Tại phòng khách của Bạc Thiên Bảo

Phương Du Kỳ thay một bộ đồ thoải mái ở nhà và đi xuống, cô nhìn thấy Kỳ Vũ đi đi lại lại trong phòng khách, cứ vài giây lại đưa điện thoại lên xem ,hai tên thuộc hạ đứng phía sau cũng chẳng dám nói gì, chỉ im lặng chờ đợi mà thôi.
Phương Du Kỳ cũng chẳng thèm để ý nữa, cô bước xuống bếp và ngồi vào bàn ăn.
Thím Trần liền sai đám người làm nhanh chóng đưa thức ăn lên, bà thì tới rót cho Phương Du Kỳ một cốc sữa.

- Phương tiểu thư, việc gì cô phải khổ như vậy! Thiếu gia chỉ thích phụ nữ nghe lời mà thôi!

Phương Du Kỳ buộc miệng hỏi lại

- Anh ta từng đưa rất nhiều phụ nữ đến đây sao ạ?

Thím Trần tươi cười trả lời

- Cô là người đầu tiên đấy! Bạc Thiên Bảo trước đây là nhà của tiểu thư Sang Sang, nhưng sau khi tiểu thư ấy gặp nạn và qua đời, thiếu gia đã dọn đến đây ở, cậu ấy chưa từng đưa bất cứ người phụ nữ nào đến đây cả. Tôi thấy thiếu gia đối với cô rất đặc biệt đấy, cậu ấy rất quan tâm đến cô!

Trái tim Phương Du Kỳ như có một dòng nước ấm chạy qua nhưng rất nhanh sau đó liền biến mất, cô lại tiếp tục hỏi

- Có phải năm đó khi Doãn gia gặp đại nạn, Doãn Thiên Duật đã giết hết người làm trong Bạc Thiên Bảo phải không ạ.?Còn nữa, lần đầu tiên khi cháu đến đây, bác đã từng nói rằng cháu rất giống, là giống ai ạ, mẹ cháu? Nếu vậy có nghĩ là bác đã từng gặp mẹ cháu phải không ạ? Xin bác hãy nói cho cháu biết mọi chuyện ạ!

Người làm đã chuẩn bị xong thức ăn và bưng đến bàn. Thím Trần liền cùng họ sắp xếp món ăn lên bàn
Thức ăn nhiều còn hơn một bữa tiệc, một người làm sao có thể ăn cho hết!

- Tôi đã nói rồi, tiểu thư à, cô không nên biết nhiều làm gì, làm ơn đi tiểu thư, cơ hãy ngoan ngoãn kết hôn đi!

Thức ăn được đặt xuống bàn, Phương Du Kỳ tuy có chút hơi thất vọng nhưng vì bụng đang đói nên cô cũng nhanh chóng nhìn xuống bàn thức ăn, thoải mái cầm thìa lên và thử một muỗng canh

- Oẹ!

Cô vội buông thìa xuống bụm chặt miệng và đứng lên, chạy nhanh tới bồn rửa tay bên cạnh, liên tục nôn ra.Thím Trần lo lắng đến chân tay luống cuống bà chạy tới và vỗ đều, nhẹ nhàng lên lưng của Phương Du Kỳ

- Ọe!

Cô lại liên tục nôn ra không ngừng

- Phương tiểu thư! Cô không được khỏe ư?hay để tôi gọi cho bác sĩ Mẫn!

Phương Du Kỳ sau khi đã nôn khan xong, cô lấy khăn lau chùi mặt mũi rồi ngẩng đầu nói với thím Trần

- Không cần phải làm to chuyện lên như vậy đâu ạ! Chắc tại cháu đã quá đói bụng nên dạ dày mới khó chịu như vậy thôi ạ!

Cô đã bình ổn trở lại nên lại có cảm giác đói bụng ,thím Trần vẫn không yên tâm nên hỏi

- Phương tiểu thư! Cô bị như thế này lâu chưa ạ?

Vì không muốn thím Trần lại lo lắng lung tung nên cô mỉm cười làm lành rồi quay lại ngồi xuống bàn ăn.
Thật ra thì lúc sáng cơ cũng đã nôn vài lần như vậy, nhưng không nghiêm trọng như lần này, chắc cô phải nghỉ ngơi thật nhiều rồi!
Thím Trần thấy vậy cũng không nói gì thêm nữa, cũng quay lại làm việc của mình.

------------------------

Chiếc xe hơi màu đen xa xỉ vụt chạy khỏi đường cao tốc, tốc độ bắt đầu được điều chỉnh chậm lại
Trên xe chỉ có Uy Vũ ngồi ở vị trí lái chính và Doãn Thiên Duật ngồi ở ghế sau
Uy Vũ chuyên tâm lái xe, thỉnh thoảng lại nhìn biểu hiện trên khuôn mặt của Doãn Thiên Duật qua kính chiếu hậu

- Lão đại! Ngài vẫn cho rằng mục tiêu của bọn họ là Phương tiểu thư sao?

Doãn Thiên Duật ngồi dựa lưng về phía sau, chân trái gác lên đùi phải, tay trái đùa nghịch chiếc nhẫn ở ngón trỏ phải. Nghe câu hỏi của Uy Vũ, trên mặt hắn chẳng có chút biểu hiện gì cả, chỉ hơi nhếch môi cười

- Mạng của tôi là cái cớ, Kỳ Kỳ chỉ là mồi nhử, còn Doãn Thị và Death mới thực sự là miếng mồi lớn nhất!

Sau đó, hắn thong thả vươn tay ra, cầm một ly rượu đỏ trên bàn lên, tay kia thì nới lỏng caravat ,bất chợt đụng phải một vết xước ở cần cổ
Động tác tay liền dừng lại một lúc, môi bạc khẽ giương, rõ ràng là một nụ cười đầy ngọt ngào và ôn nhu
Đây chính là vết xước do móng tay của Phương Du Kỳ để lại
Nụ cười kia cũng bị Doãn Thiên Duật thu lại ngay lập tức. Khuôn mặt hắn lại lạnh như băng bình thường

- Những người ngán đường, loại bỏ ngay đi!

Uy Vũ vừa bị sự dịu dàng chớp nhoáng trong ánh mắt của Doãn Thiên Duật làm cho kinh hãi, bây giờ mới định thần lại

- Lão đại! An Phong thật sự không thể đùa đâu ạ! Muốn hắn làm mèo, hắn có thể ngoan ngoãn làm mèo, nhưng hắn cũng có thể trở thành hổ đấy ạ!

Những lời này nói ra, Uy Vũ cũng không khỏi suy tư, đối với cậu ta và cả tổ chức mà nói thì An Phong đúng là một người rất có năng lực, nhưng cũng rất nhiều mưu toan. An Từ cũng giống vậy, quả là cha nào con nấy mà! Cô ta mưu meo tinh ranh, nhưng không khác gì một con rắn độc!
Doãn Thiên Duật vẫn thủy chung duy trì tư thế tao nhã nãy giờ, hắn say mê thưởng thức ly rượu trong tay như đang nếm vị ngon ngọt của người phụ nữ

- Kỳ Kỳ thế nào rồi?

Uy Vũ ưu sầu đáp

- Kỳ Vũ vẫn đang theo sát 24/24 ạ!

Ngừng một lát, cậu ta lấy hết dũng khí để hỏi

- Lão đại! Tại sao ngài lại không để Kỳ Vũ đi cùng ạ?

Nếu có Kỳ Vũ tiếp ứng trong vụ xả súng vừa rồi thì Doãn Thiên Duật cũng không gặp phải tình thế bức bách như vậy, Minh Vũ cũng không phải ở trong hội nghị trở thành vật thí nghiệm như thế.
Rõ ràng Doãn Thiên Duật biết được rằng nếu để Kỳ Vũ hộ trợ thì tình thế đã có thể xoay chuyển, nhưng tại sao hắn lại quyết định không mang theo Kỳ Vũ?
Không lẽ tính mạng của hắn lại rẻ hơn cả sự an nguy của Phương Du Kỳ!
Doãn Thiên Duật trả lời rất thờ ơ, như thể đang trả lời cho chuyện của người khác vậy

- Cậu đang sợ?

Một câu trả lời khiến Uy Vũ nhất thời á khẩu, cậu ta không dám hỏi thêm nữa, chỉ tập trung lái xe
Rất nhanh sau đó, bọn họ đã về đến Bạc Thiên Bảo
Doãn Thiên Duật đi vào đến phòng khách, Uy Vũ theo phía sau, người làm nhanh chóng xếp thành hai hàng dọc hai bên từ ngoài cửa lớn vào đến cầu thang, đồng loạt cúi chào

- Thiếu gia! Cậu đã về!

Đứng đầu là thím Trần, sau khi cúi chào xong thì bà nhanh tay định nhận lấy aó khoác trên tay Doãn Thiên Duật, nhưng hắn lại không hề có ý định đưa cho bà, ánh mắt hắn đảo một vòng xung quanh, như đang tìm kiếm một bóng hình quen thuộc

- Kỳ Kỳ đâu?

Hắn thật sự muốn người ra đón hắn sẽ là Phương Du Kỳ, nhưng hắn đã hoàn toàn thất vọng khi ngay cả bóng dáng của cô cũng không thấy đâu
Thím Trần hơi kinh ngạc, nhẹ rụt tay về

- Phương tiểu thư đang dùng bữa dưới bếp ạ! Thiếu gia, tôi sẽ chuẩn bị bữa ăn cho cậu!

Doãn Thiên Duật đi cùng thím Trần xuống bếp, hắn vừa bước vào đã thấy Phương Du Kỳ đang cắm cúi ăn một tô cháo lớn trước mặt, mái tóc đen mượt và thắng dài của cô rủ xuống và che đi hơn phân nửa khuôn mặt
Doãn Thiên Duật lắc đầu nhìn cô, cái nhìn đầy ôn nhu và sự nuông chiều. Hắn bước tới gần cô, vừa định đưa tay lên vén mái tóc cho cô

- Em chết đói hay sao mà ăn không chút hình tượng nào vậy?

Nhưng Phương Du Kỳ lập tức né tránh, không để hắn chạm vào mình, cũng chẳng thèm trả lời hắn
Doãn Thiên Duật đành nắm chặt bàn tay giữa không trung, từ từ thu về

- Em đã đến bệnh viện?

Quả nhiên, Phương Du Kỳ mới chịu ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt cô tràn đầy sự lãnh lẽo vô hạn

- Từ ngày mai tôi sẽ đến bệnh viện, kể cả sau khi chúng ta kết hôn, tôi vẫn sẽ đến đó. Cả đời này tôi sẽ luôn chăm sóc cho tiền bối! Đây là câu trả lời của tôi!

Hai tay Doãn Thiên Duật đã nắm chặt thành quyền, gân máu nổi lên cuồn cuộn ở cả trên trán và tay. Ánh mắt hắn đã chứa đầy vẻ hung ác của một loài sói lang, có thể nuốt trọn con mồi ngay lập tức, lồng ngực hắn phập phồng, có thể thấy được hắn đang cố nhẫn nhịn đến nhường nào

- Thu lại những gì em vừa nói! Ngay lập tức cho tôi!

Phương Du Kỳ cười châm chọc, đáy lòng cô chợt cảm thấy một sự thỏa mãn khó tả

- Tại sao tôi phải làm vậy? Anh thật sự không biết sao, tôi đồng ý kết hôn với anh chẳng qua chỉ vì tôi muốn bảo vệ tiền bối mà thôi! Tôi không muốn anh làm anh ấy bị thương, trong mắt tôi, anh mãi mãi không thể bằng anh ấy!

Giới hạn chịu đựng cuối cùng của Doãn Thiên Duật đã hoàn toàn bị Phương Du Kỳ phá vỡ, hắn hét lớn lên

- Câm miệng cho tôi!

Nhưng Phương Du Kỳ lại như cá gặp nước, cô tiếp tục châm ngòi lửa, đưa tay chống lên mép bàn rồi từ từ đứng lên, rời khỏi chỗ ngồi

- Anh thật sự rất đáng thương! Tôi đã từng nghĩ rằng anh sẽ là thiên thần, nhưng thật sự thì, ác quỷ sẽ mãi mãi là ác quỷ, ác quỷ thì làm sao có thể trở thành thiên thần cơ chứ?

Rầm!

Chiếc bàn ăn bị Doãn Thiên Duật hất ngả đến tội nghiệp, thức ăn lập tức biến thành một bãi cám heo

- Đừng cố chọc giận tôi! Hậu quả em sẽ không gánh nổi đâu. Nếu em còn đến đó, tôi sẽ lấy mạng hắn!

Phương Du Kỳ thật sự rất bình thản trước sự việc diễn ra trước mắt, cô bước qua đóng đồ ăn rơi vãi trên sàn rồi cười lạnh lẽo

- Nếu anh giết anh ấy! Thì giết tôi trước đi!
Doãn Thiên Duật lúc này đã tức giận đến mức không thể kiềm chế được nữa, như một ngọn núi lửa đang bùng phát, hoàn toàn không có gì có thể cản nổi
Hắn vừa hét vừa giơ bàn tay phải lên cao

- Kỳ Kỳ!

- Thiếu gia! Cậu hãy bớt giận!

Toàn bộ người làm có mặt ở đây đều cùng lúc quỳ xuống, Uy Vũ và thím Trần cũng cúi đầu cầu xin

- Lão đại! Tiểu thư vẫn còn nhỏ, ngài không nên dùng vũ lực với cô ấy!

- Thiếu gia! Tiểu thư không hiểu chuyện, cô ấy chỉ nói năng hồ đồ thôi ạ!

Thím Trần vừa cầu xin Doãn Thiên Duật vừa huýt nhẹ vào khuỷ tay của Phương Du Kỳ, cố gắng nói nhỏ

- Tiểu thư! Mau xin lỗi thiếu gia đi!

Nhưng Phương Du Kỳ vẫn cứng đầu không nghe theo lời khuyên, cô lại tiếp tục châm lửa

- Trả một chân cho tiền bối! Tôi sẽ cùng anh bước vào lễ đường!

Bàn tay đang giơ lên giữa không trung của Doãn Thiên Duật vẫn chưa hề thu về, hắn vừa định giáng một bạt tai xuống

- Lão đại! Tiểu thư sẽ hận ngài!

Một câu nói của Uy Vũ đã khiến cho hành động sắp diễn ra của Doãn Thiên Duật phải dừng lại

Rầm

Tay hắn đấm mạnh vào chiếc bình hoa bằng thủy tinh bên cạnh, máu cũng theo đó mà ròng rã chảy xuống
Uy Vũ nói không sai, nếu như khi nãy hắn thật sự đánh cô thì cả đời này cô sẽ hận hắn, điều đó khiến hắn thật sự cảm thấy sợ
Thế nhưng hận thì sao chứ? Cô là người phụ nữ của hắn! Cho dù có hận thì cũng đừng mơ tưởng sẽ rời khỏi được hắn!

- Kỳ Kỳ! Có phải bình thường tôi nuông chiều em quá nên sinh hư rồi không?

Phương Du Kỳ vừa định tiếp tục cuộc chiến thì thím Trần đã vội nói chen vào

- Thiếu gia! Cậu đừng tức giận nữa được không ạ? Tiểu thư khó khăn lắm mới có thể ăn một chút, cậu lại dọa cô ấy như vậy.....!

Phương Du Kỳ vẫn cố chấp không chịu lui nhường, cô kéo nhẹ tay của thím Trần

- Thím Trần! Thím không cần phải cầu xin hắn!

Rồi ưỡn thẳng cổ lên khiêu chiến với Doãn Thiên Duật

- Anh sợ gì chứ? Nếu muốn đánh tôi thì cứ ra tay đi!

