Lúc ấy ba người các nàng cùng nhau đi vào, công chúa là người Hướng Quân, mà Hoàng thái hậu, rất tự nhiên là người bên bọn họ.
Bọn họ đều cho rằng như vậy, bởi vì hắn hiểu, mặc dù Hoàng thái hậu không thích Lộ Nhi, nhưng đối với hài tử trong bụng Lộ Nhi, bà cũng sẽ có mấy phần yêu thích.
Thân thế của Lộ Nhi, hắn đã nói với Hoàng thượng, mất rất nhiều thời gian mới thuyết phục Hoàng thượng, nhưng lại chưa từng nói với Hoàng thái hậu, cho nên hắn không biết.
Mà Hướng Quân nói Lộ Nhi là nữ nhân của hắn ta, còn có nhiều người làm chứng như vậy, hoặc là bọn họ đã từng gặp mặt, đạt tới mục đích gì đó, Hoàng thái hậu tin tưởng cũng không khó khăn. . . . . .
Trời ạ, lúc ấy hắn tức muốn chết, tại sao không nghĩ tới những chuyện này chứ?
Hắn vừa nhìn cái bớt của Lộ Nhi, lúc ấy đầu óc liền nóng lên, chỉ biết là Lộ Nhi lừa gạt hắn, hắn hận Lộ Nhi, còn lại cái gì cũng không biết.
Thậm chí hắn không nhận ra, ánh mắt tuyệt vọng của Lộ Nhi!
Hắn làm cái gì?
Tại sao hắn kích động như vậy?
Nghĩ đến những lời Lộ Nhi đã từng nói, nghĩ đến y phục lúc mới xuyên qua của nàng, hắn đã thuyết phục Hoàng thượng, nhưng. . . . . .
Nhưng không thật sự thuyết phục chính mình!
Có lẽ ở trong lòng hắn vẫn luôn không thật sự tin tưởng Lộ Nhi, vẫn luôn không có!
Trong mắt, thoáng qua một tia hối hận, Cô Ưng nhìn Hiên Vương, biết Hiên Vương đã nghĩ thông suốt, hắn thở dài nói:
“Vốn dĩ ta nên đuổi theo nàng, nhưng ta biết, người nàng cần không phải là ta, là ngài!
Ngươi biết nàng là Lộ Nhi, Hướng Quân chưa chắc không biết điểm này. Ta điều tra, Hướng Quân có một sườn phi, gọi Lộ Châu, nhưng hắn đối với nàng ấy, cũng không phải là đặc biệt tốt.
Có điều so với nữ nhân khác có khá hơn một chút, hắn ta cho nữ nhân kia một hài tử.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT