Cúi đầu thấy Oa Oa vẫn đang ngủ say, hiện tại hy vọng duy nhất của họ chính là Oa Oa, chỉ hy vọng, Oa Oa thật sự có thể làm được!
Bằng không, đừng nói đến nhóm Mộc Lâm, ngay cả ba người bọn họ, chỉ sợ cũng không chạy thoát khỏi công kích của bầy sói!
“Hiên, chàng nói Oa Oa có thể chứ ?”
Mặc dù, hai người phỏng đoán có thể là như vậy, nhưng đây cũng chỉ là phỏng đoán, chỉ là suy đoán mà thôi!
Lộ Nhi thở dài, làm sao lại thật sự gặp phải chúng chứ ? Nếu như Oa Oa không thể, vậy ba người họ chẳng phải là . . . . . .
Nhưng người phía trước, là huynh đệ Hiên Vương, hiện tại nàng cũng không thể lui về, nàng muốn qua đó cứu họ!
Oa Oa, sói tru lạnh người như vậy, một chút tiếng động con cũng không nghe được ư? Nhanh tỉnh lại đi, nhanh tỉnh lại đi!
Lộ Nhi cầu nguyện, tốc độ ngựa chạy nhanh như bay, vù vù gió thổi qua mặt, lúc này cũng cảm thấy đau rát.
Gần, gần rồi, cách đó không xa, nàng không nhìn thấy bầy sói, nhưng khi nhìn kỹ, ánh xanh từ xa xôi vọng lại!
Đó là ánh mắt của sói, nàng nhớ trên sách đã viết, mắt sói chính là màu xanh biếc.
Tâm Lộ Nhi cũng run rẩy theo, nàng nhìn thấy một cây đuốc yếu ớt, còn có một chiếc xe ngựa trơ trọi.
Hiên Vương kéo dây cương, ngựa “tê” một tiếng, rất nhiều sói cũng quay đầu lại. . . . . .
Bọn chúng nhìn chằm chằm vào ba người Hiên Vương, nhìn cả Bạch Vân đen thui.
Trong lòng Lộ Nhi run lên, nàng không dám nhìn đôi mắt hung ác đó.
Nàng cúi đầu, nhìn Oa Oa trong ngực, một cái tay nhẹ nhàng đưa ra, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài của Oa Oa.
Có thể là vì ngứa, cũng có thể là vì không thoải mái, Oa Oa bỗng nhiên vươn tay, muốn vung tay nhỏ bé khua trên mặt.
Nhưng Lộ Nhi không rời đi, tay của nàng vẫn vuốt ve bé, cho đến khi lông mi thật dài của bé không vui bắt đầu động. . . . . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT