Doãn Thiên Duật ra trước cửa hàng không xa, hắn nhận cuộc gọi
- Thế nào rồi?
Đầu dây bên kia là giọng nói đầy chuyên nghiệp của Kỳ Vũ
-Lão đại! Ngôi nhà đó đúng là có dấu tích của phụ nữ, theo phát hiện của đám thuộc hạ thì có một tấm ảnh được cất dưới chậu cây trong phòng khách!.... Là ảnh của Phương tiểu thư lúc nhỏ ạ!
Bàn tay cầm điện thoại của Doãn Thiên Duật khẽ run, hắn nhìn vào bên trong lớp cửa kính, người con gái ấy vẫn ngoan ngoãn ngồi trên chiếc sofa lúc nãy. Tầm mắt hắn hướng ra khỏi đó, cười lạnh
-Nếu đã không xuất hiện thì cứ để không bao giờ xuất hiện đi!
Kỳ Vũ không chút thắc mắc, liền đáp
-Thuộc hạ đã rõ! Lão đại, bên Thôi Vũ có báo lại là đơn hàng vận chuyển sáng nay đã bị cướp rồi ạ người của chúng ta đã mất quá nhiều rồi, lão đại, người định sẽ tiếp tục không có hành động gì sao ạ?
Doãn Thiên Duật chỉ hỏi lại rất ngắn gọn
- Cậu có ý gì?
Kỳ Vũ giọng đầy lo lắng nhưng vẫn không kém phần kiên quyết
-Lão đại, chuyện hôn lễ... Ngài có thể hủy bỏ được không ạ? Thuộc hạ thật sự lo sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn!
Đáp lại cậu ta chỉ là lời tức giận lạnh khốc của Doãn Thiên Duật
- Cậu đang làm những việc không cần thiết đấy! Rồi dứt khoát cấp máy. Chỉ thấy khuôn mặt Doãn Thiên Duật hoàn toàn không có chút lo lắng hay bận tâm nào, mà lại là một nụ cười đầy nguy hiểm của kẻ chiến thắng.
Từ lúc tin tức về hôn lễ truyền ra thì tất cả các tổ chức từng hợp tác với Death đều có thái độ muốn rút lui thậm chí một số tổ chức đang bạo loạn liên tục.Doãn Thiên Duật cũng đã nổ súng không ngừng, hắn giết bỏ những người đó đến hàng trăm người, chỉ trong vòng ba ngày. Điều này đã thật sự như ngọn lửa phía dưới đòng củi khô, có thể cháy bất cứ lúc nào. Cả giới hắc đạo hiện giờ phản đối cuộc hôn nhân này như con người ta phản đối chiến tranh, bởi Blood vốn dĩ là kẻ thù một trời một vực của họ. Không chỉ chuyện của tổ chức mà ngay cả vị trí Tổng giám đốc của Doãn thị, Doãn Thiên Duật cũng đang giữa không vững. Đúng như An Từ nói, Doãn Thiên Duật sẽ mất tất cả nếu lựa chọn cuộc hôn nhân không tình yêu này.
Bên trong cửa hàng lúc này đang mở tin ngắn trên TV treo tường
Tin ngắn của ba ngày trước: "Hôn lễ của Tổng giám đốc Doãn thị -Doãn Thiên Duật cùng với thiên kim tiểu thư của Phương gia, cũng từng là giám đốc của Phương thị -Phương Du Kỳ, đã được ấn định sẵn!"
Bụp!
Con gấu túi trên tay của Phương Du Kỳ rơi xuống sàn, cô như hóa đã khi nhìn thấy những hình ảnh thân mật của mình cùng với Doãn Thiên Duật trên TV, cả cái tin tức như sét đánh kia nữa. Phương Du Kỳ không hề nhận ra đã có một bàn tay ôm lấy cô từ phía sau, ánh mắt cô vẫn không hề rời khỏi màn hình TV, mặc dù tin tức đó đã hết.
- Đang nhìn gì mà chăm chú vậy?
Những người xung quanh bắt đầu xúm lại với nhau mà bàn tán
- Này, không phải là họ kia sao? Nếu vậy thì đúng là sự thật rồi!
