Nếu như ông có thể có một nữ nhi đáng yêu như thế thật là tốt.

Chỉ tiếc, không biết cô nương này từ nơi nào đến, trong lời đồn của người ngoài, cô nương ấy là một người đi mê hoặc a.

Nghe được lời của thái y, gương mặt Lộ Nhi đỏ bừng, Hiên Vương cũng thật là, nơi này còn có người, làm sao hắn lại như vậy, không chút cố kỵ gì chứ?

Nhận được sự xem thường của mỹ nữ, Hiên Vương không thèm để ý cười, Từ thái y cũng vội vàng chẩn mạch, đứa nhỏ rất tốt!

Lộ Nhi học bộ dạng Hiên Vương, tự tin nói:

“Ta nói rồi ta không sao, chính là chàng lại không tin, thân thể ta, ta có thể không rõ ràng sao?”

Ha ha. . . . . .

Hai tiếng cười to, Lộ Nhi kinh ngạc nhìn Từ thái y. Không nghĩ tới, một thái y nho nhỏ, vậy mà dám cười to trước mặt Vương gia sao, thật đúng là làm nàng có chút giật mình?

“Từ thái y, ông còn phải sang bên kia sao?”

Tỉnh lại là hắn biết Khánh Vương vẫn bất tỉnh, hắn cũng biết Lộ Nhi tất nhiên sẽ rất bận tâm đến bên kia, cho nên mới hỏi.

“Đúng vậy, cựu thần đi xem thử một chút!”



Từ thái y thở dài, thương thế của Khánh Vương so với Hiên Vương thì nặng hơn nhiều.

“Bổn vương cũng chưa qua đó. Cùng nhau đi thôi!”

Hiên Vương nhàn nhạt cười một tiếng, đi tới nội thất, tự mình lấy ra một chiếc áo khoác, choàng trên vai Lộ Nhi:

“Lộ Nhi, nàng cũng đi cùng đi!”

Lộ Nhi kinh ngạc nhìn hắn cực kỳ quan tâm, không hiểu hỏi:

“Tới chỗ nào?”

Khi hỏi ra câu này, vẻ mặt Lộ Nhi ngây ngốc, cực kỳ đáng yêu.

“Không nói cho nàng! Nói, có đi hay không? Tùy nàng chọn!”

A, còn nói thần bí như vậy. Lộ Nhi bất đắc dĩ trợn mắt, cười khúc khích:

“Đi, thật vất vả mới được đi ra ngoài hóng gió một chút, làm sao ta có thể không đi chứ?”

“Hóng gió, có ý gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play