- Vậy... em xin phép. Cảm ơn chị nhé!
Tiểu Bắc xuống xe, lễ phép chào Đông Phong. Đông Phong đưa tầm mắt lên hướng Tiểu Bắc:
- Vậy em không dùng bữa cùng hai lớp thật?
- Dạ! – Tiểu Bắc gãi gãi vành tai – em chắc là không kịp về đó nên sẽ dùng bữa ở nhà luôn. Chị mau về đi, mọi người đang đợi!
Đông Phong không nói gì, lẳng lặng rút điện thoại ra xem giờ. Giờ đã 12 giờ 10. Đông Phong một lần nữa liếc nhìn sang phía Tiểu Bắc vốn đang nghệt mặt ra đợi Đông Phong nói gì đó để còn vào nhà.
Đông Phong vờ như không quan tâm đến ánh mắt kia, ấn mấy nút rồi làm động tác nghe điện thoại.
- Alo! Tôi không ăn, cậu cùng mọi người ăn trước đi...! Ừ!
Tiểu Bắc ngạc nhiên, mở to mắt nhìn Đông Phong. Đông Phong lại lẳng lặng cất điện thoại vào túi quần.
- Tôi không thích chỗ đông người lắm. Tôi dùng bữa ở nhà em nhé!? – lạnh lùng.
Tiểu Bắc vốn đang khó hiểu thì giật mình, hiểu vấn đề, tuy vẫn còn ngạc nhiên nhưng liên tục gật đầu.
- D...dạ!
- Mở gara, tôi cất xe! – tay chỉ chỉ vào cái gara nhà Tiểu Bắc.
- A... vâng!
Tiểu Bắc nhanh nhẹn mở túi xách, tìm kiếm một lúc rồi lấy ra một chùm chìa khóa. Cửa gara nhanh chóng được mở ra.
- Giờ em mới nấu, chị đợi chút được không?
Tiểu Bắc vui vẻ đón tiếp Đông Phong. Đông Phong đang mải quan sát nhà Tiểu Bắc, nghe Tiểu Bắc gọi thì hơi giật mình, rất nhanh gật đầu nhẹ một cái.
Tiểu Bắc nhanh nhẹn cắm nồi cơm, Đông Phong ngồi yên ở Phòng khách, không ngừng quan sát cái bình cổ trước mặt.
- Chị có vẻ thích đồ cổ?
Tiếng Tiểu Bắc từ bếp vọng ra, Đông Phong rời tầm mắt khỏi cái bình, nghiêng đầu ngó vào bếp.
- Sao em biết?
- Thì chị nhìn cái bình kia từ lúc nãy đến giờ mà! – cười đáp.
Đông Phong ngẫm một lúc, thấy mình hỏi có phần ngốc, liền gật nhẹ một cái.
- Nhưng sao chị lại thích đồ cổ vậy? – Tiểu Bắc tò mò.
- Tôi tôn trọng sự tồn tại của chúng. Kiên cường tồn tại đến bây giờ quả thật rất đáng quý – nhàn nhạt.
- A, ra vậy – gật gù.
Đông Phong không nói thêm câu nào, lẳng lặng tiến vào bếp.
- Tôi... giúp gì được không? – hơi ngại.
Tiểu Bắc tự nhiên bị Đông Phong làm cho giật mình, tay vốn đang gọt táo liền bị dao cứa nhẹ vào đầu ngón tay.
- A!
Nhói một cái, đầu ngón tay đã xuất hiện một đường máu đỏ.
Đông Phong sợ hãi nhanh chóng tóm lấy tay Tiểu Bắc.
- Em có sao không? – lo lắng.
- Em... em không! – Tiểu Bắc lắc đầu.
- Đợi chút!
Đông Phong vội vã chạy ra ngoài phòng khách, chưa đầy năm giây đã cầm một hộp thuốc từ ngoài đó vào.
Đông Phong cẩn thận dán miếng urgo cho Tiểu Bắc sau khi đã đưa đầu ngón tay kia rửa qua nước. Động tác cực kì ân cần, khiến Tiểu Bắc vô cùng ngạc nhiên, đến mức chỉ biết nghệt ra để Đông Phong tùy ý hành động.
- Tôi... tôi xin lỗi. Có lẽ tôi không nên ở đây.
Đông Phong nhíu mày, một trận ăn năn bủa vây tâm can, môi hơi mím lại nhìn chằm chằm đầu ngón tay đang được dán urgo của Tiểu Bắc.
Tiểu Bắc ngơ ra, rồi tự nhiên thấy buồn cười, bật ra thành tiếng. Đông Phong đưa mắt lên nhìn Tiểu Bắc, khó hiểu.
- Sao vậy?
- Không! Em chỉ là không còn nhận ra Đông Phong lạnh lùng mọi khi nữa thôi – vẫn cười.
Đông Phong hiểu ra mặt liền đỏ bừng, xấu hổ ập đến, không dám mở miệng thêm câu nào.
Tiểu Bắc nhìn biểu cảm này của Đông Phong lại được một trận cười nữa, Đông Phong lúc này mặt đã đỏ đến mức không thể đỏ hơn. Xấu hổ tột độ, cô quay lưng định rời khỏi phòng bếp.
- Phong như vậy rất đáng yêu nha! Lạnh lùng như muốn dọa em vậy!
Đông Phong dừng bước, mặt nghệt ra, xoay lưng tiến thẳng về phía Tiểu Bắc.
- Em không thích tôi lạnh lùng sao?
- A... thì có ai thích người khác lạnh lùng với mình đâu? Nhất là bị thần tượng lạnh lùng càng không thích nha.
Khi Tiểu Bắc thốt ra hai từ "thần tượng", lòng tự nhiên nhói một cái, cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng vẫn cố bình tĩnh đáp lại Đông Phong.
Đông Phong hơi nhíu mày, có gì đó không vừa lòng với câu trả lời của Tiểu Bắc. Bốn mắt nhìn nhau, không khí ngượng ngùng bao bọc khắp phòng bếp.
- Mà sao chị biết chỗ cất đồ sơ cứu ở nhà em vậy? – nhướn mày.
- Nó ở cạnh cái bình cổ kia, tôi ban nãy vô tình nhìn thấy – chậm rãi đáp.
Tiểu Bắc gật gật gù gù, môi vẫn đang mỉm cười.
- Tiểu Bắc, có mùi gì khét khét á!!!
Tiểu Bắc và Đông Phong bị cái giọng í ới từ bên ngoài vọng vào, giật mình một cái, Tiểu Bắc phát hoảng:
- Á chảo cá!!!
Luống cuống tắt bếp, đem cái chảo đặt lên bàn đá. Mặt hoàn toàn là méo xệch.
Hỏa Lang từ trên tầng đã có mặt ở bếp, Tiểu Bắc nhìn Hỏa Lang, mếu máo thảm thiết:
- Cháy... cháy rồi!
Hỏa Lang nghe vậy còn hoảng hốt hơn, nhanh chóng tiến đến chỗ Tiểu Bắc, nhìn nửa con cá cháy đen xì, mặt liền xám xịt, giọng như là muốn khóc.
- Cháy... cháy thật rồi!
- Cháy nửa con thôi, vẫn ăn được – lạnh lùng.
Đông Phong từ lúc nào đã đứng sau Hỏa Lang, nhìn hai con cá trên chảo liền lên tiếng.
- Nhưng ta muốn ăn cả con... - Hỏa Lang không thèm nhìn Đông Phong, giọng vẫn như muốn khóc.
Tiểu Bắc thì đã đưa tầm mắt sang phía Đông Phong đang đứng đối diện. Hỏa Lang cùng Đông Phong lúc này đang cùng đứng trước mặt cô, lại còn khá gần nhau.
Tiểu Bắc giật mình liếc sang phía Hỏa Lang mặt vốn đang méo xệch đứng cạnh Đông Phong. Hết nhìn Đông Phong, rồi lại nhìn Hỏa Lang, mặt hoàn toàn là kinh ngạc.
Đông Phong để ý được ánh nhìn đó, liền hướng mắt về phía Tiểu Bắc.
- Sao vậy?
- Hai... hai người... là họ hàng sao?
- Hả? - đồng thanh.
Theo phản xạ, Đông Phong cùng Hỏa Lang đưa mắt sang nhìn nhau, lúc này cả hai người cũng giật mình. Hỏa Lang bối rối chạy sang phía Tiểu Bắc, đứng sau lưng cô.
Tiểu Bắc vỗ cái trán.
- Bảo sao thấy cả hai cứ quen quen, hóa ra là gương mặt nhang nhác giống nhau. Nhưng sao có thể giống đến bảy tám như vậy nhỉ? – nhíu mày khó hiểu.
Đông Phong rất tinh ý, bất thường trong xưng hô của Hỏa Lang làm cô sinh nghi, nhưng vẫn là tạm thời bỏ qua, rời tầm mắt khỏi Hỏa Lang, hướng đến Tiểu Bắc:
- Ăn thôi!
- A, đúng rồi.
Tiểu Bắc hơi xoay người nhìn Hỏa Lang, Hỏa Lang hiểu ý liền nhanh chóng lấy bát đũa mang ra ngoài. Rất nhanh liền trở vào bếp bê mâm cơm ra, rồi thân thủ lại nhanh nhẹn vào xách nồi cơm ra ngoài.
Tiểu Bắc thì thản nhiên gọt tiếp mấy quả táo.
- Tiểu Bắc, còn gì sai bảo không?
Hỏa Lang lại lần nữa chạy vào trong bếp, gấp gáp hỏi Tiểu Bắc.
- Được rồi cậu ra ngoài cùng với Phong đi, tôi ra ngay!
- Phong? – nhíu mày.
- Là cái người nhang nhác giống cậu kìa!
Đầu hơi đánh ra phía sau, Đông Phong đang đứng cách đó mấy bước chân, mặt hơi đăm chiêu. Hỏa Lang nhìn Đông Phong một lúc rất lâu, rồi mới mở miệng.
- Người kia quả thật rất giống ta, nhất là lúc này. Sao có thể giống đến vậy? – thì thầm.
- Chịu, cậu còn không rõ sao tôi biết? Người giống người là bình thường, đừng quá quan trọng hóa mọi chuyện ha! – thản nhiên.
- Chả phải ban nãy ngươi cũng khó hiểu sao? – nhíu mày.
- A... thì... thì giờ tôi chấp nhận rồi ha. Ha ... ha ... ha...
"Bình thường ngốc nghếch mà sao hôm nay để ý vậy?"
Hỏa Lang tuy vẫn còn băn khoăn nhưng vẫn là gật gù nghe theo, không hỏi thêm gì nữa.
- Xong, mọi người ra ngoài thôi!
Tiểu Bắc tươi cười bê đĩa táo đầy ự trên tay.
- Để ta bê cho.
Hỏa Lang nhanh nhẹn đón lấy đĩa táo, Tiểu Bắc không phản đối, như là tự nhiên vậy, cũng chuẩn bị tư thế đưa đĩa táo cho Hỏa Lang.
- Để tôi!
Đông Phong từ lúc nào đã ở trước mặt hai người kia, ánh nhìn sắc lẹm hướng Hỏa Lang.
Tay ba người đều đang nắm đĩa táo.
"Tình huống gì thế này?" – Tiểu Bắc ngại ngùng xen lẫn khó hiểu, ngơ ngác nhìn Hỏa Lang rồi lại nhìn Đông Phong.