- Không lẽ họ thật sự đang hẹn hò ư? Thật không tin nổi đấy!
Phương Du Kỳ cắn chặt môi dưới để không phải bật khóc, cơ nhặt nhanh con gấu túi dưới chân rồi chạy nhanh ra khỏi cửa hàng.
Doãn Thiên Duật lúc này dùng ánh mắt dường như muốn giết người của mình lướt một vòng qua những người này,khiến ai nấy đều không rét mà run, Doãn Thiên Duật đã nhanh chóng sải bước ra ngoài, hắn chỉ bước vài bước đã rất nhanh tóm lấy được Phương Du Kỳ như con diều hâu bắt một chú gà con
- Em muốn đi đâu?
Phương Du Kỳ tức giận quay mặt lại, cô dùng sức gạt tay hắn ra và đưa con gấu túi lên trước mặt hắn
- Anh có biết tại sao lúc nãy tôi trông thấy nó lại có biểu hiện lạ như vậy không?
Cô nhìn thẳng vào mắt Doãn Thiên Duật và nói tiếp
- Bởi vì đây là món đồ chơi cuối cùng mà chứng minh tôi thật sự là một đứa trẻ. Mười năm trước, ngày sinh nhật của tôi, món đồ chơi trẻ con duy nhất mà tôi còn cầm trên tay khi tận mắt chứng kiến mẹ mình bị cường bạo chính là một con gấu túi. Lúc nãy là tôi nhớ đến mẹ!
Doãn Thiên Duật nhìn cô không rời, như cái nhìn đầy bao dung đối với một cô con gái nhỏ đang làm loạn
- Em nói những lời này để làm gì?
Phương Du Kỳ kiên quyết không lùi bước, cô nói đầy kiên quyết
-Bởi vì... Tôi không muốn kết hôn với anh!
Sắc mặt Doãn Thiên Duật dần trở nên tái mét, ánh mắt chuyển sang tia hung ác, hai tay hắn như hai gọng kìm, đè chặt hai bả vai của cô
-Tôi cho em lặp lại một lần nữa! Em vừa nói gì?
Phương Du Kỳ vẫn không chút sợ hãi mặc dù hai vai đã đau đến mức muốn tan ra, cô cắn chặt răng chịu đựng
- Anh không nghe rõ ư? Tôi không muốn kết hôn với anh?
Doãn Thiên Duật thật sự đã biến thành một ác ma, hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn cô
- Kỳ Kỳ! Thu hồi lại những gì em vừa nói!
Phương Du Kỳ nở một nụ cười mỉa mai
-Tại sao tôi phải nghe lời anh? Doãn Thiên Duật! Tôi tuyệt đối sẽ không kết hôn với anh!
Chỉ thấy hắn gật đầu liên tục
- Được! Tốt lắm! Kỳ Kỳ, kết hôn hay không không phải một mình em nói là được!
Phương Du Kỳ chưa kịp phản ứng đã bị Doãn Thiên Duật mạnh mẽ kéo đi, đến chiếc Aston Martin rồi thô lỗ đẩy cô vào trong, đóng sầm cửa lại. Cô chỉ biết điên cuồng giãy giụa
- Mau tha tôi ra! Đồ điên! Tên thần kinh nhà anh! Mau thả tôi ra!
Cô đang cố gắng tìm cách mở cửa, hết đập rồi lại vặn khóa ,đều vô ích.
Rầm!
Doãn Thiên Duật ngồi vào bên cạnh cô, hắn tiến sát lại gần,hai tay đè cô áp sát vào ghế.Phương Du Kỳ dùng hết sức đánh lên ngực hắn và la hét.
- Mau cút cho tôi! Đồ thần kinh! Tôi không rảnh rỗi cùng anh chơi trò điên khùng này! Anh hủy bỏ cái cuộc hôn nhân hoang đường này ngay cho tôi!
Cô nói một hơi dài, căn bản đã mệt gần chết.Chỉ đợi có vậy, Doãn Thiên Duật bắt đầu hành trình tấn công của mình, hắn đưa tay bóp chặt cằm của cô, môi bạc nhanh chóng áp vào làn môi đỏ mọng của cô
-Ưm..... Ưm.... Buông...!
Đầu lưỡi hắn bắt đầu liếm nhẹ một vòng quanh viền môi mềm mại, rồi luồn lách vào trong, liếm quanh hàm răng trắng đều của cô,tách hai hàm răng này ra, đầu lưỡi bắt đầu tiến vào trong khoang miệng thăm dò, quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương, tha hồ day dưa. Phương Du Kỳ phản kháng dữ dội, hai tay vẫn chung thủy chống trên ngực hắn
-Ưm.... Ân.... Không.......!
Hình như phản ứng của cô khiến Doãn Thiên Duật không hài lòng, hắn liền ra sức cắn mút chiếc lưỡi thơm tho của cô
-Không.... Ở.... Ở... Đây!
Hắn thật sự điên rồi! Hắn định sẽ cưỡng ép cô ở trên xe như vậy sao? Lại còn ở nơi đông người như vậy!
Doãn Thiên Duật cuối cùng cũng chịu buông cánh môi cô ra, hắn vẫn còn rất tức giận
-Kỳ Kỳ! Ngoan, nói thử xem, em có muốn kết hôn với tôi hay không?
Phương Du Kỳ mặc dù đã không còn sức để thở nhưng vẫn không khuất phục
-Đừng mơ tưởng! Tôi sẽ không kết hôn với anh!
Những lời này hình như cô đã rất gắng sức để nói ra trọn vẹn nó lại càng khiến Doãn Thiên Duật thêm tức giận hơn
-Được lắm! Vậy để tôi xem thử đêm nay tôi sẽ khiến em phải ký giấy hôn thú như thế nào!
Vừa nãy giữa bọn họ không phải còn rất tốt sao, sao chỉ mới đùng một cái đã biến thành thế này rồi. Nhưng cũng chẳng sao cả, muốn vậy thì hắn cũng sẽ khiến cô phải ký tên lên tờ giấy đăng ký kết hôn kia.
-------------------------------
Không khí trong xe dường như có thể ngửi được mùi thuốc súng, Doãn Thiên Duật từ đầu đến cuối vẫn chung thủy không nói gì cả, hắn chỉ chuyên tâm lái xe. Phương Du Kỳ ngồi bên cạnh bực bội quát lên rất nhiều lần
- Này! Anh điên rồi sao? Hay tai a có vấn đề! Tôi nói là hủy bỏ cái tin tức vớ vẩn kia ngay cho tôi!
Nhưng Doãn Thiên Duật vẫn chẳng thèm để vào tai những lời cô nói, chỉ lạnh lùng nhìn qua
-Vẫn còn sức để hét nhỉ? Vậy thì giữa lại để cùng làm tình đi!
Trên mặt hắn lộ rõ sự ham muốn trắng trợn. Phương Du Kỳ trừng mắt nhìn hắn
-Tôi không rảnh rỗi để cùng anh điên khùng như vậy! Tôi sẽ không kết hôn, bây giờ không, mãi mãi cũng không!
Nhìn lại khuôn mặt đã lạnh đến âm độ kia của Doãn Thiên Duật, cô cũng chẳng chút sợ hãi mà chỉ cười đầy châm biếm
-Doãn Thiên Duật! Anh biết tại sao không? Bởi vì anh thật sự rất.... đáng thương!
Trên mặt Doãn Thiên Duật đã k còn chút nhẫn nại nào, tia chết chóc nổ ra đầy mặt Phương Du Kỳ vẫn tiếp tục khiêu khích
- Anh không hề hiểu gì về tình yêu! Một cuộc hôn nhân không có tình yêu mà chỉ toàn những âm mưu tội lỗi, anh nghĩ đây là hôn nhân ư? Thật ra đây là sự bố thí mà thôi! Anh muốn kết hôn với tôi, nhưng thật ra thì a lại đang cầu xin sự bố thí của tôi đấy, vì thế nên tôi mới nói a thật đáng thương!
Két!!!
Chiếc xe đột ngột dừng lại mà không có lời báo trước làm Phương Du Kỳ theo quán tính đập đầu về phía trước, trên trán hiện rõ một mảng hồng hồng
-Có phải anh điên rồi không?
Phương Du Kỳ đưa tay xoa xoa trán rồi lại quay mặt nhìn về cửa kính bên cạnh ,cô ra sức đẩy mạnh cánh cửa
-Mau để tôi xuống!
Nhưng Doãn Thiên Duật đã bị cô chọc tức đến mất cả lý trí, hắn thô lỗ kéo cô áp sát vào người hắn, một tay bóp chặt lấy cằm của cô
-Tôi điên? Được! Vậy tôi sẽ cho em thấy kẻ điên sẽ làm những gì!
Vừa nói xong, không chút thông báo, hắn mạnh mẽ ngậm lấy đôi môi anh đào kia, dùng sức cắn mút, khiến Phương Du Kỳ đau đớn đến nhíu mày, cô ra sức đẩy hắn. Kỳ lạ là Doãn Thiên Duật lập tức rời khỏi môi cô, hắn xoa nhẹ lên chiến lợi phẩm của mình, cười gian ác
-Một tên điên sẽ chẳng cần đến xỉ diện mà có thể cùng em làm tình ngay trước mặt bao nhiêu người đấy!
Phương Du Kỳ tức đến thở k ra hơi, cô nhìn hắn đầy hận ý
-Biến thái! Anh câm ngay cho tôi!
Xoạc!
Không chút phòng bị, khi Phương Du Kỳ vừa kịp phản ứng thì chiếc aó sơmi trên người đã bị Doãn Thiên Duật kéo xuống hơn một nửa. Hắn đè cô dựa sát vào ghế, bàn tay vuốt ve khắp khuôn mặt trắng mịn như thiên xứ kia, rồi lướt dọc khắp mọi ngóc ngách, từ dưới cằm, vùng cổ, xương quai xanh khêu gợi rồi đến vùng đầy đặn nhất của cơ thể người phụ nữ,nhẹ nhàng kéo chiếc aó ngực nhỏ xinh kia rơi xuống bỗng nhiên hắn dùng sức ở tay
-Aaaa.....!!!!
Doãn Thiên Duật lúc này hoàn toàn k còn là con người nữa, hắn dùng sức bóp chặt lấy bầu ngực của cô như đang trừng phạt. Phương Du Kỳ cắn chặt môi đến bật máu, nước mắt đã đọng ở khoé mắt, cô đau đớn muốn chết đi nhưng tên ác ma kia lại càng có cảm giác hứng thú, hắn áp sát khuôn mặt đẹp đến yêu mị của mình gần với khuôn mặt trắng hồng và non nớt của cô, môi vừa chạm môi, đầu lưỡi hắn đã vươn ra, liếm nhẹ vài vòng lên những tia máu nhỏ nơi khoé miệng người con gái rồi lại hơi ngẩng đầu lên
- Em la gì chứ? Tôi còn chưa bắt đầu cơ mà, mới như vậy đã chịu đựng khổ sở như vậy rồi sao? Không phải lúc này em nói tôi biến thái à? Có muốn hưởng thụ cảm giác biến thái này không?
Phương Du Kỳ tức đến nỗi nhìn thấy trời đất quay cuồng, cô nghiến răng nghiến lợi quát
-Anh điên khùng đủ chưa đấy! Mau để tôi xuống!
Nhưng sự tức giận của cô lại trở thành liều thuốc chống đối lại cô, nó càng kích thích thị giác của Doãn Thiên Duật hơn, một lần nữa hắn cúi xuống gặm nhấm làn môi đã hơi sưng đỏ của cô
-Ân....!
Doãn Thiên Duật lập tức bật người dậy, liếm nhẹ môi dưới, một vị tanh của máu lan tràn khắp đầu lưỡi, hắn bật cười khẽ nơi cuống họng
-Khá lắm! Không muốn tôi đụng vào đấy thì tôi sẽ làm chỗ khác!
Người phụ nữ này quả là rất to gan lớn mật, cô lại dám cắn hắn!
Phương Du Kỳ đưa tay lau mạnh môi mình, cô cười đắc ý
-Tôi nói lại lần nữa,lập tức hủy bỏ cái hôn lễ hoang đường kia cho tôi!
