Hiên Vương nhếch mày, bọn họ chưa từng giao đấu, nhưng Hướng Quân cũng chưa chắc là đối thủ của hắn!
“Hiên Vương, chuyện này, ta vốn có thể trực tiếp mang nàng rời đi ngay trong hôn lễ, nhưng đây cũng không phải là chuyện gì tốt, ta không muốn đem chuyện bé xé ra to, càng không muốn đả thương Lộ Châu cùng hài tử trong bụng nàng. . . . . .”
Hướng Quân cau mày nhìn Hiên Vương, thanh âm thật là thành khẩn, hắn không phải là một người háo chiến, hắn cũng thích hòa bình, nếu như không có điều bất trắc, hắn không hy vọng cùng Hiên Vương trở mặt!
“Ta đồng ý với ý kiến của ngài, nhưng Lộ Nhi rốt cuộc là người nào, ta nghĩ không có ai rõ ràng hơn chính nàng. Hướng Quân, ta biết ngài cũng là nam tử thẳng thắn vô tư, để tự nàng nói, không tốt sao?”
Hiên Vương tự tin cười, Lộ Nhi, nàng cố chịu đựng, ta sẽ tới cứu nàng!
Khách điếm vốn là không lớn, Lộ Nhi trên lầu nghe được thanh âm vang dội của Hiên Vương, hai mắt nhắm chặt vội vàng mở ra:
“Hiên Vương? Chàng đã đến rồi sao?”
Hốt hoảng trượt xuống giường, giầy cũng không kịp đi, Lộ Nhi cuống quít chạy ra, đi tới trước bàn, đụng phải một cái ghế, rầm một tiếng đổ trên đất. . . . . .
“Hiên Vương, ta ở phía trên. . . . . .”
Hiên Vương và Hướng Quân, hai người vốn không ai nhường ai, đột nhiên nghe thấy tiếng la của Lộ Nhi, lại nghe thấy “rầm” một tiếng, bọn họ thầm nói một tiếng hỏng bét, hai thân ảnh, giống như hai con rồng linh hoạt, đồng thời bay lên lầu. . . . . .
“Oành” một tiếng, cửa bị đẩy ra, chỉ thấy Lộ Nhi đỡ cái bàn, mặt đau đớn cau mày:
“Lộ Nhi, Lộ Nhi, nàng làm sao vậy. . . . . .”
“Lộ Châu, nàng làm sao vậy. . . . . .”
Hai thanh âm, gọi tên khác nhau, nhưng lại vội vàng giống nhau, có điều Hiên Vương nhanh hơn một bước trực tiếp ôm lấy Lộ Nhi, liếc nhìn giường, trầm mặt đi qua đó. . . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT