Dân chúng bình thường?

Đầu ngón tay Lộ Nhi run lên, hắn thật sự quyết định buông tay sao? Hắn muốn rời đi?

“Hiên, ta không hối hận. Thật ra thì, ta rất hi vọng chàng chỉ là một người bình thường, như vậy, chúng ta có thể có một cuộc sống bình thường cùng các con. Nhưng, chàng buông tay được ư? Hiện tại chàng có thể tháo bỏ trách nhiệm trên người mình ư?”

Nếu như, hắn thật sự muốn một cuộc sống bình thường thì khi bọn họ ở trong núi, hắn sẽ không vội vàng trở lại như vậy.

“Ta. . . . . . Lộ Nhi, nói thật, ta không bỏ được. Lúc phụ hoàng lâm chung, ta đã đáp ứng với phụ hoàng, sẽ bảo vệ giang sơn nhà Nam Cung chúng ta thật tốt. Tình hình hiện nay nàng cũng biết, thật may là Hướng Quân không hiếu chiến, bằng không, thiên hạ này không thể yên ổn.

Thế lực Đại Hàn cùng chúng ta cũng không kém nhiều lắm, đối với chúng ta bọn họ vẫn luôn như hổ đói rình mồi, cho nên, thái độ của Đại Hướng quốc đối với chúng ta mà nói, cực kỳ quan trọng. . . . . .”



Bởi vì Đại Hướng quốc, cho nên, không thể động vào công chúa sao? Tâm Lộ Nhi bỗng nhiên chua sót, nàng hiểu hắn không còn cách nào khác, lại càng hiểu rõ công chúa thích hắn, cũng không phải là lỗi của hắn.

“Hiên, vậy chàng sẽ vì giang sơn, cùng công chúa. . . . . .”

Nghĩ đến chuyện họ sẽ làm, trong lòng Lộ Nhi càng khổ hơn, nam nhân, cùng nữ nhân luôn khác nhau, bọn họ có thể vì giang sơn, sủng hạnh rất nhiều nữ nhân khác nhau, nhưng nữ nhân. . . . . .

Lại không thể dễ dàng chịu đựng hầu hạ nam nhân mình không yêu.

“Lộ Nhi, nàng nghĩ đi đâu vậy? Ta ghét nàng ta còn không còn kịp nữa, làm sao có thể thích nàng ta chứ? Người ta yêu cũng chỉ có một mình nàng, một mình nàng mà thôi.

Lộ Nhi, hiện giờ quyền lực trong tay ta đã quá lớn, sợ rằng công cao chấn chủ, cho nên ta muốn giao binh quyền cho Hoàng thượng, chúng ta ẩn cư nơi rừng núi đi. . . . . .”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play