Nàng run rẩy nhìn Hiên Vương, gặp được Hướng Quân, mặc dù Hiên Vương không nói sẽ giao mình, nhưng Lộ Nhi vẫn cảm giác, chuyện sẽ không đơn giản như vậy, Hướng Quân sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.

“Lộ Nhi, đừng suy nghĩ nhiều, trước ngủ đi!”

Hắn muốn giải thích trước với Hoàng thượng, Hoàng thái hậu, bên này chuẩn bị sẵn sàng, nếu như Hướng Quân trực tiếp nói với Hoàng thượng, bọn họ sẽ phải chuẩn bị lời kịch trước.

Mà mới vừa nghe chuyện của Hướng Quân, Hiên Vương cũng hiểu Lộ Nhi và Lộ Châu quá giống nhau, Hướng Quân sẽ không buông tha, hắn cũng sẽ không buông tha! Giống như, hiện tại người duy nhất có thể chứng minh thân phận Lộ Nhi, cũng chỉ có hài tử trong bụng nàng.

Nhưng là, đứa bé này còn gần một tháng mới có thể ra đời, Hướng Quân có thể đợi đến ngày đó sao?

Lộ Nhi cũng biết Hiên Vương khó xử, nàng không tiếp tục hỏi, nhắm mắt lại, làm thế nào cũng không ngủ được, trằn trọc trở mình, trắng đêm khó ngủ!

Hiên Vương đi ra ngoài, trước khi đi, hắn nhẹ nhàng ấn một nụ hôn trên trán nàng, thấp giọng nói: “Lộ Nhi, ta đi gặp Hoàng thượng, một lát thôi. . . . . .”



Lộ Nhi chỉ cảm thấy cổ đau xót, ánh mắt làm thế nào cũng không mở được.

Ô ô, không biết võ công thật là thua thiệt, Hiên Vương biết mình không ngủ, vậy mà hắn . . . . . .

Vậy mà hắn cũng điểm huyệt ngủ của nàng!

Lộ Nhi thở dài, nhưng cũng chỉ than thầm, người đã bắt đầu tiến vào giấc ngủ!

Mơ mơ màng màng, nàng nhìn thấy một vách đá, một vách đá rất cao rất cao, bốn phía là đại thụ cao chọc trời, cảnh vật hỗn độn, một xe ngựa đi đến, giống như phía sau có gì đó đang đuổi theo. . . . . .

“Lộ Châu, Lộ Châu, phía trước là vách đá, là vách đá. . . . . .”

Người đánh xe chính là một nam tử chừng hai mươi tuổi, sau khi vội vàng dừng xe, trên gương mặt tuấn dật tràn đầy hoảng sợ. . . . . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play