Hỏa Lang đón nhận sát khí từ Đông Phong trong khó hiểu, lơ ngơ một lúc rồi cũng mở lời.
- Để ta mang giúp, ngươi là khách mà?
"Cậu thì không phải khách sao?" – Tiểu Bắc ngạc nhiên nhìn Hỏa Lang.
- Vì là khách nên tôi sẽ giúp Tiểu Bắc, cứ để đấy cho tôi! – lạnh lùng, vẫn nhìn chằm chằm Hỏa Lang.
"Hả? Lý lẽ gì đây?" – Tiểu Bắc lại ngạc nhiên nhìn Đông Phong.
- Nhưng... đây vốn là việc của ta... làm vậy có quá thất lễ với khách không? – Hỏa Lang tay còn lại gãi gãi vành tai, khó xử.
"Tôi là chủ nhà đó!" – Tiểu Bắc trừng mắt nhìn Hỏa Lang.
- Không! Đưa tôi – lạnh lùng.
Đông Phong hơi dùng lực giằng lấy đĩa táo. Hỏa Lang vẫn ngơ ngác, không biết nên thế nào, ánh mắt cầu cứu Tiểu Bắc,tay vẫn là chưa buông bỏ đĩa táo giao cho Đông Phong.
Cái mặt ngốc nghếch của Hỏa Lang làm Tiểu Bắc nhịn không được nữa. "A" lên tức giận một tiếng rồi dùng toàn lực lôi đĩa táo về phía mình.
- Có mỗi đĩa táo, giằng nhau nửa ngày trời. Hai người làm sao vậy? Tôi mang ra, hai người khỏi giúp.
Rồi hừng hực bước đi, để hai người kia mặt nghệt ra ở trong bếp.
- Tại ngươi đó! Là khách sao còn tranh làm làm gì?
Hỏa Lang chau mày nhìn Đông Phong, ánh mắt như là đổ hết tội lỗi lên cô vậy.
- Nếu cậu không cố chấp để tôi giúp, em ấy đâu có tức giận. Lỗi này là của cậu – hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, lạnh lùng đáp trả Hỏa Lang.
- Chỉ có đồ ngốc mới muốn ôm việc vào người, ta có hảo tâm đối đãi tốt với ngươi, giờ ngươi đổ là tại ta? – lông mày dính vào càng chặt hơn.
- Tôi chưa có nói cần cậu giúp cái gì cả, cậu tự nổi hứng rồi lại trách tôi không nhận lòng tốt từ cậu sao? – giọng nhàn nhạt.
Bốn mắt nhìn nhau, sát khí khắp gian bếp.
- TIỂU LANG, CÓ RA ĂN HAY KHÔNG?
Tiểu Bắc từ phòng khách gầm lên, Hỏa Lang giật bắn mình, gạt Đông Phong sang một bên chạy thật nhanh ra ngoài, vẻ mặt hoàn toàn là sợ hãi.
- Tới... tới liền!
Cuối cùng giờ chỉ còn mình Đông Phong trong bếp. Đông Phong ngơ ngác một lúc, rồi nở một nụ cười tự giễu.
"Hành động trẻ con gì vậy? Sao lại tức giận vì chuyện kia? Sao lại đôi co với cái người lúc nãy? Thật đáng xấu hổ Đông Phong"
Một loạt câu hỏi khó hiểu xuất hiện trong đầu Đông Phong, cuối cùng cô thở dài một tiếng rồi từ từ bước ra ngoài phòng khách.
- - -
Tác giả: Từ chương sau sẽ hết chậm nhé. Lang nhi của chúng ta lại lên sóng. Cảm ơn các bạn đã theo dõi đến tận bây giờ! Nói chương 60, 60 có vẻ dài đấy, nhưng trung bình mỗi chương của ta chỉ có khoảng 2000 từ, rất ngắn, ngắn hơn rất nhiều so với những bộ truyện khác. Nên mong các ngươi đừng vội nản ha! Hắc hắc hắc!!!