Biệt thự Doãn gia
Đình Vân đi đi lại lại trong phòng khách, cứ mỗi năm phút là bà lại hỏi dì Hảo.
- Hai đứa nó vẫn chưa về?
Dì Hảo chỉ lắc đầu thất vọng.
Doãn Kình Sâm ngồi trên sofa nhâm nhi tách trà, ông cũng sắp bị vợ mình làm cho chống mặt chết rồi!
- Tiểu Vân! Bà ngồi xuống đợi không được à? Bà cứ như ngồi trên đóng than, tôi không lo cũng bị bà làm cho lo chết đấy! Lát nữa chúng nó đến chúng ta phải nói chuyện tổ chức hôn lễ trước đã! Đừng có làm loạn lên đấy!
Đình Vân bất mãn nói với chồng mình
- Ông cũng vô tâm thật đấy! Mẹ con người ta sắp không còn thời gian nữa mà ông còn ngồi đây lo tổ chức hôn lễ.
Sở dĩ Doãn Kình Sâm muốn bàn bạc chuyện tổ chức hôn lễ trước với Doãn Thiên Duật và Phương Du Kỳ vì sợ tâm trạng của Phương Du Kỳ sau khi biết tin mẹ cô sắp không qua khỏi sẽ đau buồn rất lâu, đến khi đứa bé sắp được sinh ra mà hai người chưa có chính thức kết hôn sẽ không hay. Vì vậy ông muốn hai người họ thống nhất kế hoạch tổ chức hôn lễ sau đó mới nói sự thật cho Phương Du Kỳ biết.
Đình Vân thì lại sốt ruột về việc cho Phương Du Kỳ gặp Đồng Dĩ hơn nên tối qua bà chỉ nói chuyện này với Doãn Thiên Duật.
Hai vợ chồng đang định tranh luận thì dì Hảo đã chạy vào nói
- Phu nhân! Lão gia! Thiếu gia và thiếu phu nhân đã về rồi ạ!
Đình Vân nhanh chóng ngồi xuống, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Doãn Kình Sâm lắc đầu nhìn bà.
Doãn Thiên Duật và Phương Du Kỳ đi vào trong phòng khách.
Vẻ mặt Doãn Thiên Duật hoàn toàn rất tự nhiên và còn vui vẻ nữa, hắn nắm chặt tay Phương Du Kỳ như đang trấn an cô.
Phương Du Kỳ vừa nhìn thấy Đình Vân, đáy lòng cô chợt cảm thấy ấm áp, cô muốn tươi cười và đi tới bên cạnh bà trò chuyện nhưng cô lại nhớ ra rằng bây giờ bà không còn là một bệnh nhân như trước đây nữa, bà là một vị phu nhân cao quý. Và cả Doãn Kình Sâm nữa, không hiểu tại sao cô luôn có cảm giác sợ hãi đối với ông, lúc cô còn ở bệnh viện, tuy ông có quan tâm hỏi han nhưng cô lại không dám trò chuyện nhiều cùng ông.
Doãn Thiên Duật chưa bao giờ bắt gặp dáng vẻ sợ hãi người khác ngoài hắn ra của Phương Du Kỳ, hắn quay mặt lại mỉm cười chấn an cô.
Đình Vân và Doãn Kình Sâm ngồi trên sofa nhìn hai người họ, hai người già cười hiền hậu không chút hối thúc.
Đến khi Phương Du Kỳ đứng được trước mặt họ, cô nhanh chóng cúi đầu chào hỏi
- Cháu chào hai bác!
Đình Vân và Doãn Kình Sâm hơi bất ngờ, còn Doãn Thiên Duật thì suýt chút nữa là cắn lưỡi chết rồi!
Cô đang gọi gì vậy?
Hai người đã là vợ chồng lâu như vậy rồi mà cô còn...
Bình thường cô nói năng dõng dạc trước bao nhiêu cổ đông ,khách hàng như vậy làm gì, mà bây giờ có hai tiếng" ba, mẹ" cũng nói không ra?
Hình như ý thức được mình gọi sai nên Phương Du Kỳ nhanh nhẹn chào lại
- Con chào ba mẹ!
Đình Vân cười tươi và kéo tay Phương Du Kỳ ngồi xuống bên cạnh mình
- Tiểu Kỳ, con ngồi đây với mẹ!