Cả người Doãn Thiên Duật như có dòng máu đang chảy ngược, hắn tức giận thật sự đến cực hạn, không chút do dự thay thương tiếc mà một tay hắn đã nhanh chóng tóm chặt hai tay Phương Du Kỳ cố định trên đỉnh đầu cô, nhằm hướng bộ tuyết lê đang e thẹn dưới vài miếng vải nhỏ xíu đến đáng thương, hắn há miệng ngậm lấy một đỉnh ngực của cô, tay còn lại bắt đầu bận rộn tìm kiếm phía dưới vùng bụng.
Xoạc!
Lại một tiếng mảnh vải trên người Phương Du Kỳ bị xé rách, trên người cô hiện giờ chỉ còn lại chiếc quần lót cuối cùng. Doãn Thiên Duật hơi ngẩn đầu lên
-Kỳ Kỳ! Tôi còn rất nhiều cách để khiến em động tình đấy! Có muốn thử không nào?
Hai tay Phương Du Kỳ trên đỉnh đầu đã trắng bệch không còn giọt máu ,cô cắn chặt răng chịu đựng sự trêu đùa của hắn, hai chân ra sức khép chặt. Nhận thấy sự chống cự đến cùng của cô, Doãn Thiên Duật lại càng điên cuồng tấn công hơn, hắn đưa tay sang bên cạnh, nhấn một nút gì đó, chiếc ghế chật hẹp bây giờ đã trở thành một chiếc giường cho đủ hai người, hắn lại tiếp tục ngậm mút hai bầu ngực phía dưới khiến nó phải run rẩy từng hổi, liên tục nảy nở đến đẹp mắt cùng với những dấu hôn dày đặc kia, còn có cả nước bọt đọng lại khiến nó trở thành một kiệt tác hiếm thấy, không dừng lại ở đó, Doãn Thiên Duật lại tiếp tục những nụ hôn đầy ướt át lên khắp cơ thể cô, trượt dài xuống phần bụng, tại vùng rốn ,hắn xấu xa cười một tiếng rồi bắt đầu bận rộn hôn, liếm. Hai tay Phương Du Kỳ cũng được tự do một lúc rồi nhưng cô lại không còn sức để chống đỡ nữa, hai tay chỉ biết vô lực nắm chặt lấy thành ghế bên cạnh, cố gắng k bật ra những tiếng kêu xấu hổ nhất.Một tay Doãn Thiên Duật đặt về phía sau phần mông tròn trịa kia, tay còn lại lướt xuống giữa hai chân cô, luồn vào bên trong chiếc quần lót nhỏ xíu, ngón tay bắt đầu tìm kiếm, khám phá, trêu đùa vùng hoa viên sớm đã ướt đẫm
-Xem này! Ướt đến vậy rồi mà còn khép chặt vậy làm gì? Kỳ Kỳ! Không phải em đang muốn tôi sao?
Phương Du Kỳ cắt chặt môi đến muốn nát ra, quyết không chịu thỏa hiệp, hai chân càng khép chặt hơn. Doãn Thiên Duật cũng chẳng chịu từ bỏ, hắn kéo văng chiếc quần lót của cô xuống, ngón tay lướt nhẹ lên vùng da thịt non mịn như lướt trên một bảo vật, ái dịch tràn ra ào ào như suối, hắn cười thỏa mãn rồi lại ngón tay ấn mạnh xuống
-Aaaaa..... !Đừng....!
Cuối cùng thì cô cũng chịu la lên, hắn thích thú với hành động này nhiều hơn, lại tiếp tục trêu đùa như một đứa trẻ con tìm được đồ chơi mới, tay kia vỗ nhẹ lên mông cô, ngón tay ở cấm địa này lại mạnh mẽ đâm thẳng vào trong, ái dịch tràn ra liên tục, hắn đưa vào thêm một ngón, rồi lại ngón nữa
-K..... h... không.....! Mau..... Dừng... Dừng...lại!
Doãn Thiên Duật chẳng còn chút lý trí nào nữa, trong mắt đã nhuốm đầy sắc dục
- Ngoan nào! Kỳ Kỳ của tôi! Tôi sẽ không dừng lại đâu!
