“Vách đá, vậy, vậy chúng ta làm sao bây giờ. . . . . .”

Một tay nữ tử vững vàng nắm xe, một tay khẩn trương che chở bụng. . . . . .

“Lộ Châu, muội xuống xe, theo đó, nhanh lên một chút đi. . . . . .”

“Không, chúng ta cùng nhau đi, chúng ta cùng nhau bỏ trốn. . . . . .”

Nàng kia đã xuống xe, một phen kéo nam tử kia xuống, rút kim trâm trên tay ra, đặt vào tay hắn:

“Mau, nhanh lên một chút. . . . . .”

“Này. . . . . .”

Có thể không? Thật có thể không?

. . . . . .

“A. . . . . .”

Lộ Nhi khiếp sợ mở mắt ra, bên trong phòng đèn còn chưa tắt, lúc sáng lúc tối, đều là một mảnh tĩnh lặng, mà ngoài cửa sổ vẫn tối đen như mực. . . . . .

“Phu nhân, phu nhân. . . . . . Người đã tỉnh. . . . . .”

Nghe thấy thanh âm của Lộ Nhi, Tiểu Tuệ hốt hoảng chạy vào, thấy Lộ Nhi hoảng sợ, run lẩy bẩy ngồi ở đó. . . . . .

“Phu nhân, sao vậy? Người làm sao. . . . . .”



Lần đầu tiên thấy Lộ Nhi hoảng sợ như vậy, Tiểu Tuệ bất an cầm áo khoác lên, giúp Lộ Nhi phủ thêm. . . . . .

“Tiểu Tuệ, Tiểu Tuệ. . . . . .”

Lấy lại tinh thần, thân thể Lộ Nhi vẫn nhịn không được mà run rẩy!

Nàng ôm lấy Tiểu Tuệ thật chặt. Tại sao? Tại sao nàng lại nằm mơ như vậy, nàng nằm mơ thấy xe ngựa, rừng cây, vách đá, kim trâm!

Đó không phải là trí nhớ thuộc về nàng, đó không phải là nàng, đó là. . . . . .

Trong mộng nam tử kia là ai? Hắn gọi cô gái kia là Lộ Châu!

Vậy hắn không phải là thị vệ, không phải là một nô tài!

Hắn và Lộ Châu rất quen thuộc, rất quen thuộc!

Mà nàng. . . . . .

Nàng là người nào? Nàng hiện tại là ai? Người nào đang đuổi giết Lộ Châu, người nào muốn giết Lộ Châu?

Mà chính nàng, bây giờ là người nào?

Chẳng lẽ, nàng không phải là thân thể xuyên qua, là linh hồn xuyên qua ư?

Không! Sẽ không !

Tại sao có thể như vậy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play