Phương Du Kỳ nhìn Doãn Thiên Duật, thấy hắn chỉ cười và ngồi xuống bên ba mình , nụ cười của niềm hạnh phúc.
Doãn Kình Sâm cũng cười.
Phương Du Kỳ thấy tách trà của Doãn Kình Sâm vừa đặt xuống bàn đã cạn, cô thuần thục nâng ấm trà lên và rót cho ông, sau đó đến Đình Vân và Doãn Thiên Duật, cuối cùng đến tách của cô.
Đình Vân liền đưa tay chặn lại
- Con đang mang thai không nên uống loại nước uống này!
Nói đoạn, bà liền kêu dì Hảo
- Dì Hảo, dì giúp tôi pha một ly nước ép cho thiếu phu nhân!
Phương Du Kỳ cảm động nhìn bà, từ nhỏ cô đã không được ở với mẹ nên từ khi Đình Vân xuất hiện và luôn muốn cô bên cạnh, bà đã mang lại cho cô một cảm giác ấm áp của người mẹ. Đình Vân lại mất đi đứa con gái duy nhất từ lâu nên cô càng thấy quý bà hơn.
Doãn Thiên Duật đã từng nói với cô, có lẽ từ giây phút Doãn Sang Sang mất đi, lại có thể tiếp nối sự sống của Phương Du Kỳ, nên có lẽ Đình Vân đã yêu thương và xem Phương Du Kỳ như con gái của mình. Phương Du Kỳ thật sự kính trọng Đồng Dĩ, vì cô mà con gái bà mới chết, lẽ ra bà phải rất hận cô nhưng bà lại yêu quý cô!
Phương Du Kỳ nắm chặt tay Đình Vân, cô nghẹn ngào muốn khóc
- Con cảm ơn mẹ!
Đình Vân vén tóc của cô ra sau tai, cử chỉ rất mực dịu dàng.
Doãn Kình Sâm nhìn hai người, ông cũng ý thức được tại sao Phương Du Kỳ vốn dĩ lại sợ ông như vậy.
Người đã từng chỉ súng vào cô và muốn giết cô chính là ông. Bản năng sợ hãi của một đứa trẻ, tiềm thức của một con người sẽ khiến cô luôn trong tư thế bảo vệ bản thân mình.
Doãn Kình Sâm ho khan vài cái, ông đi thẳng vào vấn đề
- Hôm nay ba mẹ gọi hai con đến thì có ba việc cần phải bàn. Thứ nhất, chúng ta hãy nói đến việc tổ chức hôn lễ. Hai con đã bàn bạc với nhau thế nào rồi?
Doãn Thiên Duật quét cho Phương Du Kỳ một cái nhìn đầy âu yếm
- Tất cả những gì cần chuẩn bị cho hôn lễ thì chúng con đã chuẩn bị hết rồi. Lễ đường thì con đã cho người đặt và cũng đã cùng Kỳ Kỳ đến đó xem qua rồi. Còn sau khi hôn lễ kết thúc, con muốn đưa cô ấy đi chăng mật, sau khi trở về chúng con sẽ dọn đến Bạc Thiên Bảo ở!
Nghe đến câu cuối cùng, mặt mày Doãn Kình Sâm hơi choáng váng. Đình Vân thì thật sự không ngờ tới Doãn Thiên Duật lại quyết định ở lại Bạc Thiên Bảo.
Phương Du Kỳ cũng chưa từng đồng tình với ý kiến này của Doãn Thiên Duật, cô bất mãn lườm hắn rồi nhẹ giọng nói với Doãn Kình Sâm và Đình Vân
- Ba mẹ, Duật chỉ đang đùa thôi ạ! Sau khi kết hôn, chúng con sẽ cùng về đây ở với ba mẹ!
Nghe ý kiến của Phương Du Kỳ, Doãn Thiên Duật cũng ngầm chiều theo, hắn cười cười
- Con chỉ đùa chút thôi ạ! Tối qua ngủ không được thoải mái nên tâm trạng hôm nay có hơi tệ ạ!
Phương Du Kỳ đỏ mặt liếc hắn, Đình Vân thì cười trộm, còn Doãn Kình Sâm thì không chút khách khí mà véo mạnh vào con cự long của Doãn Thiên Duật
- Bây giờ ba mẹ đã có cháu bồng rồi, để phòng ngừ trường hợp xấu xảy ra thì ba sẽ gửi con qua Thái một chuyến!
