang ngủ.
Vì thế ta cũng cảm thấy mệt.
Thôi cứ nằm trong lòng hắn ngủ một lúc đi, ta nghĩ hẳn cũng đã rất lâu ta không chợp mắt rồi.
Vì thế ta nhắm mắt, để lại ánh trăng biến ảo màu sắc kia ngoài bờ mi.
Sáng mai hắn vẫn tiếp tục ôm ta ở đây sao?
Ta nghĩ.
Không biết… cũng không có cách nào để biết.
Chỉ biết hắn đã nói, dù chết hay lăng trì, hắn cũng không rời đi nữa.
“Nhìn xem, nơi này có hai cái cây quấn lấy nhau.”
“Mau mau chụp bức hình, nhanh lên.”
“Này, cẩn thận một chút, không sợ chết à, ngay bên cạnh vách núi đen.”
“Ngốc, cậu không biết túm lấy cây sao.”
“Hừ, cây này cũng chắc thật, cậu nói xem làm sao nó lớn lên được, ngay cạnh vách núi dựng đứng mà cũng có thể quấn quít một chỗ. Chậc, có khi là một nam một nữ.”
“Có thể là uyên ương hí thủy* cũng nên.”
“Đi thôi, chụp xong rồi thì xuống, đừng nói nữa, cây này đúng là một nam một nữ.”
“Đừng nói giỡn.”
“Không nhớ khi lên núi hướng dẫn viên du lịch bảo gì sao? Thời nhà Thanh, một người phụ nữ bản địa bị tình nhân hòa thượng của nàng bỏ rơi, sau đó nhảy xuống vực tự vẫn. Cây này này, chính là nàng hóa thành sau khi chết.”
“Vậy làm sao mà một nam một nữ?”
“Sau đó hòa thượng kia trở về, ngồi ở đây mấy ngày mấy đêm không ăn không uống, hẳn là tọa hóa*. Tiếu Băng, có khi tảng đá cậu đang giẫm chính là nơi năm xưa thi thể hòa thượng kia ngồi xuống.”