Pằng
Aaaa.....!
Cả đám người làm đang quỳ dưới sàn đều sợ đến tái, mét mặt mũi. Bọn họ vừa nhìn lại đã thấy hai người nằm xuống dưới chân, nơi ngực trái bị một viên đạn găm vào,máu, chảy ra không ngừng
Uy Vũ tuy đã trải qua chuyện chết chóc này từ rất lâu, đối với cậu ta mà nói thì người chết cũng chẳng có gì đáng sợ cả, việc Doãn Thiên Duật bắn chết vài mạng người cũng là chuyện bình thường như ăn cơm bữa, nhưng........
Hôm nay, Doãn Thiên Duật vì tức giận mà bắn chết người làm của Bạc Thiên Bảo
Giống như.....
Doãn Thiên Duật của mười năm trước, vì không thể bảo vệ được người chị duy nhất của mình mà đã mất hết lý trí bắn người lung tung
Bây giờ......
Hắn lại một lần nữa tiếp diễn hành động năm đó
Thế nhưng......
Là vì sợ mất đi Phương Du Kỳ
Phương Du Kỳ......
Người con gái ấy đã in sâu trong trái tim của Doãn Thiên Duật
Nếu như.....
Nếu như cô rời khỏi hắn
Thì liễu.....
Doãn Thiên Duật sẽ có thể sống tiếp như một con người sao?
Phương Du Kỳ cũng bị bất ngờ trước hành động tàn ác của Doãn Thiên Duật, cô nhìn hai thi thể nằm lạnh lẽo trên sàn nhà, cô nhớ rất rõ hai người này, là người mà ngày nào cũng chuẩn bị cơm sáng cho cô, viền mắt cô đã bắt đầu ươn ướt khi nhìn thấy những người ở xung quanh đang cố gắng kìm nén sự đau đớn, muốn khóc mà không dám khóc.....

- Anh điên rồi phải không? Họ chẳng có lỗi gì cả!

Cô gần như rống lên, bước tới gần Doãn Thiên Duật, bất mãn hét

- Đồ ác ma! Anh đừng mơ tưởng tôi sẽ kết hôn cùng anh! Tôi nói anh biết! Không bao giờ!,, tôi không muốn lấy một tên ác ma!

- Lên phòng!

Doãn Thiên Duật lười biếng ném khẩu súng xuống sàn, giọng nói hắn đã nhỏ hơn rất nhiều

- Tôi nói lại lần nữa! Lên phòng ngay!

Phương Du Kỳ cười như kẻ chiến thắng, cô nhất quyết kháng cự

- Tôi không đi!

Thấy rõ thái độ thách thức của cô, Doãn Thiên Duật lập tức thay đổi thái độ, hắn bước tới kéo mạnh tay cô

- Buông ra mau! Tôi không đi!

Phương Du Kỳ ra sức giãy giụa nhưng đều vô ích,bị Doãn Thiên Duật lôi lên cầu thang, cô dứt khoát không chịu đi, liên tục la

- Mau buông ra! Anh điên rồi!, Tôi không muốn ở cùng một kẻ điên!

Doãn Thiên Duật thật sự bị tiếng la hét của cô làm cho đinh tai nhức óc, hắn dừng bước và quay lại nhìn cô
Hai người đang đứng cách nhau hai bậc cầu thang
Phương Du Kỳ trừng mắt nhìn Doãn Thiên Duật như đang nhìn kẻ thù
Còn Doãn Thiên Duật thì đã hết giới hạn nhẫn nhịn với cô, hai tay hắn nắm chặt lại thành quyền, chỉ thiếu một bước là cho một cú đấm lên mặt của cô nữa thôi, cố gắng kìm nén, hắn gằng từng tiếng

- Tôi cho phép cô cãi lời? Lên phòng ngay cho tôi!

Uy Vũ đứng phía dưới quan sát tình hình từ nãy giờ, cảm thấy không thể đứng nhìn mãi nữa, cậu ta vừa định tiến lên hoà giải thì đã có một bàn tay mạnh mẽ đặt trên vai, cậu ta quay lại nhìn thì thấy Kỳ Vũ đang đứng đó, nhẹ lắc đầu, ý bảo cậu ta không cần phải làm gì cả. Uy Vũ mặc dù có chút bất mãn nhưng vẫn không làm gì khác
Hai người đứng trên cầu thang vẫn đang trong tư thế đề phòng đối phương
Qua một lúc lâu, Doãn Thiên Duật mới có phản ứng, hắn rút trong aó ra một khẩu súng và chỉ về phía thímTrần, cười lớn

- Haha! Hôm nay có phải cô muốn được tận mắt chứng kiến Bạc Thiên Bảo của 10 năm trước? Sau đó tôi sẽ cho cô biết đôi gian phu dâm phụ kia đã chết thế nào!

Phương Du Kỳ bắt đầu cảm thấy sợ hãi, cô rõ ràng là đang nhìn thấy một con quỷ dữ chứ không còn là Doãn Thiên Duật như thường ngày nữa, cô nhìn theo họng súng của hắn
Ngay mi tâm của thím Trần!
Không!
Doãn Thiên Duật thật sự đã điên rồi!
Hắn không còn tỉnh táo nữa!
Hô hấp của Phương Du Kỳ bắt đầu trở nên dồn dập, cô đưa tay nhấn giữa lồng ngực mình. Nhưng Doãn Thiên Duật thật sự không còn chút lý trí nào nữa, động tác chuẩn bị bóp cò đã hoàn tất, chỉ cần hắn bóp nhẹ.....

- 10 năm trước! Bạc Thiên Bảo đã trở thành một nhà sát khá lớn. À! Còn có cả sát của tên súc sinh kia nữa, thế nào nhỉ? 10 khúc, 20 khúc?Tôi thật sự không nhớ rõ đấy, hay là tôi sẽ thử nhớ lại xem sao? Ồ! Nghiêm Hào Dương? Một vật thí nghiệm tuyệt vời đấy!

Cả người Phương Du Kỳ mềm nhũn như cọng bún, cô vịn hai tay lên lan can cầu thang, hơi thở dồn dập, cô đưa tay đè chặt ở lồng ngực, vừa phải lấy lại nhịp thở vừa phải ngăn chặn cảm giác muốn nôn ngay lập tức

- Rốt cuộc thì tôi đã nợ gì anh? Mẹ tôi mất, là tại anh, gia đình tôi biến thành một địa ngục, là tại anh,và đến lượt tôi, trắng tay, cũng là tại anh! Anh còn muốn thế nào nữa,anh muốn tôi ký giấy hôn thú, tôi đã ký! Anh cũng đã cướp mất một chân của tiền bối ,bây giờ anh còn muốn lấy cả mạng của anh ấy! Anh không phải là người!

Doãn Thiên Duật tiếc nuối lắc đầu

- Chậc chậc! Cô đau lòng sao? Hay là sợ hắn ta bị liệt một chân nên sẽ liệt cả thân dưới, không đủ để thỏa mãn cô ư?

Phương Du Kỳ nhìn hắn bằng vẻ mặt rất khó tin được, cô cười như một kẻ điên

- Haha! Đúng đấy! Tiền bối thật sự rất tuyệt đấy! Anh ấy đối với tôi sẽ nhẹ nhàng, không hề khiến tôi đau đớn như anh!

Chát

Phương Du Kỳ phản ứng rất nhanh, đưa tay bụm má, cô không thể tin vào mắt mình nữa
Doãn Thiên Duật đánh cô!
Sao hắn có thể nhẫn tâm xuống tay cơ chứ?
Mà cô
Từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai dám tát lên mặt mình.
Ngay cả ông nội và ba cô cũng chưa từng ra tay đánh cô.
Hắn nghĩ mình là gì với cô cơ chứ?
Nhưng.....
Chuyện đó cũng chẳng quan trọng gì cả!
Hắn không tin cô. Hắn cho rằng những gì cô đang nói đều là thật. Thậm chí còn hơn thế nữa
Với hắn mà nói, cô chỉ là một con rối làm ấm giường cho hắn mà thôi. Không hơn không kém
Phương Du Kỳ ơi Phương Du Kỳ!
Mày thật thảm hại!

Cô nhìn hắn rất lâu, nước mắt cũng thi nhau chảy xuống, cô hét lớn nhưng giọng đầy run run

- Tôi hận anh!

Cô vừa muốn bỏ chạy thì Doãn Thiên Duật đã nhanh tay hơn, hắn kéo tay cô lại, chế trụ rất dễ dàng, sau đó đã ôm trọn cả người cô vào vòm ngực rộng lớn của mình

- Hận? Cứ hận đi! Tôi sẽ làm em đến chết thì thôi, xem thử em hận tôi đến mức nào!