Doãn Thiên Duật đau đến vã mồ hôi hắn bất mãn nói
- Con sẽ không để ba mẹ được bế con của con đâu! Còn nữa, chỗ đó không phải thuộc quyền sở hữu của ba nên từ đây ba không được đụng vào nữa, nó là của vợ con nên nếu nó mà bị thương thì vợ con đau lòng lắm!
Phương Du Kỳ thật không biết phải dùng từ ngữ nào để diễn tả tên đàn ông mặt dày này nữa.
Nhiều lúc cô rất thắc mắc, không biết hắn có mắc bệnh biến thái không nữa!
Doãn Kình Sâm không thèm để ý đến cái tính keo kiệt trẻ con của Doãn Thiên Duật. Ông tiếp tục nói đến vấn đề thứ hai
- Vấn đề tiếp theo mà ba muốn nói là việc phân chia lại cổ phần trong Doãn thị.
Doãn Thiên Duật cầm chiếc tablet ra và mở một bản danh sách các cổ đông trong Doãn thị
- Con đã thay đổi một phần nhân sự, đương nhiên số cổ đông cũng sẽ có sự thay đổi, một ngàn lẻ một hai số cổ đông nguyên lão của Doãn thị vẫn sẽ giữa nguyên, số cổ đông vừa bị cách chức sẽ được thay thế bằng một đội ngũ cổ đông mới, một trong số đó là vài nhân sự của công ty nghệ thuật AM. Con đã triển khai xong dự án mở rộng doanh mục phát triển nghệ thuật của Doãn thị.
Doãn Kình Sâm uống một ngụm trà rồi hỏi
- Phát triển dự án nghệ thuật chưa từng có trong Doãn thị con có nghĩ đến những rủi ro có thể xảy ra?
Phương Du Kỳ nhìn Doãn Thiên Duật, ánh mắt chứa đựng nhiều cảm xúc khó tả.
Cô cũng đã từng có suy nghĩ như Doãn Kình Sâm. Doãn thị trước đây chưa từng đầu tư cho lĩnh vực nghệ thuật, Doãn Thiên Duật làm vậy quả là một bước đi nguy hiểm! Mặc dù cô biết hắn làm vậy cũng chỉ vì lo cô không có việc gì làm sẽ sinh ra nhàm chán, để cô muốn đến các công ty nghệ thuật khác xin việc thì thà rằng hắn mở thêm bộ phận nghệ thuật ở Doãn thị sẽ có thể nhốt cô bên mình cả ngày.
Tuy cô rất xúc động nhưng hắn làm vậy sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến chỉ tiêu phát triển của Doãn thị.
Tâm trạng Phương Du Kỳ chợt trở nên nặng nề.
Doãn Thiên Duật đọc được suy nghĩ trong đầu của Phương Du Kỳ qua gương mặt của cô, hắn cười thầm và uống một ngụm trà, trả lời ba mình
- Chưa từng làm không có nghĩ là sẽ không làm được! Doãn thị nhất định sẽ tạo ra được những sản phẩm nghệ thuật độc đáo nhất thị trường Trung Quốc và cả thế giới!
Doãn Kình Sâm dĩ nhiên hiểu được mục đích chính của con mình, ông cũng không định can thiệp quá sâu nữa. Ông cũng đã đến tuổi phải nghỉ ngơi rồi, việc của Doãn thị cứ để cho Doãn Thiên Duật lo liệu sẽ tốt hơn.
Đình Vân ngồi bên cạnh xoa xoa bàn tay Phương Du Kỳ, ngẩng đầu lên hỏi
- Con sẽ đưa toàn bộ nhân viên của AM vào bộ phận nghệ thuật của Doãn thị và để họ trở thành cổ đông của Doãn thị?
Phương Du Kỳ trố mắt nhìn Đình Vân.
Nếu thực sự như những gì bà nói thì không phải Doãn Thiên Duật sẽ bị đá khỏi chiếc ghế Chủ tịch Hội đồng quản trị ngay sao?
Ai ngờ.
Doãn Thiên Duật nhìn mẹ mình mà cười, như đang dạy bảo một đứa trẻ chưa hiểu gì.
