Sau đó là ánh mắt, giống như một chấm nhỏ trên bầu trời đen nhánh, vô cùng sáng trong!

Nhưng chỉ trong một thoáng chốc, bé rất nhanh liền nhăn mũi, oa oa khóc lớn lên. . . . . .

“Oa oa. . . . . .”

Thanh âm rất vang, cũng rất sáng rõ, giống như ma đạo chú, phá vỡ yên lặng trước bình minh.

Mà cũng ngay lúc này, chuyện làm cho người ta kinh ngạc xuất hiện, bầy sói bắt đầu nhanh chóng hướng về hai bên, từ từ lui về phía sau đi mất. . . . . .

Hiên Vương kéo dây cương, Bạch Vân đi tới trước xe ngựa, hán tử mặt sẹo đánh xe đến bây giờ vẫn ngây ngốc.

“Hứa Cường!”

Hiên Vương kêu một tiếng, hán tử kia mới phục hồi lại tinh thần, hoảng sợ nhìn đứa nhỏ Lộ Nhi ôm trong ngực——

Lúc này bé lại nhắm mắt lại, ngủ, bé ngủ rất say, giống như tiếng khóc vừa rồi không phải là của bé.

“Gia, này. . . . . .”

Nhìn bốn phía trống vắng, đã chẳng biết bầy sói đi đâu, bốn phía cực kỳ yên tĩnh thậm chí làm cho hắn hoài nghi, mọi chuyện vừa mới thấy đều là ảo giác.



“Đi thôi, trời sắp sáng rồi. . . . . .”

Đỡ Lộ Nhi vào trong xe, Hiên Vương để Bạch Vân đi bên ngoài, cả người cũng chui vào trong xe, chỉ thấy Lộ Nhi đau khổ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại:

“Sao vậy, Lộ Nhi?”

“Cánh tay, cánh tay của ta, đau chết. . . . . .”

Mặc dù rất đau, nhưng nàng vẫn ôm Oa Oa, Hiên Vương vội vàng nhận lấy, khẽ cười nói:

“Cũng đúng, nàng đã ôm lâu như vậy. . . . . .”

Đem Oa Oa đặt một bên, trong xe này cũng đặc biệt sửa chữa lại, nhóm Mộc Lâm làm việc, hắn yên tâm.

Trong xe chất đầy áo ngủ bằng gấm rất dày, mặc dù người nằm chết dí nơi này, cũng không cảm giác được bao nhiêu lắc lư.

“Ta xoa giúp nàng. . . . . .”

Vừa nói, Hiên Vương vừa đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa bóp giúp Lộ Nhi, nhưng nàng lại đau nhe răng nhếch miệng.

“Thật tê, cũng rất đau. . . . . .”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play