Hắn cố tình hiểu sai ý của cô,ba ngón tay ở nơi sâu nhất kia bắt đầu càn quét khắp mọi ngóc ngách
-Kỳ Kỳ! Mở chân ra nào, em muốn sướng kiểu nào đây? Chỉ cần em chịu ký giấy đăng ký kết hôn thì sẽ lập tức được dễ chịu thôi! Nào! Dang rộng chân ra! Tôi sẽ cho em biết mùi vị của sung sướng tột cùng!
Đáng chết!
Hắn lại chỉ đụng toàn những điểm nhạy cảm của cô !
Trên trán của Phương Du Kỳ đã ướt đầy mồ hôi. Nhưng vẫn cố gắng đến cuối cùng
-Đừng..... Mơ... Mơ tưởng! Tôi tuyệt đối sẽ không kết hôn cùng một gã trai bao như anh!
Cô chẳng còn biết dùng từ nào để hình dung hắn nữa rồi! Quá mức biến thái (có ai thấy vậy k ạ?)
Quả nhiên Doãn Thiên Duật khi nghe xong câu chửi của cô đã không còn giữa sự ôn nhu và kiên nhẫn nãy giờ nữa, hắn dùng lực ở tay, đâm vào sâu nhất
-Aaaaa! Doãn Thiên Duật! .....Cầm thú....!
Hắn rút ngón tay ra, ngồi dậy,đưa tay bóp chặt cổ tay cô
- Em vừa bảo tôi là gì?
Ánh mắt chứa đầy sự hung ác và nguy hiểm, hắn nhanh chóng cởi thắc lưng, kéo bỏ chiếc quần tây sang trọng kia chỉ xuống chưa đến đầu gối, chiếc quần lót màu đen của hắn cũng được kéo xuống không hơn là bao, con quái thú kia đã hùng hổ ngốc đầu dậy từ lâu, chờ được phóng thích
-Anh.... ! Anh định làm gì?
Phương Du Kỳ sợ hãi muốn lùi về phía sau nhưng lại không có chút cơ hội nào, cô chỉ còn biết phóng đao thì đi theo đao, lấy hết dũng khí mà chửi vào mặt hắn
- Anh không nghe rõ ư? Tôi vừa nói anh là trai bao đấy! Anh đã ngủ trên giường của bao nhiêu người phụ nữ rồi, không phải là trai bao thì là gì đây nào?
Doãn Thiên Duật không hề tỏ ra giận dữ mà lại bị chính cái suy diễn"logic" của cô làm cho nực cười, hắn xoa nhẹ bàn tay đang nắm chặt của cô, đưa nó đặt vào môi của mình
- Cô bé ngốc! Tôi lại cho rằng đấy là hưởng thụ đấy!
Shit!
Cái loại người gì thế này? Biến thái không tả nổi mà!
Doãn Thiên Duật đưa những ngón tay thon dài và trắng nõn của cô ngậm vào trong miệng, lại dùng răng cắn nhẹ vài cái Sau khi chơi đùa ngón tay cô xong rồi,liền thấy hắn lấy ra một vài tờ giấy gì đó đưa trước mặt cô
- En có ký không?
Lúc này Phương Du Kỳ mới biết rõ đấy là toàn bộ hồ sơ đăng ký kết hôn, cô quả quyết lắc đầu
- Đừng phí công vô ích nữa!
Doãn Thiên Duật cũng không có hy vọng rằng cô sẽ ngoan ngoãn ký ngay, hắn ném chúng vào ngăn đựng giấy tờ ở đầu xe. Nhanh chóng ngồi sát vùng hoa viên đã bị trêu đùa đến đáng thương, cầm hai chân cô vòng qua thắt lưng hắn. Không chút nhẹ nhàng hay xoa dịu mà mạnh mẽ dùng lực
-Aaaaaaa..........!!!!
Phương Du Kỳ đau đớn đến muốn ngất đi, hạ thân như bị xé rách, cô vẫn cắn chặt môi chịu đựng ,nước mắt, đã từng giọt lăn dài trên gò má sớm trắng bệch của cô Doãn Thiên Duật lại càng tăng thêm lực động, hắn đưa tay lên lau đi nước giọt nước mắt nóng hổi kia, không kìm lòng được, hắn lại cúi thấp người xuống, trực tiếp nằm đè lên cơ thể cô, đặt từng nụ hôn lên những giọt nước mắt đang không ngừng chảy ra kia.
Nước mắt của cô rất mặn, lại vừa nóng như đang cứ dần vào lòng ngực hắn, một sự đau nhói mơ hồ bỗng hiện ra!
- K phải em rất ít khi rơi lệ ư? Em khóc gì chứ? Hay là em dùng những giọt nước mắt này để quyến rũ đàn ông trên giường?
Doãn Thiên Duật thật sự rất ghét phải nhìn thấy bộ dạng yếu đuối, sống dở chết dở này của Phương Du Kỳ khi nằm dưới thân hắn ,nên k thể k nói những lời cay độc này
-Kỳ Kỳ! Thật ra nước mắt của em lại chính là loại thuốc kích thích hiệu quả nhất đối với tôi đấy!
Dứt lời, hắn lại tăng thêm lực ở hạ thân
-Aaaaa......!
Phương Du Kỳ muốn cắn chặt răng chịu đựng cũng không thể nữa rồi, cô chỉ đành theo những trận ra vào kịch liệt của hắn mà bật ra những tiếng ngâm nga yêu kiều
-Ưm... Đừng.... Đừng mà...!
Doãn Thiên Duật vờ như không nghe thấy, hắn vẫn ra vào nhịp nhàng trong người cô, trên người hắn, aó sơmi vẫn chỉnh tề, cô đâu khác nào một con dâm nô mặc cho hắn chơi đùa!
-Ân.... Kỳ Kỳ! Kỳ Kỳ của anh! Thật thoải mái...Rất chật....!
Phương Du Kỳ đau đến chết đi sống lại, cô chỉ cảm thấy đau đớn chứ chẳng hề có chút khoái cảm nào.
-Kỳ Kỳ! Ngoan ngoãn ký tên sẽ được thoải mái!
Doãn Thiên Duật tăng nhanh lực luận động, khắp người hắn đã ướt đẫm mồ hôi, trên mặt lộ rõ sự ham "ăn"cực độ!
Phương Du Kỳ vẫn thủy chung không nghe lời, cô ra sức lắc đầu
- Không bao giờ!
Không ngờ rằng sau khi cô nói vậy, Doãn Thiên Duật liền rút khỏi cơ thể cô. Một sự mất mát lan tràn, chỉ mong muốn được lấp đầy, Phương Du Kỳ khó khăn cử động hai chân.
Rất đau!
Xuân dịch như nước vỡ đê, tràn ra khắp nơi. Doãn Thiên Duật nhìn một màn trước mắt mà k có hành động gì, hắn mặc lại quần, sửa sang lại aó rồi đưa tay vỗ nhẹ sau mông cô
-Muốn ư?
Hắn lại đưa tay lấy đóng giấy tờ đăng ký kết hôn kia, đưa trước mặt cô
-Ngoan ngoãn ký tên, tôi sẽ cho em!
Phương Du Kỳ dùng hết chút sức lực còn lại của mình, cô chống tay ngồi dậy, nhặt lấy những mảnh vải đã bị Doãn Thị Duật xé rách, che đi cảnh xuân trước mặt, cô cười yếu ớt
- Tại sao lại là tôi? Tại sao tôi lại là đối tượng kết hôn của anh? Những người như anh không nên kết hôn, hôn nhân chính là mồ chôn của anh!
Tại sao ư? Vì cô chính là Phương Du Kỳ! Là người mà hắn đã cứu trong giây phút đau đớn nhất!Là người nợ hắn nhiều nhất! Nếu như không phải là cô thì tốt biết mấy!
Nhưng hắn không rảnh rỗi để cùng cô lý luận này nọ.
Mồ chôn ư?
Được!
Nếu chết thì cả hai sẽ cùng chết!
Không gian trong xe yên lặng đến mức không thể yên lặng hơn.