- Mẹ của con à! Như vậy không gọi là đầu tư mà là thu mua đấy ạ! Có phải mẹ nghỉ ngơi nhiều rồi nên quên sạch rồi không? Còn về những cổ đông của AM trong Doãn thị chỉ có hai người. Đó là Kỳ Kỳ- vợ của con với số cổ phần trong tay cô ấy là hai mươi ba phần trăm, người thứ hai chính là Mia- trở lý trước đây của Kỳ Kỳ với số cổ phần là không phẩy năm phần trăm.
Phương Du Kỳ kinh ngạc nhìn Doãn Thiên Duật, lại thấy hắn nháy mắt cười với cô.
Không lẽ những gì hắn nói lúc ở Paris hoàn toàn đã thay đổi, hắn chỉ đưa mỗi một mình Mia đến Doãn thị.
Nhưng tại sao chứ?
Cô vừa muốn hỏi thì Đình Vân đã giúp cô hỏi
- Tại sao con lại chọn cô Mia đó?
Doãn Thiên Duật nhìn chằm chằm vào Phương Du Kỳ mà trả lời
- Rất đơn giản, còn đã tìm hiểu về năng lực làm việc của cô gái đó, thực sự rất thích hợp để vào Doãn thị, hơn nữa, con đang tạo điều kiện tìm vợ cho Kỳ Vũ!
Tất cả ba người đều kinh ngạc đến há hốc mồm.
Mia và Kỳ Vũ?
Doãn Thiên Duật thích thú nhìn gương mặt này của họ.
Thật ra còn một lý do mà hắn không nói đó là trong ba năm Phương Du Kỳ ở Paris, Mia đã luôn ở bên cạnh giúp đỡ và chăm sóc Phương Du Kỳ thay hắn, đối với hắn, Mia chính là ân nhân.
Doãn Thiên Duật gõ gõ ngón tay lên bàn rồi nói tiếp
- Số cổ phần mà con chuyển nhượng sang tên của ba là năm phần trăm, còn của mẹ là ba phần trăm. Đó là tất cả những gì con muốn nói hôm nay, còn cụ thể thế nào thì trong cuộc họp Hội đồng quản trị sắp đến con sẽ nói rõ hơn.
Doãn Kình Sâm, Doãn Thiên Duật, Đình Vân đưa mắt nhìn nhau rồi lại cùng nhìn Phương Du Kỳ.
Doãn Kình Sâm không nói gì thêm.
Đình Vân bắt đầu sốt ruột nhìn Phương Du Kỳ.
Doãn Thiên Duật lại nhìn Phương Du Kỳ bằng ánh mắt đau xót.
Sự thay đổi đột ngột về tâm trạng của ba người họ khiến Phương Du Kỳ chợt có cảm giác bất an.
- Ba mẹ, Duật! Đã xảy ra chuyện gì sao? Không phải chúng ta đang rất tốt ạ?
Doãn Kình Sâm ho khan vài cái rồi nói với Phương Du Kỳ
- Vấn đề thứ ba mà ba mẹ muốn nói cho con biết là... chuyện của mẹ con!
Phương Du Kỳ vui mừng nhìn ba người rồi thốt lên
- Ba mẹ, hai người nói sao ạ? Hai người có tin tức của mẹ con ạ?
Doãn Kình Sâm lại trầm mặc uống trà.
Đình Vân bối rối không dám nhìn thẳng vào mặt Phương Du Kỳ.
Doãn Thiên Duật thì lại nhìn chằm chằm vào gương mặt đang mong chờ của Phương Du Kỳ, ánh mắt tràn đầy lo lắng và đau xót.
Phương Du Kỳ hoảng hốt nhìn cả ba người
- Duật, anh nói em biết được không? Anh đã hứa với em là sẽ không giấu em bất cứ chuyện gì cơ mà!
Doãn Thiên Duật chỉ nhìn cô mà không nói gì.
Phương Du Kỳ tiếp tục quay sang kéo tay Đình Vân, cô sốt ruột hỏi
- Mẹ, thật ra mẹ con đã xảy ra chuyện gì vậy ạ? Mẹ nói con biết được không ạ?
Đình Vân nhìn Doãn Thiên Duật rồi nhìn Phương Du Kỳ, bà nắm chặt tay cô
- Con phải thật bình tĩnh! Hứa với mẹ là không được quá kích động.
...................
Phương Du Kỳ bước từng bước nặng nề, khó khăn đi tới chiếc giường bệnh trước mặt, hai chân cô như đang đeo một tấn sắt, hai mắt cô vô hồn, cổ họng ngẹn đắng, nước mắt đã rơi đầy mặt....
Những lời nói lúc nãy của Đình Vân vẫn còn vang khắp đầu cô, nó như ngàn búa bổ vào đầu cô
" Mẹ của con là đặc công do Doãn Sầm Hy đào tạo, có lẽ con đã biết những chuyện này. Ông già điên đó đã bắt nhốt mẹ con và tra tấn bà ấy rất tàn bạo. Khi Kiệt và mẹ cứu được bà ấy ra và đưa bà ấy đến đây chữa trị thì bác sĩ đã nói mẹ của con không thể qua khỏi. Bà ấy vì bị đánh đập thường xuyên từ kim loại cứng nên dẫn đến nhiều xương sườn bị gãy, do không được tiếp xúc với ánh sáng lâu dài nên da đã bị hủy hoại, giác mạc của bà ấy cũng bị tổn thương nặng, do bị xâm hại tình dục thô bạo nên tử cung đã bị hủy hoại nghiêm trọng,....Bà ấy không còn nhiều thời gian nữa.... con hãy đến nhìn mặt bà ấy lần cuối... "
Phòng bệnh của Đồng Dĩ bây giờ rất im lặng...
Các bác sĩ, y tá đứng ngiêm ở một góc, đau lòng cúi đầu.
Phương Tử Đức, Doãn Kình Sâm và Đình Vân đã đứng đợi bên cạnh giường.
Phương Trạch Nham thì ngồi ở ghế chăm sóc bệnh, ông cầm chặt tay vợ mình mà khóc....
Doãn Thiên Duật dìu Phương Du Kỳ ở phía sau, hắn luôn chú ý theo dõi từng bước chân của cô, sợ chỉ cần buông lỏng tay là cô sẽ ngã quỵ xuống ngay lập tức.
Phương Du Kỳ đã đi tới được giường bệnh, hai chân cô mềm nhũn và khuỵ xuống, cũng may là có Doãn Thiên Duật đứng phía sau đỡ lấy vai cô để cô không ngã bị thương....
Phương Du Kỳ nhìn gương mặt trắng bệch của Đồng Dĩ đang nằm im trên giường, cô thấy hai tay mình thật vô dụng, cô không biết phải làm gì cả.
Cô nắm lấy một tay còn lại của mẹ, nước mắt cứ giàn giụa, giọng cô nghẹn ngào như có rất nhiều gai nhọn chặn ở cổ họng
- Mẹ, Kỳ nhi đến rồi đây...! Mẹ, mẹ mở mắt ra nhìn con được không? Kỳ nhi của mẹ đây, con đã rất nhớ mẹ, con biết mẹ cũng rất nhớ con, mẹ đã đến tìm con mà....
Vừa nói cô vừa hôn lên bàn tay đã gầy gò của mẹ, đưa tay mẹ mơn trớn khuôn mặt mình, cô khóc nức nở
- Mẹ, sao mẹ không chịu gặp Kỳ nhi? Mẹ, Kỳ nhi sai rồi, lẽ ra Kỳ nhi không nên để mẹ ở nhà một mình, lẽ ra Kỳ nhi không nên đòi ông nội dẫn đi mua gấu túi. Thì mẹ đã không bỏ Kỳ nhi mà đi, Kỳ nhi sẽ không phải xa mẹ lâu như vậy. Mẹ tỉnh dậy đi được không? Kỳ nhi sai rồi! Kỳ nhi xin lỗi mẹ.... Mẹ.... Mẹ ơi... Mẹ đừng bỏ Kỳ nhi lần nữa...! Kỳ nhi... Kỳ nhi sẽ không bỏ mẹ nữa nên mẹ cũng đừng bỏ Kỳ nhi...!
Cô áp người lên người mẹ, ôm chầm lấy bà mà khóc
- Mẹ.... chúng ta về nhà nào.... con muốn ăn cơm mẹ nấu... mẹ.... còn chuyện hoàng tử và công chúa mà mẹ hay kể con nghe nữa... con muốn nghe nhiều lần nữa.
Nhìn Phương Du Kỳ khóc trong tuyệt vọng như vậy, trái tim Doãn Thiên Duật cũng nát vụn, hắn cũng không biết rằng mình đã khóc....
Đình Vân, Doãn Kình Sâm và Phương Tử Đức cũng không cầm được nước mắt...
Phương Du Kỳ và Phương Trạch Nham bỗng giật mình khi có cảm giác bàn tay của Đồng Dĩ trong tay mình đã cử động...
Doãn Thiên Duật, Doãn Kình Sâm và Phương Tử Đức cũng bất ngờ khi nhìn thấy cánh môi Đồng Dĩ đã hơi mấp máy...
Phương Du Kỳ vội ngồi dậy, cô nắm chặt tay mẹ hơn, vui mừng nói
- Mẹ, mẹ, mẹ nhìn con này, con là Kỳ nhi đây!
Phương Trạch Nham cũng vui mừng tiến lại gần vợ mình hơn
- Tiểu Dĩ, bà có nghe tôi nói không? Là tôi đây! Trạch Nham đây!
Doãn Thiên Duật cũng tiến thêm vài bước về phía giường
- Mẹ, người có nghe được gì không?
Đình Vân và Doãn Kình Sâm cũng tăng cường tập trung vào tình trạng trước mắt
- Bà sui, bà tỉnh rồi chứ?
Phương Tử Đức chống gậy đứng bên cạnh giường, sốt ruột gọi
- Tiểu Đồng Dĩ, con có nhận ra giọng của ông già này không?
Phương Du Kỳ là người khẩn trương nhất, cô nhìn mẹ nhưng bà lại không thể mở mắt, chỉ thấy bà đang cười, môi bà bắt đầu giật giật
- Kỳ nhi, là Kỳ nhi thật sao? Nào, lại gần đây để mẹ ôm con nào!
Phương Du Kỳ nước mắt lưng tròng, cô nằm sấp xuống người của mẹ, ôm chặt bà mà khóc....
Đồng Dĩ vỗ vỗ lên lưng cô, bà vừa cười vừa nói
- Nha đầu ngốc, con khóc gì chứ? Con đã lớn thế này rồi kia mà, khóc sẽ xấu lắm. Con nói mẹ nghe, bấy lâu nay con sống có tốt không, con hạnh phúc không?
Phương Du Kỳ ngồi dậy, cô nghẹn ngào trả lời kèm theo cái gật đầu liên tục
- Mẹ, con sống rất tốt, ba và ông nội rất thương con, năm nào ông nội cũng mua quà sinh nhật cho con. Mẹ, bây giờ con rất hạnh phúc, con có Duật bên cạnh và chúng con đã sắp có cục cưng nhỏ rồi mẹ! Mẹ, mẹ phải mau khoẻ lại để bế cháu ngoại nữa ạ!
Đồng Dĩ vừa khóc vừa cười, bà sờ lên gương mặt đã đầy nước mắt của Phương Du Kỳ
- Thật tốt quá, vậy là mẹ đã được làm bà ngoại rồi!
Phương Du Kỳ vừa khóc vừa gật đầu...
Đồng Dĩ đưa tay về phía gần với Doãn Thiên Duật
- Thiên Duật, mẹ giao Kỳ nhi lại cho con!
Doãn Thiên Duật nhanh chóng nắm lấy tay bà, cúi đầu đau thương
- Mẹ, Người cứ yên tâm, con sẽ luôn ở bên cạnh Kỳ Kỳ, chăm sóc và bảo vệ cô ấy.
Đồng Dĩ xúc động gật đầu, bà cầm thêm tay của Phương Du Kỳ đặt vào tay của Doãn Thiên Duật
- Hai con phải thật hạnh phúc, có như vậy mẹ mới yên lòng mà đi được.
Phương Du Kỳ liều mạng lắc đầu, nước mắt giàn giụa trên gương mặt xinh đẹp của cô
- Mẹ, không được! Mẹ đừng nói vậy, mẹ sẽ nhanh chóng khoẻ lại thôi ạ, chúng ta sẽ ra nước ngoài chữa trị, con sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất cho mẹ. Nên mẹ ơi, làm ơn! Mẹ đừng như vậy....
Đồng Dĩ đưa tay lau nước mắt cho Phương Du Kỳ, bà cười trong đau đớn tột cùng
- Mẹ xin lỗi, mẹ đã không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ! Mẹ chỉ tiếc là không thể nhìn thấy gương mặt của con trước khi đi, con gái của mẹ chắc là một mỹ nhân nhỉ!
Doãn Thiên Duật quỳ xuống bên cạnh giường, hắn cúi đầu ân hận
- Mẹ, tất cả là lỗi của con. Nếu như năm đó, con không làm hại Người...
Giọng Đồng Dĩ thều thào
- Mẹ không trách ai cả, có lẽ đây là sự sắp xếp của ông trời. Mẹ đi cũng chẳng có gì hối tiếc, mẹ tin con sẽ là một người chồng tốt của Kỳ nhi, là người cha tốt của đứa con sắp chào đời của các con. Như vậy, mẹ yên tâm rồi...
Phương Trạch Nham chỉ biết khóc nức nở như một đứa trẻ.
Đồng Dĩ cầm lấy tay ông, mỉm cười chua xót
- Trạch Nham, ông có hận tôi không?
Phương Trạch Nham vuốt ve gương mặt trắng bệch của bà, sụt sùi nước mắt
- Bà là vợ tôi, làm sao tôi có thể hận bà!
Đồng Dĩ yên tâm gật đầu, bà cười nhưng nước mắt vẫn rực trào.
Bà nói với Phương Tử Đức
- Ba, con cảm ơn ba!
Hai mắt già nua của Phương Tử Đức đã ướt đẫm nước mắt, cô nâng tay aó lên để lau khô
- Con nhỏ ngốc này...
Đồng Dĩ lại hướng theo cảm nhận của mình về phía Doãn Kình Sâm và Đình Vân
- Ông sui, bà sui, xin lỗi hai người và cũng rất cảm ơn hai người. Kỳ nhi của tôi từ nay phải nhờ hai người dạy bảo rồi!
Đình Vân dựa vào vai của Doãn Kình Sâm mà khóc.
Doãn Kình Sâm buồn bã gật đầu chắc chắn
- Tiểu Kỳ là con dâu, cũng là con gái của chúng tôi, bà cứ yên tâm!
Đồng Dĩ cũng yên tâm gật đầu, bà quay lại nói với Phương Du Kỳ lần nữa, giọng nói chan chứa tình thương của người mẹ dành cho con nhưng đã yếu đi rất nhiều
- Kỳ nhi, mẹ yêu con!
Phương Du Kỳ cầm lấy tay bà đặt trên mặt mình, cô như đang van xin
- Mẹ... mẹ đừng bỏ con... !
Môi của Đồng Dĩ đã mím lại, bà cười yếu ớt nhưng hạnh phúc....
Bàn tay bà rời khỏi gương mặt Phương Du Kỳ, tuột khỏi bàn tay đã lạnh run của cô....
Phương Du Kỳ hoàn toàn hoá đá........
Nước mắt của cô đã sắp vơi cạn......
Đồng Dĩ đã hoàn toàn ngừng thở.....
Phương Du Kỳ liều mạng lắc đầu, cô giữa lấy hai vai của mẹ mà lắc mạnh, tiếng khóc, tiếng gào thét của cô xé tan trái tim của mọi người...
- Không!!!!!!! Mẹ à.... Không được!!!!!
Cô lại tiếp tục kéo aó của mẹ....
- Mẹ tỉnh lại nhìn con đi mà, mẹ.... con xin mẹ!
Trái tim Doãn Thiên Duật cũng đau đớn tột cùng, hắn đang khóc...
Doãn Thiên Duật giữa lấy vai Phương Du Kỳ, cất giọng đau xót
- Kỳ Kỳ, mẹ đi rồi...
Phương Du Kỳ lúc này mới dừng lại, cô gục mặt xuống ngực mẹ, ôm chầm lấy bà, cô gào thét trong tuyệt vọng...
- Mẹ!!!!!!!
Phương Trạch Nham cũng kêu gào thảm thiết bên giường.
Đình Vân nước mắt lưng tròng
Doãn Kình Sâm cúi đầu tiễn đưa
Phương Tử Đức chống gậy mà khóc...
Các y tá, bác sĩ cũng đang cúi đầu, vài người đã khóc để tiễn đưa người ra đi...