Phương Du Kỳ vẫn chưa kịp tiêu hóa lời nói của hắn nữa thì đã bị lôi như một tù binh vào phòng ngủ
Bị kéo đến đau nhức cổ tay nhưng cô vẫn cố gắng nhẫn nhịn
Doãn Thiên Duật thật sự đã biến thành một loài sói lang, vừa kéo Phương Du Kỳ vào phòng đã nhanh chóng đóng sầm cửa lại, thô lỗ ném cô lên chiếc giường rộng lớn
Bị ném với một lực đạo quá lớn, Phương Du Kỳ đau đến nhíu chặt đôi mày, cô lồm cồm bò dậy,tức giận hét

- Hóa ra tài cán của anh chỉ đến mức này thôi à? Ngoài việc suốt ngày chỉ biết giao phối thì anh có thể làm gì được nữa?

Doãn Thiên Duật không hề bị những lời nói khiêu khích của cô mà thay đổi mục đích của mình, hắn từ từ cởi bỏ hết aó trên người, một khuôn ngực săn chắc hiện ra trước mặt Phương Du Kỳ khiến cô theo phản xạ mà né tránh, nhưng cô lại bất chợt quay lại nhìn
Trên bả vai của hắn đang quấn một lớp băng gạc rất dày, phía trên đã bị thấm một mảng màu đỏ ướt đẫm, vừa nhìn đã biết vết thương do đạn bắn, chỉ xử lý sơ qua mà lại dùng lực ở tay quá nhiều
Hắn bị thương!
Nhưng tại sao cơ chứ?
Một kẻ có thể xoay chuyển cả trời đất như hắn làm sao có thể dễ dàng bị thương như vậy?
Chỉ có một khả năng, lúc đó hắn phân tâm.
Là vì ai?
Vì cô?
Phương Du Kỳ à!
Có phải mày quá ảo tưởng rồi không? Làm sao hắn có thể nhớ đến mày cơ chứ? Hắn chỉ nghĩ đến mày lúc trên giường mà thôi. Còn khi bước xuống giường, hắn sẽ hoàn toàn quên mày đi!

Thấy Phương Du Kỳ nhìn chăm chăm vào bả vai mình, Doãn Thiên Duật cười khinh miệt

- Sao vậy? Có phải muốn xem thử tôi có bị tàn phế hay không?

Hắn bước tới gần cô, đưa tay vén nhẹ mấy sợi tóc đang phủ trên má cô, đến khi nhìn thấy vết máu trên khoé môi cô, trái tim hắn như bị ai đó bóp chặt

- Nếu em ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ không phải chịu đau đớn như thế này!

Phương Du Kỳ vẫn như kẻ xuất thần, nhìn chăm chăm vào vết thương của hắn
Cô quyết định đứng lên
Nhưng rất nhanh đã bị Doãn Thiên Duật chế trụ hai vai, hắn nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo đến mức không thể lạnh hơn

- Nhanh như vậy đã thấy chán tôi rồi à?

Phương Du Kỳ mệt mỏi nhìn hắn, cô thở dài

- Tôi chỉ là không muốn có đàn ông chết trên giường của tôi mà thôi!

Nói rồi, cô đi tới ngăn kéo ở tủ quần aó, lấy ra một hộp cứu thương rồi đem tới bên giường, đặt nó xuống, cô cũng ngồi xuống đó

- Anh muốn tự mình làm?

Doãn Thiên Duật nhìn cô với vẻ mặt không thể tin nổi, chẳng phải vừa nãy còn chống cự rất quyết liệt sao? Sao bây giờ đã thay đổi hẳn thái độ rồi?
Hắn điều chỉnh lại suy nghĩ trong đầu, nhìn cô đang lấy ra từng vật dụng sơ cứu trong hộp cứu thương

- Tôi vẫn chưa tắm!

Một câu thông báo của hắn làm cho Phương Du Kỳ phải dừng động tác
Đùa ư?
Vẫn chưa tắm mà lúc nãy hắn đã định muốn cô!
Doãn Thiên Duật!
Anh thật bẩn!

Cô tiện tay vớ chiếc gối trên đầu giường và ôm lấy
Thấy có vẻ như cô đang định đợi mình đi tắm,Doãn Thiên Duật liền nở nụ cười gian tà

- Em tắm giúp tôi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play