Lúc về phòng học, Tôn Thiếu Kiều bày ra bộ dáng ngoan ngoãn luyện chữ, còn Lý Thời Khánh thì thảnh thơi ngồi đọc sách.

Tay Tôn Thiếu Kiều vẫn còn rất đau, nhưng vợ đang ngồi bên cạnh nên không dám quang minh chính đại dừng lại, chỉ có thể viết rồi dừng, viết rồi dừng, rồi lại xoa xoa.

Trên mặt Lý Thời Khánh vẫn còn mây đen.

Tôn Thiếu Kiều cũng không dám bắt chuyện với hắn, chỉ có thể liếc trộm mấy lần. Hê hê, vợ đẹp quá đi, mặt đẹp, mắt đẹp, tay đẹp, chỗ nào cũng đẹp, không biết cơ bắp đồ này kia có đẹp luôn không ta, khửa khửa.

Reng reng reng~

Tiếng chuông tan học vang lên, Tôn Thiếu Kiều đưa vở luyện chữ cho Lý Thời Khánh xem, bày ra bộ dáng cầu khen thưởng.

"Viết rất tốt." Trời mới biết Lý Thời Khánh phải kiềm chế bao nhiêu mới không xé nát hai trang giấy đó.

Tôn Thiếu Kiều lâng lâng, "Tôi cũng cảm thấy tôi viết rất tốt.

Lý Thời Khánh mặt đen thui, cậu ấy không nghe ra ý khen chỉ là cho có thôi đó hả?

Tôn Thiếu Kiều thấy Lý Thời Khánh vẫn ngồi bất động, bèn chọt chọt bả vai của hắn, "Nè, tôi về được chưa?"

"Chưa, đợi chút nữa."

Không biết tại sao tự dưng Tôn Thiếu Kiều cảm thấy một luồng khí lạnh ào tới, chắc là thời tiết chuyển lạnh rồi, sau này phải mặc thêm mấy lớp quần áo mới được, chớ không lỡ bệnh thì không được ở bên cạnh vợ mất thôi.

Tôn Thiếu Kiều gật đầu, ngồi xuống, "Nghe theo cậu." Vợ yêu không muốn đi thì thôi, chắc chắn vợ muốn ở với mình lâu thêm chút đó mà.

Học sinh lần lượt ra khỏi lớp, Lý Thời Khánh đi ra khóa cửa lại, kéo rèm cửa sổ, chỉ chừa lại ánh đèn trên bục giảng.

Khung cảnh mờ tối bao bọc Tôn Thiếu Kiều và Lý Thời Khánh, dù thấy được nhưng không nhìn rõ.

Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, Tôn Thiếu Kiều chỉ cảm thấy tim mình sắp nhảy bịch bịch ra ngoài.

Cậu ấy muốn làm gì vậy? Khung cảnh này là sao? Dưới ánh đèn mờ này, thân mật hơn chút, sẽ hôn môi chứ hả? Hay chỉ ôm một cái thôi, hay là làm chuyện to gan hơn nữa?

Đầu óc Tôn Thiếu Kiều xoay mòng mòng, trên mặt không khống chế được nở nụ cười.

Cho tới khi thấy Lý Thời Khánh rút cây roi mây từ trong cặp ra.

Tôn Thiếu Kiều bất giác lùi về sau hai bước, cậu muốn làm gì? Đừng tới đây mà.

Lý Thời Khánh kéo tay Tôn Thiếu Kiều lôi lại gần.

Ứ~ Vợ lại nắm tay mình nè, vui quá trời quá đất.

"Tự cậu cởi hay để tôi?" Lý Thời Khánh cầm roi mây gõ trên bàn hai cái.

Ơ kìa? Có thể không chọn được không?

"Thời Khánh, ở đây không được đâu?" Tôn Thiếu Kiều chỉ là không muốn bị đòn, dựa vào lời đe dọa của Lý Thời Khánh lúc trước thì lần này chẳng phải là 100 cái sao, rồi sao đứng nổi nữa?

Lý Thời Khánh nghĩ cậu đang lo lắng về vấn đề riêng tư, "Chỗ này là điểm mù của camera, ánh đèn mờ, đứng ở bên ngoài cũng không thấy gì đâu."

Ai mà quan tâm, Tôn Thiếu Kiều không biết phải làm sao, chỉ có thể nói "Vậy á hả."

"Rồi nhanh lên."

Tôn Thiếu Kiều bĩu môi, nhanh lên, nhanh sao, ông còn chưa chuẩn bị tâm lý đâu à nha.

Lý Thời Khánh không chịu nổi, trực tiếp đè cậu lên bàn, đưa tay kéo một cái, quần rơi xuống đất.

Tôn Thiếu Kiều nuốt nước miếng, bất giác đá chân, toàn thân căng thẳng.

Vết thương từ trận đòn trước đã khỏi, mông trắng nõn nà, khiến người khác rất dễ chịu.

"Đánh bao nhiêu biết không?"

"100?" Thật khủng khiếp, mặt Tôn Thiếu Kiều đỏ bừng lên, may mà chỗ này tối nên Lý Thời Khánh không nhìn ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play